Chồng Tôi Là Quỷ

Chương 14: Đại không vong*




Khúc Thiên nói: “Đến nhà em ăn cơm.”
Linh Tử cũng từ phía sau vươn tay vỗ bả vai tôi nói: “Tiểu thư chứng minh nhân dân, cố gắng cho thật tốt, chúng tôi có thể có tương lai yên ổn hay không phải trông cậy vào cô. Nếu xảy ra chuyện cũng đừng kéo tôi chôn cùng a.”
Nói xong anh ta liền xuống xe, Khúc Thiên lập tức nói: “Từ từ, hãy nói cho tôi thông tin về hai người sau của Sầm gia đã.”
“Tôi sẽ gửi vào điện thoại cho anh.” Nói xong Linh Tử xuống xe, mở cửa xe thể thao của anh ta rồi lao đi. Tôi cảm giác chuyện này là chuyện lớn, hơn nữa tôi cũng bị bọp họ tính kế đưa vào rồi.
Hôm đó ăn cơm trưa ở nhà tôi. Sau khi ăn xong, Khúc Thiên tìm ba tôi nói chuyện hơn ba giờ đồng hồ. Dì kia bởi vì chưa quen ngồi với tôi liền lấy cớ đi dạo phố, bảo tôi ở lại trông cửa hàng.
Tôi không biết ba tôi cùng Khúc Thiên đã có thỏa thuận gì với nhau, nhưng từ ngày đó Khúc Thiên bắt đầu dạy tôi rất nhiều thứ. Anh ta nói tôi cần phải học, cho dù không tinh thông thì cũng phải biết tính toán.
Còn ba tôi nói, nếu đây là số mệnh của tôi thì chạy cũng không thoát được, phải cố gắng học đi, biết đâu sau này lại có thể cứu mạng tôi.
Cuộc sống của tôi bắt đầu chia làm hai phần, vừa làm tác phẩm tốt nghiệp vừa đọc sách. Kinh dịch có rất nhiều điều để học, không có chút căn bản sẽ không tiếp thu được.
Lại tới một cuối tuần, Khúc Thiên bảo tôi cùng anh ta đi gặp người ta. Tôi ngồi trên giường của mình, trừng mắt nhìn anh ta, tức giận nói: “Còn đống sách này thì sao? Với cuối tuần tôi còn phải mang tác phẩm cho giáo viên hướng dẫn nhận xét.”
Anh ta dựa vào khung cửa, chiếc quần jean hàng hiệu được xắn ống lên, hai tay khoanh trước ngực, nói: “Em cần phải đi. Người gặp ngày mai là Sầm Miên. Sau này em phải nói em cũng là con cháu Sầm gia bị đưa đi, khi đó em vừa mới sinh ra cho nên cái gì cũng không biết. Mai gặp Sầm Miên để biết ngày đó bọn họ bị đưa đi như thế nào, em cần phải để ý nhớ cho kỹ.”
“Tôi nhớ những chuyện đó làm gì? Vì sao phải lừa gạt người ta.”
Khúc Thiên nhìn thẳng vào mắt tôi, giọng dịu dàng đi một chút: “Nhớ ngày mai trang điểm thật xinh đẹp, sau khi chúng ta gặp Sầm Miên tôi sẽ mời em đi chơi. Không phải con gái đều thích tới công viên giải trí sao?”
Công viên giải trí a! Tôi không thể không nói, tôi, thật sự, cực kỳ, muốn đi. Cho nên tôi gật đầu.
Buổi sáng, mặt trời đã lên cao. Bởi vì kế hoạch là buổi chiều sẽ tới công viên giải trí nên tôi mặc quần jean, đi giày đế bằng, đeo một cái balo nhỏ rồi ra cửa.
Khúc Thiên lái xe đi tới một đồn công an rất nhỏ, thật sự đồn công an này rất rất nhỏ. Nhìn trên bảng giới thiệu, toàn bộ đồn công an này chỉ có năm người. Ba người làm quan, hai người làm lính. Còn Sầm Hằng chúng tôi muốn tìm chính là một lính trong đó. (Sant: Không biết tại sao trên nói là gặp Sầm Miên mà ở đây lại kêu tìm Sầm Hằng, mình cứ dịch theo nguyên tác nhé)
Khi chúng tôi tới đồn công an thì chỉ có ba chiến sĩ cảnh sát trong đó, cả ba đầu đang chụm đầu xem gì đó.
Tôi và Khúc Thiên đứng ở cửa một hồi lâu cũng không ai để ý tới. Tôi thầm nghĩ, đồn công an vậy mà cũng không chút cảnh giác như vậy. Nếu lúc này chúng tôi là ăn trộm, có trộm ít đồ nơi này mang đi thì e rằng bọn họ cũng không biết.
Khúc Thiên gõ gõ cửa, cả ba cảnh sát đều ngẩng đầu lên. Khúc Thiên nói: “Chúng tôi tìm Sầm Hằng.”
Một cảnh sát trông rất trẻ liền đi tới: “Tôi chính là Sầm Hằng, có việc gì sao? Tôi có thể giúp được gì?”
Tôi đưa mắt nhìn vào máy tính trên bàn nơi bọn họ vừa chụm đầu vào xem, hóa ra trên đó là một hình ảnh. Sầm Hằng có chút xấu hổ nói: “À, khu vực này có một ngôi nhà vừa được cải tạo lại, nhà bốn tầng, muốn bán hai mươi vạn. Vừa rồi chúng tôi định lát nữa sẽ đi xem.”
“Cái gì, ở đây có nhà rẻ như vậy sao?” Tôi hỏi. Theo tôi được biết, ngay cả nhà chúng tôi vừa nhỏ vừa cũ lại còn ở trong một góc xó xỉnh cũng không có giá hai mươi vạn.
Khúc Thiên nói: “Ngôi nhà đó bị ma ám.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.