Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1: Cô dâu thay thế




Ở đám cưới của Nguyễn Khánh Linh, chú rể không xuất hiện.
Trong hành khúc chói tai của đám cưới, một người đàn ông xấu xí lớn tiếng hỏi: “Cô Nguyễn, tại sao chú rể Phạm không đến?”
“Nghe nói Phạm Nhật Minh vừa xấu vừa bại
liệt, có phải sự thật không? Ha ha ha...”
Người đàn ông xấu xí đương nhiên bị bảo vệ kéo ra ngoài, nhưng hôn lễ hoàn toàn bị hủy.
Tấm màn che được tiết lộ, quan khách ở buổi
tiệc rượu cũng không giả tạo bắt đầu tám chuyện
thì thầm với nhau.
“Nửa thân dưới của cậu chủ Phạm không thể
cử động được, cô dâu chẳng phải sẽ là người đàn bà vắng chồng sao.”
“Cô dâu này vừa nhìn đã thấy lẳng lơ, cậu chủ
Phạm muốn bị cắm sừng chắc.”
“Tôi thật ra không ngại giúp đỡ, khà khà...”
Những lời đê hèn này đã đến tại Nguyễn Khánh Linh, cô chỉ có thể chịu đựng, hôn lễ vẫn
cần một người biểu diễn cho bọn họ xem.
Một người tuyên thệ, một người cắt bánh
ga-tô, một người lấy nhẫn cưới từ người chứng
hôn đeo cho mình.
Nghi lễ của đám cưới giống như địa ngục cuối cùng cũng kết thúc, cô được đưa đến phòng tân hôn.
Nằm trêи giường của phòng tân hôn, nội tâm Nguyễn Khánh Linh vô cùng lo lắng.
Mọi người đều nói sau khi cậu chủ nhà họ
Phạm tàn tật thì không thể sinh hoạt vợ chồng, tính tình quái gở kỳ lạ, vậy tối nay anh có thể đến không?
Thực ra, ban đầu không phải cô là người gả cho Phạm Nhật Minh mà là em gái cô, Nguyễn
Khánh Nga.
Nhà họ Nguyễn muốn gả Nguyễn Khánh Nga để đổi lấy sự giúp đỡ của nhà họ Phạm nhưng Nguyễn Khánh Linh không muốn em gái mình
phải chịu oan ức nên đã quả quyết từ bỏ bài vở và
học tập ở Anh Quốc, thay em gái lấy chồng.
Đây là Nguyễn Khánh Linh nợ em gái mình.
Lúc còn nhỏ, cô dẫn em gái ra ngoài chơi khiến em gái cô mất tích, các thành viên trong gia
đình tìm kiếm ba ngày ba đêm mới thấy, em gái cô
vì tai nạn đó nên bị bệnh tự kỷ.
Cô vẫn luôn tự trách mình chuyện này, cô muốn tìm cơ hội để đền bù cho em gái, cuối cùng
cô đã đợi được cơ hội.
Người nhà họ Phạm không quan tâm là em
gái hay chị gái gả qua nhà họ. Mục đích của bọn họ chỉ là lợi dụng quan hệ thống gia lần này để
cậu chủ của nhà họ tìm được một người vợ giữ thể diện.
Cuộc hôn nhân này làm thoả mãn nhu cầu của tất cả mọi người, trừ cô, Nguyễn Khánh Linh.
Nghĩ đến cuộc sống kết hôn bị thương về sau, Nguyễn Khánh Linh không chịu nổi bật khóc. Rất
lâu sau đó, cô khóc mệt đến mức dần dần chìm
vào giấc mộng.
Mơ mơ màng màng, cô cảm thấy có một bàn tay to thô ráp sờ đến bên hông của cô.
“Ai cho phép em mặc quần áo của tôi”
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông lọt vào tại cô.
Nguyễn Khánh Linh kinh ngạc, đột nhiên mở
måt ra.
Trong bóng tối, cô chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy dáng người của người đàn ông không rõ, giống như cơn ác mộng đè nặng lấy cô..
Cô quả thực đang mặc quần áo của Phạm
Nhật Minh. Cô trở về nước quá vội vàng nên không mang theo đồ ngủ, tìm được một chiếc áo sơ mi to trong tủ quần áo.
Cô không ngờ Phạm Nhật Minh ban đêm sẽ
qua đây, càng không ngờ anh lại nhỏ mọn... như
vậy...
“Chỉ là một chiếc áo sơ mi thôi, không cần
phải tính toán như vậy chứ?”
Từ trước đến nay tùy tiện quen rồi, nói xong
mới ý thức được đối phương dường như không
vui. Hỏng rồi hỏng rồi, ngày đầu tiên vừa kết hôn
đã đắc tội với anh rồi.
Nguyễn Khánh Linh đang thấp thỏm không yên thì bàn tay to lớn của người đàn ông đã vén
vạt áo dưới của áo sơ mi lên, một bàn tay thô ráp mơn trớn làn da trắng nõn mịn màng của cô.
Anh muốn cởi quần áo của cô.
Lỗ chân lông khắp người Nguyễn Khánh Linh
trong nháy mắt mở ra, hoảng loạn đè tay người đàn ông lại.
“Ngày mai tôi sẽ đi mua đồ ngủ, sau đó giặt
sạch quần áo này trả cho anh, sau này tôi đảm bảo sẽ không đụng chạm linh tinh đồ của anh. Bây giờ tôi phải đi ngủ.”
Nguyễn Khánh Linh nói rất nhanh, sợ rằng không sống được đến lúc nói xong đã bị người
đàn ông lột sạch.
Dứt lời cô liền muốn chạy trốn nhưng Phạm Nhật Minh giữ vai cô lại, Nguyễn Khánh Linh bị ép
chặt ở trêи giường.
“Ngủ cùng nhau đi” Người đàn ông cúi người
nhìn cô chăm chú, giọng nói trầm thấp mạnh mẽ,
không dễ dàng phản bác lại.
“Ngủ... ngủ cùng nhau sao? Không phải anh tàn tật..”
Nói hết những lời này cô mới cảm thấy không ổn. Thế nhưng đã muộn rồi, anh rõ ràng đang rất
tức giận và nhìn cô một cách đầy áp bức.
Một giây sau, Phạm Nhật Minh vén chăn trên
giường, nửa người đè lên người cô.
Cá người Nguyễn Khánh Linh cứng đờ lại, nhưng vẫn ôm suy nghĩ sẽ gặp may.
Anh là người tàn tật, dù sao cũng không thể làm gì được cô...
Nguyễn Khánh Linh vừa đặt tay lên ngực người đàn ông vừa can đảm nói: “Chân của anh...
chúng ta... cái đó... không tiện phải không?”
Bàn tay của anh đang đặt trêи eo cô đột nhiên siết chặt, giọng nói trầm thấp vang lên bên tại Nguyễn Khánh Linh: “Không gì trở ngại”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.