Chồng Tôi Là Quỷ

Chương 20:




Đi xuống lầu, ở dưới người đàn ông kia vẫn chờ câu trả lời của chúng tôi. Tôi đem những gì Khúc Thiên nói với tôi nói lại một lần, rằng phòng kia là thiên trảm sát, mẹ anh ta đã được tiễn đi. Phòng này nếu muốn tiếp tục ở phải sửa lại một chút, sửa lại cũng sẽ tốn kém.
Người đàn ông kia đồng ý, nhưng Khúc Thiên lại đột ngột nói: “Căn hộ này anh vẫn nên bán đi.”
Điều này không giống những gì lúc trước chúng tôi trao đổi, cho dù là thiên trảm sát cũng không đến mức không ở được chứ. Tôi nghi hoặc nhìn Khúc Thiên. Khúc Thiên chỉ vào khe hở thiên trảm sát nói: “Tòa nhà bên kia vừa rồi chúng ta ở trong nhà không chú ý tới. Mái nhà của tòa nhà kia có hình dáng là hỏa. Vừa lúc nãy anh bảo thiên trảm sát sao lại có thể gây chết người, chính là do cái này khiến gia tăng sát khí. Bán đi, cái này thật sự không thích hợp để ở.”
“Này… Người ta đều biết trong nhà tôi có người chết. Giá nhà sẽ…”
“Tôi cũng không có cách nào.” Khúc Thiên không muốn nhiều lời, mang theo tôi rời đi.
Chuyện như vậy, có lẽ người đàn ông kia rất đau đầu.
Khi ngồi trên xe rồi mặt Khúc Thiên vẫn trầm trầm, cũng không khởi động xe. Tôi liền cười nói: “Anh tính làm gì? Chờ người ta tới nói tăng giá để sửa nhà sao?”
Khúc Thiên xoay người, nhìn tôi, nói rất nghiêm túc: “Vừa rồi em có sợ không?”
“Ách, sợ.”
“Nếu anh có cách khiến vài thứ kia không tiếp cận được em, không nhìn thấy em, em có đồng ý không?”
“Cái này đương nhiên là tốt mà. Chúng sẽ thật sự không thấy em sao?”
“Thấy thì có thấy, nhưng sẽ coi em trở thành đồng loại của chúng nó. Hơn nữa là đồng loại mạnh nhất, nhìn thấy em liền trốn đi.”
“Có phải giống như thuần dương mệnh của Kim Tử?”
“Không sai biệt lắm, em có nguyện ý không?”
Tôi vui sướng gật gật đầu. Có được chuyện tốt như vậy đương nhiên là nguyện ý. Hơn nữa hiện tại tôi xem như bị bọn họ ép đi trên con đường này, tôi không nghĩ cho bản thân mình thì không có đường lui.
Khúc Thiên nhìn tôi gật đầu, rồi lại do dự.
“Rất khó sao? Có phải ảnh hưởng xấu tới anh? Nếu vậy thì phải xem xét.”
“Không, chỉ là… có khả năng em sẽ sinh bệnh, sẽ bị sốt gì đó. Nhưng khi hết bệnh rồi thì không cần sợ chúng nó.”
“Được, chỉ bị sốt thôi mà, cơ bản mỗi tháng em đều bị sốt một lần, uống thuốc ngủ một giấc là ổn thôi.”
Khúc Thiên lần này vẫn nhìn tôi, chỉ là nhìn mà không nói lời nào. Tôi sờ sờ bên mặt vẫn còn sung của mình, nói: “Sao thế? Có phải có gì không ổn phải không? Vậy trước tiên nói cho rõ ràng đi.”
Anh ấy khỏi động xe, nói: “Về nhà rồi nói.”
Trực giác mách cho tôi biết anh ấy còn có việc chưa nói rõ với tôi.
Xe chúng tôi vừa quay lại về khu nhà cũ nát chúng tôi đang ở kia thì điện thoại của Khúc Thiên vang lên. Chủ nhà kia quyết định muốn bán căn hộ kia, nhưng căn hộ đó anh ta thật sự không muốn đi vào. Ngữ khí Khúc Thiên không được tốt, nói thẳng: “Vậy anh tìm người dọn dẹp vệ sinh một chút đi. Mẹ anh là tôi tiễn đi, những cái tôi mặc kệ nhưng lúc trước các anh làm tang như thế nào mà khiến bà ấy vẫn còn ở lại trong nhà.”
Đây là lần đầu tiên tôi thấy Khúc Thiên có ngữ khí ác liệt như vậy. Lại nghe một hồi, Khúc Thiên liền tắt điện thoại. Anh ấy nói: “Vợ anh ta nói bà ấy được đem đi hỏa táng ngay mà không làm lễ viếng, nói sợ thân thích biết bà cụ chết trong nhà mà không ai phát hiện, khiến họ mất mặt. Hừ, hiện tại sợ là buổi tối cô ta sẽ ngủ không được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.