Chồng Trước Có Độc

Chương 61:




Hơn bốn giờ chiều trên tầng cao nhất của cao ốc Hoa An, vốn rất yên tĩnh đột nhiên bị một người phụ nữ mặc áo trắng đột nhiên xông vào.
Cô ta đi thẳng vào phòng làm việc của tổng giám diênđnlqđ đốc, nữ thư ký muốn mở miệng gọi cô ta lại, cũng không thành công.
Bạch Ngôn Sơ vừa gọi điện thoại xong, liền thấy Giang Tâm Di thở hồng hộc đứng trước mặt mình.
Cô ta gần như nhào tới trước bàn làm việc của anh, run giọng nói: " Bạch Ngôn Sơ! NyNy bị người ta bắt đi rồi! Lúc một giờ trước!"
Bạch Ngôn Sơ không nhanh không chậm mở một tập tài liệu ra nhìn, lạnh lùng nói: "Không có quan hệ gì với tôi."
"Anh có ý gì? Nói thế nào anh cũng làm cha của nó! Có phải nó xảy ra chuyện anh cũng không quan tâm đúng không? Anh phải giúp tôi tìm nó về!" Giang Tâm Di đã cực kỳ kích động, nói cũng rất to.
Bạch Ngôn Sơ lạnh lùng nói: "Nơi này là phòng làm việc của tôi, làm phiền cô nói chuyện không cần nói to như vậy. Còn nữa, cô không chăm sóc con gái của cô, không có quan hệ gì với tôi."
Giang Tâm Di đi đến trước mặt anh, nước mắt theo son phấn vừa dầy vừa nặng trên gương mặt chảy xuống: "Họ Bạch! Là anh giấu con gái của tôi phải không? Có phải anh không muốn thấy tôi trở về, liền kêu người đưa NyNy của tôi đi đúng không?"
Bạch Ngôn Sơ lại nhìn cô ta, cười hỏi: "Cô vừa trở về liền bày kế Đường Du Du, chuyện này tôi nên tính sổ thế nào với cô đây?"
Sắc mặt Giang Tâm Di tái nhợt, cười lạnh: "Thế nào? Thật đúng là biến thành một con chó của Đường gia, a, không! Là sủng vật của Đường Du Du? Mỗi đêm bị người làm con vịt chơi gái thì cũng thôi đi, còn lo lắng cho thanh danh của cô ta ư?"
Bạch Ngôn Sơ đột nhiên đứng lên, nhanh như tia chớp bóp cổ cô ta. Giang Tâm Di kêu "A" một tiếng, bị dọa sợ đến cả người run lẩy bẩy, diênđnlqđ không thể làm gì khác hơn là cầu xin tha thứ: "Ngôn Sơ, Ngôn Sơ! Em không dám nói lung tung nữa! Anh buông em ra! Em cũng vì không thấy con gái của mình kia mới nóng lòng như vậy!"
"Nói! Là cô bày kế bỏ thuốc mê Đường Du Du, làm ra cảnh cô ấy qua đêm với Kha Triết Nam phải không?" Bạch Ngôn Sơ lạnh lùng chất vấn, cánh tay mạnh mẽ bóp cổ cô ta một chút cũng không buông lỏng.
Đôi mắt to xinh đẹp của Giang Tâm Di chảy ra hai giọt nước mắt, gật đầu một cái, yếu ớt nói: "Anh hãy nghe em nói...... Trước tiên anh buông em ra được không?"
Bạch Ngôn Sơ cúi đầu, tiến tới gần cô ta lạnh lùng cười một tiếng: "Giang Tâm Di, ngoan ngoãn một chút đi! Suy nghĩ một chút hiện tại con gái của cô đang ở chỗ nào? Lúc đầu cô nâng bụng bự đi mắng Đường Du Du, còn nói dối cô ấy đó là đứa bé của tôi! Chuyện này tôi vẫn luôn nhớ! Cô làm chuyện sai lầm, hiện tại cũng gặp báo ứng rồi chứ gì?"
"Em...... em......" Đôi mắt của Giang Tâm Di đẫm lệ, dáng vẻ rất đáng thương!
"Thế nào? Còn không nói thật?" Anh không có nhẫn nại nói với cô ta.
"Là em làm! Nhưng, là do em không muốn nhìn thấy anh cưới cô ta!"
Nghe được Giang Tâm Di rốt cuộc cũng thừa nhận, thần sắc Bạch Ngôn Sơ trở nên rét lạnh, cắn môi, tay nắm chặt lại, cuối cùng cũng nới lỏng. Cô ta hét thảm thiết chói tai, nước mắt rơi xuống.
Giang Tâm Di đi ra ngoài nức nở khóc lên: "Ngôn Sơ...... Em thích anh! Mặc dù em với anh đã không thể nào có cơ hội nữa, nhưng em không muốn nhìn thấy anh cùng người phụ nữ khác ở chung một chỗ, nhất là cô ta!"
Bạch Ngôn Sơ hung hăng chỉ vào cửa phòng làm việc: "Cút! Cút ra ngoài!"
"Nhưng NyNy......" Giang Tâm Di vẫn chưa từ bỏ ý định, vẻ mặt xanh mét mệt mỏi hỏi anh.
"Cút!" Người đàn ông hoàn toàn bùng nổ lần nữa ra lệnh.
Giang Tâm Di lúc này mới ý thức được, người đàn ông ở trước mắt thật sự đã thay đổi rồi. Anh sẽ không giúp cô, sẽ không vì cô làm bất cứ chuyện gì rồi. Cũng như, cô cũng không thể lấy được điều mình muốn ở trên người anh nữa rồi.
Cô không cam lòng, định hung hăng mắng: "Hừ, họ Bạch! Thật đúng là biến thành con chó giữ cửa của Đường gia! Không phải là tôi không khuyên anh... sớm muộn gì anh cũng có ngày bị hai cha con Đường gia ép khô sau đó đá đi đấy! Anh cho rằng Đường Du Du cùng Kha Triết Nam thật sự trong sạch sao? Bọn họ ở sau lưng anh rốt cuộc đã làm gì? Anh biết được bao nhiêu? Anh còn tự cho là đúng, cho là cô ta sẽ ngoan ngoãn tái hôn với anh? Ha ha, khi nào thì anh trở nên ngây thơ như vậy?"
Giang Tâm Di mắng xong, hung hăng xoay người rời đi. Sau khi cô ta đi, Bạch Ngôn Sơ lập tức kêu Tiễn Cường vào: "A Cường, cho người giám sát cô ta!"
"Vâng!" Tiễn Cường nhận lệnh.
Bạch Ngôn Sơ lại gọi điện thoại: "A Sơn, tôi diênđnlqđ hỏi cậu! Có phải tiểu thư mang con gái của Giang Tâm Di đi?"
"Theo như tôi biết, đây là kết quả bàn bạc của tiểu thư cùng Kha Triết Nam! Hôm nay đứa trẻ ở trên xe Kha nhị thiếu, tiểu thư thì đi điều tra chuyện của Giang Tâm Di."
Bạch Ngôn Sơ nghe xong lời nói của A Sơn, hung hăng nắm chặt lấy điện thoại di động, dường như một giây kế tiếp sẽ bóp vỡ nó.
Anh cảm thấy khó có thể chịu được, không phải chuyện Du Du mang con của Giang Tâm Di đi, đây cũng không phải là chuyện anh thật sự quan tâm. Mà là chuyện Du Du lại có thể coi thường cảnh cáo của anh, lần nữa đi cùng với Kha Triết Nam. Anh không cách nào dễ dàng tha thứ, cả người lửa ghen hừng hực nổi lên, sắp bùng nổ.
Vì cái gì lại không nghe lời của anh? Cô nhất định phải đối nghịch với anh sao?
Đặt điện thoại di động xuống, mấy tập tài liệu trên mặt bàn đều bị anh quét xuống tấm thảm dưới đất.
=== ====== ====== =====
Mà ở biệt thự bên bờ biển của Kha gia, bốn chiếc xe hơi màu đen dừng lại. Trước cửa lớn hình vòm có năm sáu người đàn ông mặc âu phục màu đen, ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh.
Ở trong phòng ngủ ở lầu hai của biệt thự, có một cái giường gỗ. Bên giường là Du Du cùng Kha Triết Nam, ánh mắt của hai người tập trung ở trên người một bé gái không tới một tuổi nằm trên giường.
Bé gái ước chừng hơn mười tháng, mặt tròn nhỏ nhắn hồng hồng hết sức đáng yêu, một đôi mắt đen láy. Mới vừa rồi còn khóc lớn. Nhưng sau khi vào phòng liền không khóc, mà là tò mò chớp mắt nhìn người xung quanh.
"Đứa nhỏ này lá gan đúng thật là không nhỏ, nhìn chúng ta cũng không sợ." Kha Triết Nam cúi đầu nhìn chăm chú vào đứa trẻ nói.
Du Du giúp đứa trẻ sửa lại cổ áo, cười hỏi: "Bây giờ tâm tình của cậu có phải rất phức tạp đúng không?"
Thật ra thì tâm tình của cô cũng tương đối phức tạp. Vì ép Giang Tâm Di hiện thân, cô lần đầu tiên "Bắt cóc con tin", đưa đứa trẻ chưa tới một tuổi đi.
Chỉ là, mặc kệ mẹ của đứa bé xấu xa như thế nào, bản thân đứa bé là vô tội. Cô không muốn tổn thương một đứa bé vô tội thuần khiết, chỉ cần đạt được mục đích, cô sẽ thả đứa bé đi.
Mai Tuyết đi vào, cầm một bình sữa cười nói: "Sữa tới."
Kha Triết Nam cùng Du Du lúng túng nhìn nhau, trong chốc lát không có ai đi lấy bình sữa. Bởi vì hai người cũng không có kinh nghiệm chăm sóc em bé!
Mai Tuyết bất đắc dĩ nói: "Cho uống sữa không khó lắm! Tôi thử một chút!"
"Để tôi làm cho!" Kha Triết Nam lại nói, Mai Tuyết không thể làm gì khác hơn là đưa bình sữa cho hắn.
Du Du lại nửa tin nửa ngờ cười nói: "Cậu có thể làm được chứ?"
Mặt Kha Triết Nam có chút ửng đỏ, nói: "Tớ thử một chút!" Liền ôm lấy đứa bé. Nhưng đứa bé lập tức khóc lên, hai tay nhỏ bé quẫy tứ phía, cố gắng phản kháng.
Du Du nhíu mày: "Con gái của Giang Tâm Di cũng khó trị như cô ta! Làm cho người ta chán ghét!" Liền tức giận đứng lên.
Kha Triết Nam cũng đã chặn được sự phản kháng của đứa bé, sau đó lắc lắc bình sữa, đưa tới cái miệng nhỏ nhắn của đứa bé. Núm vú cao su diênđnlqđ  đặt chính xác lên cái miệng nhỏ nhắn, đứa bé liền lập tức ngưng khóc, mút chùn chụt.
Kha Triết Nam ôm đứa trẻ uống sữa, thở dài nói: "Ai, rốt cuộc cũng dừng khóc, xem ra là rất đói bụng!"
Du Du lại có chút phiền não nói: "Mang đứa bé này đi còn phải chăm sóc nó, thật là phiền!"
Kha Triết Nam lại khẽ trợn mắt: "Về sau cậu cũng phải làm mẹ đó? Đường đại tiểu thư!"
Du Du cười lạnh: "Thấy đứa bé của Giang Tâm Di tớ liền phiền lòng."
Kha Triết Nam nhìn mặt mũi đứa bé, đột nhiên nói: " Du Du, lần này tớ chắc chắn đây là con của anh tớ! Mũi cùng mắt của nó gần như là giống anh tớ như đúc!"
Du Du gật đầu một cái, không thể không thừa nhận: "Đúng, thật ra thì tớ cũng vừa mới phát hiện."
Dáng dấp của đứa bé này thật sự rất giống Kha Triết Khôn đã chết. Không nghi ngờ chút nào, cha đẻ của đứa bé chính là Kha đại thiếu. Đáng tiếc, cha đẻ đã bỏ mình, đứa nhỏ này khi sinh ra cũng chưa có tình thương yêu của cha, nghĩ đến đều làm chua xót lòng người.
"Đứa nhỏ này, thật đáng thương." Du Du không khỏi than thở, sau đó đi tới nhìn đứa trẻ đang uống sữa.
Đột nhiên ngoài cửa truyền đến một giọng nói: "Kha tiên sinh! Giang Tâm Di đến rồi!"
Du Du biến sắc, trong ánh mắt lộ ra vẻ đề phòng cao. Kha Triết Nam cũng gọi Mai Tuyết tới, ôm đứa trẻ đang uống sữa đi ra ngoài.
Kha Triết Nam cười lạnh: "Tớ nhất định sẽ dạy dỗ Giang Tâm Di!"
Ước chừng hai phút sau đó, có người mặc đồ trắng lảo đảo đi vào chính là Giang Tâm Di, vừa đến liền hô: "NyNy của tôi đâu? Con bé đâu?"
Sau đó cô ta nhìn thấy Kha Triết Nam cùng Du Du đứng ở trước mặt lạnh lùng nhìn mình thì cả người cứng đờ mấy giây.
"Kha nhị thiếu, Đường tiểu thư, các người bắt cóc một đứa trẻ không tới một tuổi, quá tàn nhẫn đi?" Bả vai cô ta run lên, cười lạnh nói.
Kha Triết Nam nhìn cô ta lạnh giọng nói: "Cô lén từ Châu Úc trở về bày kế hại chúng tôi, cô còn hèn hạ vô sỉ hơn!"
Giang Tâm Di lại nói năng hùng hồn: "Đó là do tôi không muốn nhìn thấy Đường Du Du gả cho Bạch Ngôn Sơ!"
Du Du hung hăng cười lạnh: "Xem ra cô không muốn gặp lại con gái của mình!"
Cô rất muốn tiến lên cho người phụ nữ đê tiện này mấy cái tát. Người phụ nữ này, thật là quá vô liêm sỉ.
-
Giang Tâm Di không chút nào có vẻ sợ hãi, cười cười: "Đường Du Du, đừng cho là con gái của tôi ở trên tay cô mà cô có thể làm xằng làm bậy! Nếu như cô dám làm loạn, tôi đảm bảo hai người tối nay không cách nào rời đi nơi này!"
Kha Triết Nam nghe xong lời này mỉm cười nói: "Cô cho rằng cô có quan hệ với lão Nhị của ‘Đông Hưng’, là được làm chị dâu của xã hội diênđnlqđ  đen rồi hả? Đừng tưởng rằng ‘thái tử’ sẽ bán mạng vì cô! Theo tôi biết, hắn cũng chỉ là một con quỷ hảo sắc mà thôi, tuyệt đối thấy một yêu một! Bây giờ còn không chừng còn đang yêu đương với người phụ nữ khác ở trên giường đấy!"
Giang Tâm Di thẹn quá hóa giận, nói: "A Phi đối với tôi là tốt nhất!"
Lúc này, Mai Tuyết đi tới, bất ngờ kẹp chặt vai của cô ta.
Giang Tâm Di bị khống chế nên sắc mặt trở nên tái xanh, vừa giãy giụa vừa la ầm lên: "Các người trả con gái lại cho tôi!"
Du Du tiến lên một bước, cùng lúc đưa hai tay ra, hung hăng tát Giang Tâm Di ba bốn cái.
Một hồi sau, cô mắng: "Nếu đã sang bên kia thì về đây làm gì, cô không làm chuyện xấu thì sẽ chết sao? Giang Tâm Di, tôi không bao giờ bị cô chọc tức nữa! Cái người vô liêm sỉ đê tiện này, hôm nay cô nhất định phải quỳ xuống cầu xin tôi tha thứ!"
Giang Tâm Di nhổ một bãi máu, cười ha ha. Tiếng cười bén nhọn bức người, làm cho lòng người phát rét.
Kha Triết Nam gầm lên: "Cô thật là biến thái! Kẻ điên!" Sau đó nháy mắt với Mai Tuyết. Mai Tuyết hiểu ý, liền giơ chân lên hung hăng giẫm một cái lên bắp chân của Giang Tâm Di, để cho cô ta quỳ trên mặt đất.
Giang Tâm Di cắn răng chống cự, lại bị Mai Tuyết hung hăng bóp chặt bả vai, căn bản không lên nổi, cũng chỉ có thể bị bắt quỳ.
Du Du tiến lên nâng cằm của cô ta, ánh mắt hung hăng đe dọa nhìn cô ta, lạnh lùng chất vấn: "Giang Tâm Di! Làm ra cảnh tôi cùng Kha Triết Nam lên giường, rốt cuộc là vì cái gì? Tại sao cô luôn luôn trăm phương ngàn kế muốn hại tôi? Phá hư yên bình của tôi?"
Ánh mắt của Giang Tâm Di rét lạnh nhìn cô, vẻ mặt không cam lòng. Trong con ngươi bùng cháy vẻ thù hận, giống như lập tức sẽ cắn nuốt người trước mắt.
Giang Tâm Di như vậy Du Du cũng không lạ gì, bởi vì cô ta từ trước đến giờ đối với cô đều là vẻ mặt như vậy. Nhưng cô không hiểu: rốt cuộc là nguyên nhân gì làm cho cô ta có thù hận lớn như vậy với cô? Vì Bạch Ngôn Sơ sao?
Nhưng lúc cô kết hôn cùng Bạch Ngôn Sơ, bọn họ đã sớm chia tay!
Trừ việc cướp đoạt tình yêu bên ngoài, đến tột cùng là cái gì làm cho người phụ nữ này hận mình như vậy? Hận không thể cắn nát mình?
Cô khẽ khom lưng đe dọa nhìn Giang Tâm Di, nói: "Cô vì Bạch Ngôn Sơ mà hận tôi như vậy sao? Vậy hiện tại tôi nói cho cô biết, tôi có mắt lé cũng không nhìn họ Bạch! Cô thích thì lấy đi! Nhưng đừng trách tôi không nhắc cô, về sau cô nhất định phải cút ra khỏi Hương thành, cách tôi xa một chút!"
Giang Tâm Di thở một hơi, hung hăng nói: "Tôi hận cô! Không phải vì Bạch Ngôn Sơ!"
Du Du ngẩn ra.
Khóe mắt Giang Tâm Di đột nhiên chảy ra nước mắt: "Tôi hận cô có được những thứ tốt nhất trên thế giới! Cô có gia đình, có tiền còn có cha, còn diênđnlqđ có người chồng có năng lực như vậy! Tôi cái gì cũng không có, chỉ có thân thế bi thảm không thể nói với người ngoài! Nhưng thật ra thứ cô có tôi cũng nên có!"
Cô ta nói từng câu từng chữ, mỗi chữ đều dùng sức, nghe giống như mưa đá gõ vào trên thủy tinh, vừa lạnh lại cứng.
Kha Triết Nam quát lên: "Lời này của cô có ý gì?"
"Có ý gì? Ha ha!" Giang Tâm Di lại nở nụ cười ha ha, tóc cũng tán loạn cả lên. Mai Tuyết quát lên: "Đàng hoàng một chút!"
Nước mắt của Giang Tâm Di lại chảy xuống, khàn khàn nói: "Đường Du Du, cô hỏi người cha nhìn như chung tình vĩ đại kia một chút, năm đó ông ta đã làm chuyện gì có lỗi với mẹ tôi? Cô cho rằng người phụ nữ của ông ta chỉ có người mẹ đã chết của cô sao?"
Toàn thân Du Du chấn động.
"Cô nói cái gì? Cha tôi? Mẹ cô?" Trong đầu Du Du xoay chuyển cực nhanh, cảm thấy có chút choáng váng. Ban đầu cô để cho người đi điều tra tư liệu của Giang Tâm Di, phía trên thì có nhắc tới bạn trai trước kia của mẹ Giang Tâm Di có một vị là "Đường tiên sinh".
Ban đầu cô còn hoài nghi, chẳng lẽ hết thảy đều là thật? Cha cô cùng mẹ của Giang Tâm Di thật sự có quan hệ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.