Chồng Tôi Là Quỷ

Chương 17:




Người cảnh sát trung niên lần nữa lại do dự một hồi mới nhận lấy cờ lê, đi vào trong nhà vệ sinh vặn van nước kia. Sau vài vòng, van nước bị mở ra, một chất lỏng màu sẫm chạy ra cùng với mùi tanh tưởi bốc lên.
Tôi suýt chút nữa đã nôn ngay tại đó, xoay người vội chạy ra ngoài. Khúc Thiên cũng đi theo tôi ra, chỉ là anh ta bình tĩnh hơn rất nhiều. Thấy tôi đang nôn khan ở ven đường, anh ta ngẩng đầu nhìn bầu trời đang chạng vạng, nói: “Tôi đã từng ngửi mùi thịt còn hôi thối hơn lần này, thậm chí  còn phải nuốt từng miếng thịt thối rữa.”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, anh ta đang mỉm cười, kia rõ ràng là gương mặt của Khúc Thiên nhưng tôi biết nói ra những lời này là Sầm Tổ Hàng. Rốt cuộc đã có những chuyện gì xảy ra với anh ta?
Tiếp theo mọi chuyện thuận lợi rất nhiều. Cảnh sát liên lạc với cấp trên, đội điều tra tới tiếp nhận vụ án. Chúng tôi bởi vì được coi là người đầu tiên phát hiện nên không thể rời đi, phải chờ cảnh sát lấy lời khai. Mùi tanh tưởi kia cũng thu hút không ít người qua đường, người chồng bị còng tay vào lan can cầu thang đang kêu khóc, bé gái cũng đứng khóc ở bên cạnh hắn ta.
Người đầu tiên tiến tới hỏi chúng tôi là Sầm Hẳng, hỏi vì sao tên giấy tờ của tôi là Vương Khả Nhân, Khúc Thiên lại nói tôi là đứa trẻ ba tôi đưa từ thôn Sầm Gia về nuôi. Kỳ thật cảnh sát chỉ cần điều tra một chút là có thể biết đây là nói dối, nhưng là một cô gái không có huyết thống, không có lợi ích liên quan tới vụ án thì có ai mà để ý tới chuyện này?
Người cảnh sát thứ hai hỏi chúng tôi là cảnh sát hình sự, một cảnh sát trung niên trông rất có năng lực. Chúng tôi lại nói một lần, người cảnh sát này xem tư liệu về chúng tôi, nhỏ giọng nói: “Họ Sầm, thảo nào.”
Tôi tò mò hỏi: “Chú cảnh sát, chú thật sự tin những gì bọn cháu nói sao?”
Đừng nói là chú ấy, ngay cả tôi vẫn còn cảm thấy có chút không tin. Chỉ dựa vào nhà này thuộc Đại không vong suy ra chuyện nhà này có bất hòa, sẽ có đánh nhau gây thương tích. Lại thông qua cái mương hôi thối ở bên cạnh tòa nhà kia đoán ra nữ chủ nhân ngôi nhà đã xảy ra chuyện, sau đó căn cứ vào tích huyết sát nhắc nhở mà tìm ra thi thể.
Chú cảnh sát liếc nhìn tôi một cái, hơi hơi mỉm cười: “Chú quen Kim tử Lương Tử, từng gặp gỡ vài lần.”
Tiếp theo, cảnh sát liền cho Sầm Hằng đưa chúng tôi cùng bé gái kia đi ăn cơm. Cuộc sống bé gái kia sau này có lẽ sẽ khó khăn, nhưng chuyện xảy ra như vậy cũng tốt, ít nhất sau này bé không bị cha đánh nữa.
Sầm Hằng đưa chúng tôi tới một quán ăn nhỏ ven đường. Để làm bé gái yên tâm, anh ta kể cho bé rất nhiều chuyện hồi nhỏ của mình. Từ khi anh ta có ký ức đã ở cô nhi viện. Kỳ thật cô nhi viện cũng khá tốt, cũng có những lúc vui vẻ. Rồi kể anh ta cố gắng nỗ lực thế nào, phấn đấu như thế nào, cũng nhắc tới Sầm Vũ Hoa. Đây chính là nguyên nhân để chúng tôi đi chuyến này. 
Sau khi có được điều chúng tôi muốn, chúng tôi hẹn ngày hóa giải ngôi nhà kia cho anh ta rồi đi về trước.
Trên đường về nhà, Khúc Thiên lái xe còn tôi hỏi ra nghi vấn trong lòng mình bấy lâu: “Khúc Thiên, lúc này có thể nói cho tôi vì sao tôi phải giả làm người Sầm gia được chưa?”
“Để em đem phong thủy Sầm gia phát dương quang đại.”
“Được rồi, tôi sẽ diễn cùng anh, có thể nói cho tôi mục đích được không?”
Khúc Thiên quay sang tôi hơi hơi mỉm cười. Tôi hỏi anh ta, anh ta lại chỉ cười.
Thấy anh ta cười tôi liền khó chịu, rất khó chịu. Khí chịu tích tụ lại khiến tôi quát: “Dừng xe!”
Khúc Thiên theo bản năng giẫm phanh lại, sau đó quay sang tôi quát lên: “Em hét lên cái gì? Em không phải không biết tôi còn chưa quen lái xe.”
Tôi không để ý tới anh ta, trực tiếp mở cửa xe, xuống xe rồi đi thẳng tới trạm xe bus. Tôi cho rằng anh ta ở lại thế gian này là cần tôi làm người vợ minh hôn để làm chứng cho thân phận của anh ta. Như vậy chúng tôi không phải là vợ chồng thật sự thì ít nhất cũng có thể xem là đồng bọn, nhưng anh ta không hề coi tôi là vợ hay là đồng bọn, chỉ coi tôi như một quân cờ.
Tay tôi tự nhiên bị một bàn tay mát lạnh nắm lấy. Khúc Thiên kéo tôi, nói: “Đừng như vậy. Có xe mà! Ngày mai tôi đưa em đi gặp Kim Tử, em sẽ biết mục đích của chuyện này. Chuyện này liên quan tới rất nhiều mạng người, Vương Khả Nhân, em cũng đừng tùy hứng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.