Chồng Yêu Là Quỷ

Chương 112: Kìm lòng không được




Đầu dưa hấu còn chưa rõ tình hình cụ thể, nhưng hắn ngược lại là trung thực, trực tiếp nhẹ gật đầu, dẫn chúng tôi nhắm hướng đông nam mà đi.
Hắn hiện tại là hồn thể, bay thẳng đi, tốc độ rất nhanh.
Chúng tôi liền để Cường tử lái xe đi theo hắn.
Ước chừng một giờ sau, tôi nhìn ngoài xe thấy cảnh quan càng ngày càng nhìn quen mắt.
Cuối cùng, đầu dưa hấu dừng lại ở trước cổng một tòa nhà lớn.
Trong nháy mắt tôi sợ ngây người, cái cao ốc này, rõ ràng là toàn cao ốc có công ty của Tô Thịnh!
Chẳng lẽ nơi Tam trưởng lão luyện dưỡng cương thi cũng là tại tòa nhà này?
Tôi không dám tin, lại cố ý hỏi đầu dưa hấu một lần.
Trong lòng tôi, vẫn cho rằng Tam trưởng lão sẽ đem những chuyện bí mật như thế vào trong rừng sâu núi thẳm, dù sao cái này cao ốc nhân khí quá nhiều, ban ngày người đến người đi, thật sự có thể thuần dưỡng cương thi được ư.
Nhưng đầu dưa hấu vẫn thật là gật gật đầu, nói không sai, môn hạ đệ tử của Tam trưởng lão mỗi lần đều đem thi thể người kéo vào trong tòa nhà này, nhưng hắn cũng chỉ biết là như vậy, cụ thể đem thi thể giấu ở tầng lầu nào, hắn cũng không biết.
Hắn hiện tại không cần thiết gạt chúng tôi, giữ lại hắn cũng không còn tác dụng gì nữa, Đường Dũng liền để hắn trở về.
Cũng may Đường Dũng nói như vậy đã đủ biết cương thi đặt ở trong toàn nhà này thì nhất định có một chỗ âm khí đặc biệt nồng đậm.
Chúng tôi chỉ cần tìm ra nơi âm khí đặc biệt nồng đậm là được rồi, khi đó tìm kiếm Thuồng luồng tiên liền dễ rồi.
Tôi gật gật đầu, sau đó chủ động dẫn mọi người vào.
Ta từng ở chỗ này một thời gian, đối cái cao ốc này có thể nói rất quen thuộc, liền dẫn Đường Dũng đi tìm từng tầng một.
Liên tiếp tìm bảy tám tầng, tôi cùng Đường Dũng đều không có phát giác được vấn đề gì, tôi không khỏi có chút nhụt chí, trong lòng cảm giác sẽ không trùng hợp như vậy.
Dù sao công ty Tô Thịnh ở trên đây, nếu như Cản thi phái đem nhiều cương thi như vậy đặt ở dưới lầu công ty của ông ta, ông ta có thể không biết ư?
Trước kia chưa hề có nghe Tô Thịnh nói qua việc này.
Nhưng trải qua việc Tô Thịnh đem tôi giao cho Đao Minh, tôi lại không thể tin được ông ta.
Vạn nhất ông ta căn bản là biết việc này, thậm chí không chỉ biết, còn đồng ý cho Cản thi phái làm như vậy? Tô gia không chừng đã thông đồng cùng Cản thi phái?
Nghĩ đến điều này, tôi không khỏi rùng mình một cái, nếu như hắn thật làm như vậy, thật nguy hiểm, toàn bộ Giang Minh đều sẽ bao phủ bóng ma cương thi.
Đường Dũng hết sức chăm chú tìm kiếm nơi âm khí ngưng tụ, không để ý tới điều khác thường của tôi, chúng ta thuận thang máy tìm từng tầng lầu.
Kiểm tra đến tầng ba mươi hai, Đường Dũng mới nhẹ giọng kì quái, rón rén từ thang máy đi ra.
Trước khi đi xuống, anh ta còn cố ý dặn dò tôi, nếu có cương thi đột nhiên xuất hiện, liền lập tức đóng cửa thang máy đi xuống dưới, không cần phải để ý đến anh ta.
Bằng bản lãnh của anh ta, nếu gặp cương thi thì tháo chạy căn bản không thành vấn đề, tôi liền gật đầu.
Nhưng sau khi Cường tử nghe nói tầng này khả năng cất giấu cương thi, sống chết muốn đi theo, nói muốn tìm thi thể cha mẹ hắn.
Cường tử không để ý Đường Dũng ngăn cản, đã dẫn đầu chạy ra khỏi thang máy.
Đường Dũng sắc mặt nghiêm trọng, sợ Cường tử xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đành phải để Diệu Diệu ở trong thang máy với tôi, còn mình thì đuổi theo Cường Tử.
Đảo mắt, trong thang máy cũng chỉ còn lại có hai người chúng tôi.
Tôi cũng không lo lắng tình hình Đường Dũng bên kia, nếu như những thi thể này đều ở nơi này, Thuồng luồng tiên hẳn là cũng ở đây.
Cho nên tôi lúc này lại chú ý lầu 33 bên trên.
Chính là tầng cao nhất, vị trí công ty của Tô Thịnh, lúc đầu tôi cũng chỉ hoài nghi Tô Thịnh cùng Cản thi phái thông đồng, nhưng bây giờ đến xem, bọn chúng chín phần mười đã là cùng một bọn.
Không phải Cản thi phái cho dù có gan to hơn nữa, cũng không cần thiết đi trêu chọc Tô gia, cố ý đem cương thi nuôi dưỡng ở dưới lầu của Tô Thịnh.
Nghĩ đến nơi này, tôi bạo gan đột nhiên toát ra một ý nghĩ.
Đi lầu 33 nhìn xem.
Tôi cùng Tô Mộc từng ở đây hơn nửa tháng, về sau văn phòng bị đốt đi, tôi cùng Tô Mộc mới ra ngoài mua biệt thự, hiện tại đã qua đã lâu như vậy, nơi này hẳn là sửa xong rồi.
Không chừng bên trong có thể tìm được manh mối liên quan tới Cản thi phái.
Sau khi hạ quyết tâm, tôi trực tiếp hỏi Diệu Diệu có nguyện ý đi theo giúp tôi lên lầu 33 đi một chuyến hay không.
Diệu Diệu đang nhàm chán, nó căn bản chẳng quan tâm những cương thi kia, gặp tôi muốn đi lầu 33, trong nháy mắt hưng phấn, đồng ý ngay.
Tôi liền nhấn thang máy lên lầu 33.
Rất nhanh, thang máy liền mở ra, công ty phong thuỷ của Tô Thịnh lại xuất hiện ở trước mặt tôi.
Đúng như tôi suy đoán, công ty này đã sửa chữa tốt, khung cảnh cơ bản giống như trước kia.
Thấy thế trong lòng tôi vui mừng, cửa ra vào công ty dùng khóa mật mã, ta biết mật mã trước kia, hẳn là ông ta chưa đổi mật mã, liền dùng nhấn thử một chút.
"Két" một thanh âm vang lên.
Trong lòng tôi vui mừng, quả nhiên không đổi mật mã, cửa mở!
Tôi lập tức vẫy tay gọi Diệu Diệu, lôi nó vào trong công ty.
Nhưng vừa tới cửa, Diệu Diệu liền dừng bước lại, chỉ vào mấy khối gạch men sứ ở lối vào nói nơi này có trận pháp, nó không thể đi vào.
Thật vất vả mở cửa ra, Diệu Diệu lại không thể vào, tôi thoáng có chút mất hứng.
Nhưng cái này cũng nằm trong dự liệu, Tô Thịnh mở công ty phong thuỷ, tất nhiên sẽ tại vận dụng môn đạo ngay tại công ty của mình.
Mà lại trước kia Tô Mộc lúc tiến vào, cũng là trải qua một quá trình gồm các bước phức tạp, nói là đặc hữu trận pháp của Tô gia.
Tôi lúc ấy cũng không có nhớ kỹ Tô Mộc làm như thế nào, đành phải để Diệu Diệu chờ ở bên ngoài một hồi, tôi sẽ ra rất nhanh.
Sau khi dặn dò Diệu Diệu, tôi một mình rón rén đi vào.
Cổng trận pháp, trước kia Tô Mộc nói qua, là chuyên môn ngăn cản âm sát, tôi là người sống, cho nên trực tiếp từ trên gạch men sứ vượt qua.
Tôi thuần thục vòng qua vườn hoa nước chảy, thẳng đến trung tâm chỗ vườn bên dưới năm cây dừa.
Chiếc giường lớn mềm mại vẫn như cũ, chỉ là trên giường đã không có một ai.
Nhìn khung cảnh quen thuộc, trong lòng tôi cảm xúc không thôi.
Kỳ thật muốn nói tôi trở về là vì tìm chứng cứ Tô Thịnh cùng Cản thi phái cấu kết cũng không phải hoàn toàn đúng.
Bởi vì ngay cả chính tôi cũng không rõ tôi hiện tại đến tột cùng đang suy nghĩ gì, chỉ là có niềm xúc động, nghĩ tới quá khứ một chút.
Có lẽ là Tô Mộc biến mất quá lâu, mà ở trong đó là nơi tôi cùng hắn nhiều hồi ức nhất.
Nghĩ đến nơi này, tôi không khỏi có chút tự giễu, hắn xuất hiện chỉ nửa năm mà thôi, mà lúc mới bắt đầu chính là vì lợi dụng tôi, tôi vì cái gì còn muốn nghĩ tới hắn như vậy?
Khóe miệng tôi hiện lên một nụ cười khổ, lắc đầu, sau khi vội vàng nhìn công ty này một chút, liền quay người rời đi.
Nhưng lúc tôi sắp đi, đằng sau ta bỗng nhiên truyền đến tiếng thở mạnh, sau đó một cánh tay lạnh lẽo đột nhiên bịt mũi miệng của tôi, dùng sức kéo tôi về sau!
Tôi căn bản không nghĩ tới công ty này bên trong còn có người khác, giật nảy mình, liều mạng giằng co.
Nhưng đối phương khí lực phi thường lớn, ta càng giãy dụa, hắn kéo càng nhanh.
Rất nhanh đã đem tôi kéo tới cây dừa ở giữa, hung hăng ném lên giường.
Ta khiếp sợ, liều mạng giãy dụa lấy, nhưng hắn gắt gao che lấy miệng của tôi, để cho tôi ngay cả cơ hội kêu cứu cũng không có.
Đảo mắt tôi liền thấy trên người của tôi xuất hiện một cái thân ảnh đen nhánh, hắn một tay che lấy miệng của tôi, đầu cúi xuống.
Ta thậm chí có thể cảm giác được hơi thở lạnh phả trên mặt.
"Ô..." Ta có loại dự cảm bất tường, liều mạng giãy dụa muốn kêu cứu.
Nhưng lúc tôi phát ra âm thanh trong nháy mắt, cánh tay hắn che miệng tôi chợt buông ra, liền đấy một đôi môi lạnh chạm xuống, trực tiếp bao trùm đôi môi của tôi, sau đó hung hăng hấp thụ chất lỏng trong miệng tôi.
Tôi kinh ngạc trợn mắt, vừa rồi kia còn tưởng rằng hắn nghĩ giết người diệt khẩu.
Nhưng...
Hắn vậy mà hôn tôi!
Mà lại cảm giác này, cái xúc cảm này, lại quen thuộc.
Hắn là Tô Mộc!
Cơ hồ là ngây người trong một nháy mắt, ta liền xác định người trước mặt là Tô Mộc.
Nhưng hắn tại sao muốn đem mình biến thành một cái bóng đen, không cho tôi nhìn thấy hắn?
Trong lòng ta khúc mắc dị thường, nhưng mặc kệ tôi lúc trước oán hận hắn tới cỡ nào, sau khi gặp lại hắn, trong lòng tôi đều sung sướng tột cùng.
Tôi thậm chí không tự chủ say mê đắm chìm trong nụ hôn của hắn, cho dù tôi rất muốn đẩy hắn ra, sau đó vung hắn một bạt tai, nói cho hắn biết lão nương không phải người tùy tiện như vậy, hắn đã cùng Lâm Yến Nhi kết hôn, thì cút về tìm Lâm Yến Nhi đi!
Nhưng trong lòng tôi là nghĩ như vậy, thân thể cũng rất thành thật, nương theo lấy nụ hôn của hắn, toàn thân tôi huyết dịch chảy nhanh, cả người cùng bị điện giật như vậy, xốp giòn tê dại đến không được.
Mặt của tôi càng ngày càng bỏng, thậm chí hai tay còn chủ động ôm lấy cổ của hắn, chậm rãi đáp lại nụ hôn của hắn.
Cảm nhận được tôi đáp lại, Tô Mộc rõ ràng dừng một chút, sau đó hắn đột nhiên tức giận, hôn tôi càng thêm cuồng nhiệt, thậm chí còn há mồm cắn tôi!
Một mùi máu tươi nhanh chóng lan tràn trong miệng, hắn vậy mà ác, đem tôi cắn nát.
Tôi cuối cùng tỉnh táo lại thoát khỏi cơn mê tình.
Hắn quả thật là thay đổi, trước kia hắn mặc dù bá đạo, mặc dù tính tình không tốt, nhưng hắn đối với ta rất tốt, rất quan tâm, không bao giờ làm tôi bị thương?
Nhưng bây giờ hắn lại ác như vậy cắn bị thương tôi, còn không chịu lộ mặt để ta nhìn thấy hắn.
Nói trắng ra là là đang chơi tôi mà thôi.
Tôi quá đau, lòng tức giận trỗi dậy.
Đẩy Tô Mộc ra, tôi quay người đi ra ngoài.
Vừa rồi nhìn thấy hắn còn mừng rỡ như vậy, hiện tại tôi lại cảm thấy mình căn bản chính là cái kẻ ngu, lại còn hi vọng xa vời hắn đối tôi có một tia thật lòng.
Tô Mộc cũng ngây ngẩn cả người, nhưng hắn chỉ ngây ngốc một chút, thân ảnh lóe lên, một lần nữa đuổi theo, cản đường đi của tôi, hỏi tôi: "Đi đâu?"
Thanh âm của hắn dị thường khàn khàn, nghe vào giống như hoàn toàn là một người khác.
"Mắc mớ gì tới anh?" Trái tim băng giá, tôi cũng không còn e ngại hắn, trực tiếp nói giọng lạnh lùng.
Gặp thái độ tôi cứng như vậy, hắn dừng một chút, sau đó đưa tay bóp cằm của tôi, âm thanh lạnh lùng nói: " Ngược lại là em, ai đến cũng không có cự tuyệt, bất kể một ai hôn em, em cũng có thể phản ứng mãnh liệt như vậy!"
"Vậy thì thế nào?" Tôi ngẩng đầu nhìn hắn.
Lúc đầu tôi một lần nữa gặp hắn, không muốn cùng hắn cãi nhau, nhưng Lâm Yến Nhi tựa như một chướng vật ở giữa câu chuyện của chúng tôi, để cho tôi với hắn đối chọi gay gắt, đến vệ lòng tự tôn đáng thương của tôi.
So với Lâm Yến Nhi, tôi xác thực cái nào cũng không bằng cô ta.
Nhưng cho dù như vậy, không có nghĩa là hắn lựa chọn cưới Lâm Yến Nhi xong, liền có thể tùy ý trở về làm nhục tôi.
Ta thậm chí cảm giác mình thật sự là không biết xấu hổ, tới đây làm gì, tìm kiếm hồi ức gì về hắn, đúng là ăn no rỗi việc!
Sau khi lạnh lùng đẩy Tô Mộc ra, tôi nhanh chóng hướng phía ngoài chạy đi, trở lại bên Diệu Diệu.
Mơ hồ ở giữa sảnh, tôi nghe được sau lưng truyền đến một tiếng rít lên, cùng một loạt âm thanh đồ vật bị đập phá.
Thấy tôii chạy ra ngoài, Diệu Diệu tinh thần chấn động, nhưng sau khi nó trông thấy tôi mặt đỏ bừng cùng tóc tai rối bời, lập tức nhướng mày, liền chạy đến hỏi tôi thế nào.
Tôi có chút hoảng, miệng nói không có cái gì, đồng thời nhanh chóng vuốt lại tóc, đi tới thang máy.
Chỉ là lúc đi đến cửa thang máy, tôi vậy mà nhìn thấy cửa thang máy bên trên treo một khối ngọc bội.
Liền là khối ngọc bội Tô Mộc cho tôi, bảo vệ tôi rất nhiều lần.
Nhưng ngọc bội kia vẫn luôn đeo trên người của tôi, sao lại treo ở bên trên cửa thang máy.
Mà nó đã biến mất lúc tại Tô Mộc cưới Lâm Yến Nhi, khi đó trông nó ảm đạm không chút ánh sáng, hiện tại lại xuất hiện, và lại mang theo ánh sáng yếu ớt.
Chẳng lẽ là nó đã hút máu mà sống lại?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.