Chồng Yêu Là Quỷ

Chương 201:




Tô Mộc cũng không trả lời tôi mà đưa mắt nhìn phía dưới nơi ông già ngồi, khẽ nhíu mày.
Anh ấy không nhạy với yêu khí bằng tôi nhưng hộp gỗ kia tản ra yêu khí quá mức mãnh liệt, cho dù là Tô Mộc thì lúc này cũng có thể nhìn thấy.
Xác nhận phía dưới kia có yêu khí, Tô Mộc liền đi tới, nói: “Lão tiên sinh, nếu đã mở cửa làm ăn thì đồ tốt đi nữa cũng không nên từ chối khách, chi bằng lấy ra để chúng tôi xem một chút, muốn bao nhiêu tiền ngài cứ ra một cái giá.”
Có lẽ thấy Tô Mộc có vẻ có tiền hơn so với tôi, ông già kia rốt cuộc đã đưa mắt nhìn thẳng Tô Mộc một cái, nhưng ông ta vẫn không đứng lên mà chỉ lắc đầu, nói: “Đây là chi bảo trấn điếm của tôi, cậu đưa bao nhiêu tiền tôi cũng không bán. Nhìn các ngươi cũng là người am hiểu, thử xem cái gối ngọc này một chút đi, đây là bảo vật chôn theo vua Càn Long, là được lấy lên từ chính mộ huyệt của Càn Long, có thể nói là quốc bảo.”
“À, lão tiên sinh cũng không phải là người thường, chắc hẳn cũng biết ý đồ của chúng tôi. Chúng ta liền đi thẳng vào vấn đề, vật phía dưới ngài kia phải thế nào mới chịu lấy ra?” Tô Mộc nói.
Tôi nhất thời cả kinh trong lòng, Tô Mộc nói ông già này không phải là người thường, chẳng lẽ ông ta cũng là quỷ?
Không đúng, bây giờ tôi đã có thể phân biệt người hay quỷ, nếu như người này là quỷ hiển nhiên khi tôi đi vào là đã có thể nhận ra.
Trên người ông ta mặc dù có nhiều âm khí hơn nhưng cũng có dương khí, chỉ cần có dương khí thì chính là người sống, hơn nữa ông ta đã lớn tuổi, âm khí trên người nặng cũng không có gì là lạ.
Ngay khi tôi âm thầm quan sát ông già thì ông ta đã cười ha ha một tiếng, rốt cuộc cũng chịu đứng dậy, khom người lấy hộp gỗ phía dưới đặt lên quầy, nhìn Tô Mộc cười: “Nếu cậu thật sự thích thú thì ông già này cũng không giấu giếm, bảo bối này thật sự tôi rất vất vả mới có được, giá trị còn trân quý hơn rất nhiều so với gối ngọc Càn Long, cho nên đây là bảo vật vô giá, bao nhiêu tiền cũng không bán. Nếu cậu thật sự muốn bảo bối này thì liền lấy đồ ra đổi, ta thấy chàng trai trẻ này cũng có không ít đồ trên người, không bằng lấy ra để ông già này xem một chút?” (Sant: đọc nhanh hơn tại gacsach.com)
Vừa nói anh mắt ông ta đã rơi trên người Tô Đoàn, ánh mắt thật giống như có thể xuyên thấu mọi thứ, nhìn chằm chằm vào cái túi mà Tô Đoàn đã nhét Ngọc Tắc vào.
Tôi bỗng thấy lo lắng trong lòng, ông già này tuyệt đối không phải là người bình thường, Ngọc Tắc kia cho dù là đồ cổ quý giá rất có giá trị thì ông ta cũng không có khả năng có thể nhìn thấy khi đã cách một lớp túi, nhất định cũng là chú ý tới yêu khí mà Ngọc Tắc tản ra. Khó trách ông ta có mắt nhìn như vậy, trong tiệm một món đồ giả cũng không có, ông ta cũng là dựa vào âm khí phía trên vật để phân biệt thật giả.
Không riêng gì tôi nghĩ như vậy, trên mặt Tô Đoàn cũng hiện lên vẻ lo lắng, cậu ấy không biết phải đáp lại như thế nào liền đưa mắt nhìn về phía Tô Mộc.
Tô Mộc gật đầu với Tô Đoàn một cái, bảo cậu ấy lấy Ngọc Tắc ra.
Đây là hồ yêu chúng tôi vừa thu phục, vẫn chờ buổi tối đem hồ yêu đưa cho Giao tiên, bây giờ làm sao có thể cho ông già này.
Nhưng Tô Mộc nói thì Tô Đoàn cũng không từ chối, gật đầu một cái liền ngoan ngoãn đem chín viên Ngọc Tắc ra.
Ông già vừa thấy Ngọc Tắc hai mắt liền sáng lên, thật sự trong mắt ông ta hiện lên màu xanh theo đúng nghĩa đen: “Hồ yêu? Mau mang tới để cho ông già này xem kỹ một chút.” (Thêm "Gác Sách" khi tìm truyện để đọc nhanh hơn bạn nhé.)
Vừa nói ông ta vừa vọt người một cái, trực tiếp từ sau quầy xông ra lao thẳng về phía Tô Đoàn.
Động tác kia rất nhanh, hoàn toàn không giống một ông già gần năm mươi tuổi, thậm chí tôi còn không thấy rõ động tác của ông ấy.
Tô Đoàn kêu thảm một tiếng, liên tục lui về sau tránh ông già.
Tô Mộc thấy vậy sắc mặt cũng căng thẳng, đưa mình chắn trước mặt Tô Đoàn, trầm giọng nói: “Đồ chúng tôi đã đưa ra, lão tiên sinh có phải cũng nên để chúng tôi nhìn một chút xem trong hộp này là bảo bối gì?”
“Được rồi được rồi, chúng ta đều là người thành tâm mua bán.” Ông già mở miệng, lúc này đã giống như biến thành người khác. Có Tô Mộc ngăn ở trước mặt Tô Đoàn, có lẽ ông ta cũng biết mình không thể làm gì hơn liền mỉm cười quay lại quầy mở hộp gỗ ra.
Trên trong hộp gỗ liền tỏa ra ánh sáng màu xanh rất mạnh, giống như bên trong đựng dạ minh châu màu xanh vậy.
Tôi bị chói mắt không mở nổi, đưa tay chắn trước mặt.
“Cô bé này còn trẻ mà thật giống như rất am hiểu a.” Lúc tôi còn đang đưa tay che trước mặt thì đột nhiên xuất hiện tiếng nói của ông già sau lưng khiến tôi sợ dựng cả tóc gáy liền nhào tới hướng Tô Mộc. Ông già này tiến ra sau tôi từ lúc nào?
Thấy tôi bị dọa sợ không nhẹ, ông già liền cười lớn, bước ba bước đã trở lại trong quầy tránh xa tôi ra một ít.
Lúc này tôi mới thấy rõ trong hộp là có thứ gì, là một cây bút lông lớn.
“Đây là hơn bút lông sói được tạo thành từ hơn một trăm sợi lông sói, mỗi một sợi lông trên này đều lấy từ con sói có ít nhất hai hạch, những sợi lông mềm mại nhất từ những con sói mạnh mẽ được tinh chế mà thành, có thể thấy là cực kỳ trân quý.” Ông già nói.
Vừa nói mặt ông ta đầy vẻ kiêu ngạo, giống như cây bút lông kia thật sự là bảo vật vô giá vậy.
Play
Unmute
Loaded: 0%
Progress: 0%
Remaining Time-0:00
Fullscreen
Có điều sắc mặt ông ta thay đổi rất nhanh, trước còn khen cây bút kia trân quy được tạo ra khó khăn như nào thì sau đó trong mắt đã hiện lên vẻ tham lam, ánh mắt đều chú ý tới Ngọc Tắc, nói: “Ngọc Tắc của các ngươi mặc dù thường gặp nhưng quý ở chỗ có đủ một bộ, phía trên còn tràn ngập yêu khí hỗ trợ lẫn nhau, cũng miễn cưỡng với bút lông sói của ta. Thể nào, có đổi hay không đổi thì cứ nói một câu.”
“Đổi.” Tô Mộc nói quả quyết. “Nhưng tôi chỉ có thể dùng tám viên Ngọc Tắc đổi lấy bút lông sói của ông, viên Ngọc Tắc còn lại tôi phải mang đi.”
Khi ông già nghe được Tô Mộc nói đổi cả người liền kích động, không biết tại sao nhưng tôi luôn cảm giác vừa rồi lông cùng tóc gáy của ông ta dựng đứng hết lên, khi nghe được chỉ có thể đổi tám khối ngọc thì lông toàn thân lại nháy mắt đổ rạp xuống: “Ông già này vừa mới nói, Ngọc Tắc này của các cậu quý ở chỗ nó có đủ bộ, trong đó còn có hồ yêu trấn giữ, cậu chỉ đem một viên có hồ yêu mangđi, ném lại cho tôi tám viên đá rách rưới thì còn hiếm lạ gì. Không đổi, các người đi đi!”
Vừa nói ông ta thật giống như đang tức giận đem hộp gỗ thu lại, lại quay về trên ghế nằm, lần này cũng không thèm nhìn chúng tôi mà tiếp tục hút tẩu thuốc.
Tôi không khỏi cuống cuồng, nghiêng đầu nhìn Tô Mộc.
Thật vất vả mới có thể tìm được bảo bối vừa mắt, không nghĩ tới nhanh như vậy đã đổ vỡ. Nhưng ông ta muốn hồ yêu, trước chưa nói chúng tôi đã đồng ý giao hồ yêu kia cho Giao tiên, cho dù hồ yêu kia không đưa cho Giao tiên thì đó cũng là kẻ thù giết mẹ Tô Đoàn, sao có thể tùy tiện bỏ qua cô ta như vậy.
“Đã vậy thì chúng ta lại đi nơi khác xem xét một chút.” Tô Mộc nói.
Trên mặt anh ấy không có biểu tình gì đặc biệt, thật giống như bỏ lỡ mất cây bút lông sói kia cũng không thấy tiếc nuối, bảo Tô Đoàn cất Ngọc tắc vào, sau đó ôm người tôi xoay người rời đi.
Tôi trong lòng thầm tiếc nuối, nhưng dẫu sao cũng giữ được hồ yêu, cũng là giữ được lời hứa với Giao tiên.
Ai ngờ ngay khi chúng tôi sắp đi tới cửa thì một trận cuồng phong đột nhiên hướng chúng tôi thổi tới, trong không khí còn mang theo mùi của chó.
“Đứng lại!” Ông già hét lên một tiếng, không biết từ khi nào người đã ngăn trước mặt chúng tôi, ánh mắt tàn bạo nhìn chằm chằm Tô Mộc: “Ta cho phép các ngươi đi?”
Tôi run cả người, nhìn ông già hoảng sợ.
Rõ ràng ông ta là người nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm Tô Mộc kia đầy hung hãn, giống như dã thú vậy, tùy lúc có thể xông tới tấn công chúng tôi.
Tô Mộc cảm nhận được tôi sợ hãi, tay ôm tôi không khỏi chặt thêm một ít để an ủi tôi không sao, sau đó đưa mắt nhìn ông già, cười nhạt nói: “Không để cho chúng tôi đi, lão tiên sinh đây là đã đổi ý?”
Ngay cả lúc này Tô Mộc lại vẫn bình tĩnh như vậy, rõ ràng ông ta định ra tay với chúng tôi, tôi không khỏi lo lắng trong lòng. Nhưng hết lần này tới lần khác đều không nhìn ra lai lịch của ông già này là gì, âm khí trên người ông ta rất bình thường, lại không có chút yêu khí nào, trông thế nào cũng thấy ông ta chỉ là một người bình thường mà thôi.
Nhưng hiển nhiên ông ta không bình thường.
Ông già đã thở phì phò tức giận, giống hệt một con dã thú, lông tóc trên người lần nữa dựng đứng lên hung hăng nhìn chằm chằm Tô Mộc, giống như chỉ hận không được đưa tay xé Tô Mộc ra vậy.
“Tám viên thì tám viên! Ông già này đổi cùng ngươi! Để Ngọc Tắc lại, lấy bút lông soi đi!” Ông già gầm nhẹ nói.
Tôi liền ngây người, khiếp sợ nhìn ông già.
Thật không logic nha, nhìn ông ta thế kia không xắn áo đánh nhau với Tô Mộc sao, sao đột nhiên lại đồng ý?
Tô Đoan cũng ngơ ngác nhìn ông già, một hồi lâu mới hoàn hồn lại, ‘a’ một tiếng rồi chần chờ móc ra tám viên Ngọc Tắc kia đưa tới.
Ông già thấy Ngọc Tắc thì biểu tình hung hăng vừa rồi nháy mắt tiêu tán, vung tay lên ném một bóng đen tới hướng chúng tôi, sau đó bóng người ông ta chượt lóe lên, tay tạo thành một hư ảnh vạch qua trên tay Tô Đoàn.
Tôi thấy lo lắng trong lòng, vừa định mở miệng nhắc nhở Tô Đoàn cẩn thận thì từ trên đỉnh đầu đã truyền tới tiếng Tô Mộc: “Đa tạ lão tiên sinh!”
Tiếng vừa dứt xong thì trên tay Tô Đoàn đã trống trơn.
Tôi ngẩng đầu nhìn Tô Mộc thì thấy hộp gỗ kia đã được Tô Mộc nắm chặt trong tay.
Sau khi lấy được đồ, Tô Mộc gật đầu chào ông già một cái, sau đó kéo tôi đi, gọi Tô Đoàn một tiếng liền nhanh bước rời khỏi cửa tiệm nhỏ kia.
Ra khỏi cửa tiệm kia Tô Mộc liền đưa chúng tôi đón xe quay lại khách sạn ban đầu, dọc đường đi sắc mặt Tô Mộc cực kỳ căng thẳng, bầu không khí cũng rất nghiêm trọng.
Tôi nhận ra Tô Mộc bất an như vậy trong lòng càng cảm thấy hiếu kỳ, rõ ràng vừa rồi ở trong tiệm biểu tình của Tô Mộc còn rất bình tĩnh, làm sao khi lấy được đồ rồi lại trầm trọng như vậy.
Tôi rất muốn hỏi anh ấy vừa rồi là thế nào, nhưng ít khi thấy anh ấy có biểu tình ngưng trọng như vậy nên tôi cũng không dám lên tiếng, suốt đường ngồi ngay ngắn nín thinh.
Thật vất vả mới quay lại khách sạn, lúc này biểu tình của Tô Mộc mới khôi phục lại bình thường/
“Ông Hai, người vừa rồi có lai lịch là gì, sao lại lợi hại như vậy? Cháu bị sự uy áp của ông ta khiến cho không nhúc nhích được, cũng may ông ta không ỷ mạnh mà cướp lấy Ngọc Tắc.” Sau khi khóa kĩ cả cửa sổ Tô Đoàn liền tiến tới trước hộp gỗ, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói.
“Người đó là lang yêu, hơn nữa phẩm cấp không thấp, rất có thể đã là lang vương cho nên ông ta mới có được bút lông sói trân quý như vậy. Nếu như ông ta thật sự là lang vương thì bút lông sói với ông ta lấy được liền dễ như trở bàn tay, cho nên vừa rồi ông mới thử một chút xem ông ta có chịu đổi tám viên Ngọc Tắc lấy bút lông sói hay không.” Tô Mộc nói.
“Ông ta đổi, cho nên ông ta chính là lang vương?” Tô Đoàn kinh động nói.
“Tám chín phần là như vậy.” Tô Mộc nói.
Tôi nghe vậy cũng khiếp sợ, căn bản không cách nào tưởng tượng được ông già tầm thường vừa rồi vậy mà lại là lang vương, hơn nữa điều này căn bản không hợp suy luận, nếu là yêu tại sao trên người ông ta một tia yêu khí cũng không có, nếu không thì tôi cũng sẽ không thể không nhận ra.
Tôi vội vàng đem nghi vấn trong lòng hỏi Tô Mộc.
“Trên người ông ta không có yêu khí hẳn cũng có liên quan đến việc chiếm đoạt hồ yêu. Theo như anh được biết, hồ yêu trời sinh chính là giỏi giấu giếm khí tức của mình hơn cả thay đổi hình dáng, chỉ cần ông ta đã cắn nuốt hồ yêu thì muốn giấu đi yêu khí của mình dễ như trở bàn tay. Chẳng qua anh lấy làm lạ là, ông ta là lang vương tại sao phải đến trông nom một tiệm nhỏ trong chợ đồ cổ.” Tô Mộc nói.
Nghe Tô Mộc nói như vậy tôi liền nhớ tới vẻ tham lam của lão ta lúc nhìn thấy Ngọc Tắc, không trách lúc ấy tôi cảm giác mắt ông ta xanh lên, thì ra là thèm thuồng Ngọc Tắc đang phong bế hồ yêu.
Tôi liền đem chi tiết này nói cho Tô Mộc, hỏi lang vương trông nom ở đó có phải là vì có liên quan tới chuyện muốn thu hồ yêu, dẫu sao bây giờ ông ta có thể che giấu một giọt nước không lọt tất cả đều là nhờ hồ yêu ban tặng, ông ta là lang vương có thể hay không còn muốn thu nhiều hồ yêu cho những lang yêu khác trong tộc sử dụng.
Nghe tôi nói, Tô Mộc giống như đột nhiên nhớ ra cái gì, hỏi tôi: “Hôm nay âm lịch là bao nhiêu, có phải là còn cách ngày hai mươi tháng chín không xa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.