Chồng Tôi Là Diêm Vương

Chương 228:




Anh tôi có đôi khi nói chuyện thật sự làm tôi rất thích cũng rất hận, anh luôn như vậy châm chọc sắc sảo, đến mức những tâm tư tôi muốn giấu bị phóng đại vô số lần
Nhưng lại có thể nắm chắc một mức độ nhất định, giang khỏi Vân đối với anh tôi cũng chưa tức giận quá mức bao giờ.
Tôi cẩn thận hồi tưởng lại, anh tôi cùng Giang Khởi Vân nói chuyện với nhau không nhiều lắm, hầu như đều là việc nào ra việc đó, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ phát ra một đoạn lời nói, cho dù có mang theo một chút khiêu khích hoặc ý muốn giáo huấn, giang khỏi vân cũng chưa tức giận quá mức, thậm chí sẽ còn nể tình “ừm”một tiếng.
Cũng vì Như vậy, cho nên anh tôi mới là nhân vật vênh váo, có thể giáo huấn giang khởi Vân, nói không chừng, còn cả tử vi đại đế và thanh hoa đại đế cũng bị anh tôi lãnh đạo nữa?
Từ nhã Kỳ đã ngất xỉu, cô ta là thiên kim tiểu thư, lưu lạc đến nơi này như vậy, thật làm cho người ta cảm thấy bất lực.
Lúc ấy vì xem nhà cho lâm ngôn hoan, cô ta liền hùng hổ tìm tới cửa đánh tôi, không chỉ nói ra những lời độc ác, còn dùng cực hình độc ác, với tính khí kiêu ngạo như vậy sớm muộn gì cũng sẽ sảy ra chuyện.
Sau đó ở hải yến lâu, tôi liên tục nói không thể đi thang máy, thông thường nếu có tình huống đặc biệt, cũng không thể đi thang máy, nhưng cô ta không nghe, còn nói tôi muốn hại cô ta bị quỷ giết, sau đó chúng tôi có thể trốn thoát.
Kết quả anh tôi đã liều mạng giữ cô ta lại, nhưng chân cô ta vẫn bị cắt đứt
Sau khi thành người tàn tật, có lẽ tâm lý cô ta cũng bị vặn vẹo.
Nhưng cô ta bây giờ là một nửa linh hồn trong miếu hoàng thành ở dương gian, không biết một nửa thân thể còn lại của cô ta có bình thường không, hay bị đẩy vào luyện hồn?
Anh tôi vỗ vỗ mặt hét:” bạch liên hoa tiểu thư, dậy đi!”
Từ nhã kỳ đầu bị đánh vỡ, sắc mặt trắng bệch, thân hình gầy gò, thoạt nhìn trông rất tiều tụy.
” Làm thế nào bây giờ? Cô ta bất tỉnh, phải đưa đến bệnh viện sao?” Anh tôi ngẩng đầu nhìn chúng tôi.
” Đưa đến bệnh viện trước……… Nhìn xem vết thương của cô ta không hề nhẹ….” Tôi vừa dứt lời, từ nhã Kỳ đột nhiên mở mắt, trong ánh mắt cô ta chảy ra một chút máu đen, tôi Sợ hãi hét lên:” cẩn thận”.
Nhưng đáng tiếc, tôi kêu lên đã chậm, cô ta một nhát cắn vào tay anh tôi.
Cùng lúc đấy Giang Khởi Vân búng ngón tay, một luồng ánh sáng trắng đột nhiên lao vào trán cô ta, từ nhã Kỳ giống như sợi bông, cả người mềm nhũn ngã xuống đất.
“Anh!!!” Tôi nhìn thấy anh tôi bị cắn, trong nháy mắt đầu óc đều ngẩn ngơ
Anh tôi đau đớn thổi thổi cổ tay, trên cổ tay bị cắn chảy rất nhiều máu, tôi mau chóng rút khăn tay, ấn vào miệng vết thương của anh tôi.
” Mẹ kiếp! có phải cô ta điên rồi không?” Anh Tôi hận không thể đá cô ta.
Tôi rất ít khi nhìn thấy anh tôi bị thương chảy máu, vết cắn này sâu đến như vậy, làm lòng tôi đau đến không thôi, bị cắn thành như vậy đau đớn vô cùng.
” Tiểu kiều……. đừng khóc, không làm sao, giống như bị chó cắn một chút mà thôi “. Anh tôi cau mày an ủi tôi
Giang khỏi Vân không nói gì, anh ta ngồi xổm nhéo gương mặt từ nhã Kỳ, trên tay hơi dùng lực, tách xương quai hàm từ nhã Kỳ ra, từ nhã Kỳ há miệng rộng, nước miếng và đầu lưỡi rơi ra.
Bộ dáng nay……. Chỗ nào còn giống người bình thường?
” Nữ nhân này hồn phách đã không còn trong sạch, bị đưa vào tà vật cùng luyện hồn, còn chưa dung hợp cùng thân thể, bất cứ lúc nào cũng có thể nổi điên…….. Trước tiên, đưa anh trai em đi tìm trình bán tiên”. Giang Khởi Vân lạnh lùng nói.
Tôi kinh hồn tám tảng, có ý gì? Đi tìm trình bán Tiên?
Trình bán tiên chuyên môn rút âm độc thi độc, anh tôi là bị âm độc xâm thể? Tôi quay đầu lại nhìn, anh tôi sắc mặt rất kém, hơn nữa cả người đã bắt đầu phát run.
Không kịp nghĩ nhiều, tôi đỡ anh tôi lên xe, chính mình run rẩy ngồi vào ghế lái
Anh tôi mặt bị dọa trắng:” tiểu Kiều, tiểu Kiều, Em bình tĩnh một chút, chúng ta có thể gọi xe nhanh, em ngàn vạn lần đừng lái xe…….”
” Nơi này quỷ quái như vậy, lấy đâu ra xe nhanh!”. Tôi lo lắng không thôi, tôi mau chóng điều chỉnh ghế ngồi, Khởi động xe
Anh tôi đã dạy tôi lái xe.
Lúc đó anh tôi nghĩ, ngay cả khi tôi chưa đến tuổi có bằng lái xe, cũng có thể hỗ trợ anh tôi đỗ xe, lái xe vào gara, cũng có thể giúp anh không ít chuyện.
Sau đó, một con đường thẳng tắp, Tôi lái xe vào gara, cũng có thể nghiêng sang một bên làm vỡ gương chiếu hậu, anh tôi lộ ra vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, từ bỏ ý niệm dạy tôi lái xe.
Nhưng hiện tại lại không có người khác, Tôi không lái xe thì ai lái?
Anh tôi trên tay máu chảy thành vũng, toàn thân run rẩy, bộ dáng này không thể lái xe, tôi căng da đầu cũng phải lái! Vào ban đêm, hẳn là không nên kiểm tra kỹ thuật chứ?
” Em làm ơn tìm định vị trước được không? Tiểu kiều, tổ tông ơi, Anh tình nguyện chờ xe cứu thương……..” Anh tôi không còn gì để nói nhắc nhở tôi.
Giang Khởi Vân đột nhiên ngồi vào ghế phụ, anh ta thấy tôi tay chân luống cuống tìm định vị, sau đó run rẩy bước ra khỏi xe, xe khởi động vài lần mới đi được, anh ta đột nhiên hỏi:” em không lái được xe?”.
“… Không.” Tôi căng da đầu trả lời
Chẳng lẽ trông cậy vào Đế Quân Đại Nhân lái xe? Loại xe thô tục này, Đế Quân Đại Nhân không nên đi.
Giang Khởi Vân sững người một lúc nhàn nhạt nói:” đừng lo, chậm rãi đi là được”.
Anh ta nói câu này, lòng tôi yên tâm hơn nhiều, cuối cùng mang xe ra lái trên đường
Anh tôi cảm thấy ngồi trên xe, so với bị cắn một phát còn khủng bố hơn, anh tôi lo lắng đến độ ngồi phía sau nhắc nhở tôi chú ý ngã tư đường, khi nào cần đánh tay lái, nhìn thấy đèn đỏ trước tiên phải giảm tốc độ, từ từ phanh xe……
” Anh, tay anh có đau không?” Tôi không nhịn được nữa, muốn nói anh Tôi im miệng nghỉ ngơi
Anh tôi run rẩy nói:” đau, nhưng anh sợ chết trên đường đi tìm thầy trị liệu….. Tiểu kiều, em từng đã lái một lần xe! Chưa đầy mười mét liền làm hỏng của anh một gương chiếu hậu”
Giang Khởi Vân nghe được lời này, nhịn cười không được nhìn tôi.
Tôi trên mặt đỏ bừng, anh tôi cũng thật là, lịch sử đen tối như vậy cũng nói ra được, làm anh ta chê cười thôi.
Những hôm nay tôi lái xe như có thần trợ, Tôi cảm thấy rất nhiều lần tay lái chuyển biến, ước chừng muốn đâm người đứng ven đường, nhưng kết quả, đều kỳ diệu vững vàng vượt qua, còn có một lần mắt thấy muốn đâm vào thùng rác, nhưng cũng né tránh thần kỳ
Thật sự có thần trợ sao?
Tôi trộm nhìn giang khởi vân, ngồi ở ghế phụ không thắt đai an toàn, anh ta vịn tay lên cửa chống cằm nhìn về phía trước.
Mặc kệ tôi lái xe đường cua mất hồn thế nào, anh ta cũng đều một bộ dáng không gợn sóng
Ngoài cửa sổ, bóng đêm cùng ánh đèn thi thoảng lướt qua, vì anh ta nghiêng mặt nên ánh sáng chiếu lên mặt anh ta khác nhau.
Thoáng như cảnh trong mơ.
Mắt thấy anh ta hư ảo như một truyền thuyết, không có một tia pháo hoa
Xúc tua có thể chạm vào nhiệt độ cơ thể mát lạnh của anh ta.
Đó là cách nói giống như mơ hồ ……
” Nhìn đường, tiểu kiều! Tổ tông ơi! Đừng cố nhìn nam nhân được không?” Anh tôi tuyệt vọng muốn nhảy ra khỏi xe
Tôi quay đầu về phía trước,cảm giác mơ hồ muốn đánh tay lái, xe dường như muốn đâm vào đèn đường, nhưng lại không có cảm giác va chạm.
Trong lòng tôi nghi hoặc, trộm nhìn giang khởi Vân.
Anh ta không nhìn tôi, nhưng trong ánh mắt hiện lên một tia cười nhàn nhạt
Tôi không nhìn lầm, trong ánh mắt anh ta nhất định có ý cười.
Lại còn có….. Còn có một chút sủng nịnh bao dung.
Trái tim nhỏ của tôi, bị khuôn mặt không biểu tình của anh ta, làm cho nhảy loạn.
Lái xe cũng có thể lái đến tim đập như hươu chạy, nhưng chẳng còn ai.
Xe dừng lại ở gần hẻm quả phụ, anh tôi xuống xe hướng Giang Khởi Vân nói:” em rể, đa tạ ngươi cứu mạng.”
Tôi có điểm bất mãn, đây là tôi lái xe mà? 18 km. đâu có gặp sự cố!
” Tiểu Kiều …….. em về sau vẫn là đừng chạm vào xe……..”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.