Chồng Tôi Là Diêm Vương

Chương 155:




Thanh la che cái ô vải mỏng rũ xuống.
Cái thùng gỗ lớn ấm áp sương mù lợn lờ là lm tôi xấu hổ vô cùng, tôi không có thói quen ở trước mặt người khác tắm rửa, tôi lớn như vậy cũng không có đến nhà tắm chung
” ……… Có thể mời các ngươi tránh đi một chút được không?” Tôi nhỏ giọng hỏi.
Thị nữ cười nhẹ nhàng, nhỏ giọng nói một câu:” lát nữa, chúng ta tới hầu hạ tiểu nương nương chải đầu”. Bọn họ cụp mi rũ mắt bước ra ngoài đình.
Thật nghe lời lại dịu dàng, giang khởi vân có những thị nữ như vậy hầu hạ thật là thư giãn, cho nên đối với tôi mới hung dữ như vậy, hận không thể đánh mắng tôi.
Tôi cảm thấy bản thân thật nhẫn nhịn chịu đựng, nhưng so với thị nữ cam nguyện đem bản thân phủ phục đến bụi bặm, tôi còn kém xa.
Mặc kệ….. Anh ta nếu về sau lừa dối tôi, không thể thu thập được, tôi sẽ trốn dfi thật xa, mắt không thấy, tâm không phiền.
Giàn khởi vân ở minh giới pháp lực so với dương gian cường đại hơn nhiều, anh ta vì tôi xử lý miệng vết thương, miệng vết thương bắt đầu lành lại, một vài miệng vết thương nông đã biến mất, miệng vết thương có thể thấy xương đã bắt đầu khép lại, nhưng vết thương ở ngực, chỗ huyết chú vẫn còn rõ ràng.
Tôi rửa sạch máu, nhìn thất thật nhiều vết thương tinh tế quanh co phủ kín toàn bộ xương quai xanh, kéo dài đến ngực.
Bên ngoài có giọng nói của nữ nhân gọi vào:” tiểu nương nương, ta là mạnh bà, đế quân đại ngân kêu ta tới tìm người”
Uh, nhưng tôi đang tắm …
Cô ấy không đợi tôi trả lời, liền nhấc tấm vải mỏng bước vào.
” Đang tắm, thay quần áo sao?”. Cô ấy một chút kiêng dè cũng không đi tới:” cần phải sửa soạn tốt một chút, bằng không bộ dạng này đi vào sẽ bị cười chết”
Mạnh bà trông thật trẻ trung xinh đẹp, bên cạnh cô ấy còn có hai chị em khác, trong truyền thuyết, người ra nói rằng mạnh bà có ba tỷ muội xinh đẹp, ở quên đài phát mê hồn canh cho quỷ hồn, uống mê hồn canh, nợ cũ xoá bỏ hoàn toàn, yêu hận tình thù đều tan thành mây khói, lại trải qua âm ti thiện thưởng ác phạt, sau đó nhảy xuống giếng luân hồi, vãng sinh
“… Xin hỏi có chuyện gì sao?” Tôi xấu hổ che ngực dưới nước.
Cổ nhân đều thích hưởng thụ người khác hầu hạ sao? Như vậy đều bị nhìn thấy hết….
” Đế quân đại nhân sợ người lo lắng chuyện trong nhà, nên kêu ta tới cho người xem……” Cô ấy vừa nói vừa dơ tay lên thùng gỗ, trên mặt nước nhẹ nhàng lướt qua
Đây là lần đầu tiên tôi chính mắt nhìn thấy viên quang thuật
Lần trước thẩm gia cũng sử dụng viên quang thuật, cần đi đến phòng người chết, sử dụng gương đồng, pháp trận, lại dùng hai tiểu đồng tử nhìn xem, mới có thể nhìn thấy mọi tin tức
Nghe nói người có pháp lực cao thâm mới có thể trong lòng bàn tay, trên mặt nước, gương, vách tường, thậm chí là hư không, vẽ một vòng tròn tới truy tìm tin tức.
Mạnh bà là thần, so với đạo pháp nhân loại cao hơn rất nhiều, cô ấy cho tôi nhìn thấy hình ảnh thật rõ ràng.
Tôi nhìn thấy giang khởi vân bàn tay to lớn bóp lấy cổ hồn phách của thẩm thanh nhụy, bênh cạnh thanh loan quỳ xuống đất, cuối cùng giang khởi vân ném cô ta biến mất cùng chiếc quan tài đen trong không gian.
Sau đó ngôi nhà gỗ lưng chừng sườn núi bao phủ ánh sáng bạc, có mười mấy đom đóm giống như mang ánh sáng bay vào trong nhà
Bầu trời rung chuyển, hoàng đạo bên trong làng, những viên gạch trăm năm, nhà gỗ trong nháy mắt sụp đổ, núi đồi đối diện sạt lở, cát vàng chảy xuống hơn phân nửa, bao phủ lấy ngôi làng.
Hối thanh giả hoà thượng, có thể một tiếng phật hiệu mà siêu độ cho những vong hồn trong ngôi làng, hắn bưng bình bát ( bát xin cơm), mờ nhạt có điểm giống đại sư
Giang khởi vân bước ra khỏi nhà gỗ, anh tôi xông lên muốn……. Mắng anh ta! Không phải…… Anh tôi thật sự đã hét lên mắng hắn.
Thanh loan vẫn luôn đi theo giang khởi vân, xoay người phân phó cho thanh loan cái gì đó, thanh loan quỳ xuống đất nhận lệnh, sau đó giang khởi vân biến mất, về bờ sông hoàng tuyền chờ tôi.
” Tiểu nương nương, người thật tuyệt vời, đế quân đại nhận của chúng ta nhân từ thống lĩnh minh phủ nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên đón nương nương đấy, chà chà, còn cho người vãng sinh bất diệt huyết chú, chính là………” Mạnh bà tấm tắc thán phục,hai bắt nhìn chằm chằm vào vết thương trước ngực tôi.
“Chính là gì?” Tôi tò mò hỏi.
” Quả thực chính là muốn người luôn bên cạnh đế quân……. Trước kia người là người phàm, cả đời của người đối với đế quân chỉ là thời gian nháy mắt, bây giờ có huyết chú, dù người có luôn hồi, có vãng sinh, người vẫn là người, sẽ không có cảnh người sẽ chết đi”. Mạnh bà chu miệng lên nói:” thật hâm mộ hihi”.
Tôi nhìn xuống ngực mình, giống như moont suối nước, thật sự rất khó nhìn, tại sao lại muốn vẽ huyết chú như vậy………. Hơn nữa, không nói, cũng hỏi ý kiến của tôi.
Hai thị nữ mang theo gương lược đồ trang điểm tiến vào, tôi rất muốn đuổi bọn họ ra ngoài, nhưng cái loại quần áo này tôi thật sự không mặc được nó
Giống như giang khởi vân, lớp thứ nhất quần áo màu trắng, lớp thứ hai màu đỏ, lớp thứ ba là áo choàng long phượng, cổ áo được thêo vô số hoa mạn châu sa…….. Đây là bông hoa duy nhất bên bờ sông hoàng tuyền, đỏ như máu, cái lá không hoa, có hoa không lá, vĩnh viên không bao giờ gặp nhau, tượng trưng tình yêu bất tận, đau thương mà thành kính.
Thị nữ giúp tôi mặc quần áo, bắt đầy vén tóc tôi lên, một nửa được búi lên, dùng trâm cài lên tóc, trước ngực treo một chuỗi ngực, trên eo treo ngọc bội.
” Ah! Tiểu nương nương, người không có lỗ tai sao?”
Tôi lắc đầu. Tôi không biết trang điểm chải chuốt, cho nên cũng chưa từmg nghĩ tới khuyên tai.
” Đôi hoa tai này người cầm đi, đây là đế quân đại nhân ban tặng, không thể đánh mất…..” Bọn hon đưa cho tôi đôi bông tai trong một túi gấm nhỏ.
Nghĩ xỏ lỗ tai sẽ rất đau! Cho nên tôi nhét túi gấm nhỏ vào thắt lưng, về sau rồi tính.

Minh vương thiên tử, phía trước có 6 cây cầu, bên cạnh tôi là mười hai thị nữ cầm ô hoa, cùng đi từ từ đi về phía trước, phía trước tiểu đồng dải hồng sa lên mắt đất.
Tôi nhìn la phong sơn cao chót mót trên mây, không thấy đỉnh, phạm vi vô biên, vô tận, nơi này lớn như vậy, âm cảnh thiên cung rốt cuộc ở đâu?
Đi qua sáu cây cầu tôi mệt đến không thở được,kiến trúc ở đáy rất rộng lớn, so với khu dang lam thắng cảnh rộng lớn hơn rất nhiều lần, đứng ở trước điện minh vương thiên tử, không tự thủ được mà thở dồn dập, nơi này rộng lớn mà mang khí phách trang trọng, ép tới tôi thở không nổi.
Xung quanh đều là quỷ sai, âm lại ( quỷ dân bình thường, giống như người dán trên dương gian), tuy rằng bọn họ hướng tôi cúi đầu khom lưng hành lễ…….nhưng loại cảm giác này, thật khủng bố, người âm phủ và người phàm nhân có khác biệt rất lớn, ngay cả manh manh tiểu quỷ sai vẻ mặt âm trầm nghiêm túc.
Một bóng dáng nhợt nhạt đột nhiên xuất hiện từ cửa lớn, dừng lại ở trước mặt tôi ba thước.
” Tiểu nương nương—-,”!
“Ah!!!” Tôi sợ đến mức da đầu tê dại, hét lên kinh hoàng lùi về sau vài bước
Bạch vô thường sững người, ngay sau đó cong môi đỏ máu lên cười nói:” sao lại doạ người thành thế này? Nơi này là minh phủ, nhìn tôi rất kì quái sao?”
“Không … chỉ là lo lắng một chút, nơi này có rất nhiều … Quỷ …” Tôi trộm nuốt nước bọt.
Hơn nữa nhưng quỷ sai này nhìn chằm chằm vào tôi, làm tôi lưng như bị kim đâm, giang khởi vân lại còn không biết đi đâu.
Bạch bô thường cười khúc khích:” như vậy đi, tôi sẽ đi cùng người một đoạn đường……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.