Chồng Tôi Là Diêm Vương

Chương 123:




Phong thủy nói, giọt nước nhỏ là sát, còn giọt lệ thì sao?
Giọt lệ có thành sát không?.
Giường điêu long hoạ phượng nguyệt, thậm chí đầu giường, cũng được điêu khắc những bức tranh phúc tạp
Bách hợp vờn quanh, tịnh đế liên hoa.
( Hoa bách hợp vây xung quanh, tịnh đế liên hoa là một đoá hai hoa sen nở trên một cuống, biểu thị điềm lành).
Nơi tuyệt vời này dùng để giam cần tôi, thật quá quy cách.
Trên thành giường, phù chú không gió mà lay động, sau đó hơi hơi cuốn lên, ngọn lửa vô hình từ từ thiêu hủy phù chú, cuối cùng trở thành hai làn khói
Hình bóng giang khởi vân xuất hiện trong phòng, ở ngoài cửa sổ, ánh trăng mở ảo dừng ở trên người anh ta, giống như thần ánh sáng
Anh ta từng bước một đi tới chỗ tôi, thân hình càng lúc càng rõ ràng hơn, anh ta cúi người đè lên người tôi, trọng lượng đã trở nên quen thuộc
“…hừ, thẩm thanh thụy thật biết cách làm sạch em”. Anh ta cười khẩy, xoa dàn da mịn màng của tôi.
Tôi nhìn anh ta, hai hàng nước mắt còn chưa khô, nước mắt ướt thẫm tóc mai, ở quần áo lưu lại dấu vết đen tối.
Đúng vậy, cô ta thông minh lạnh lợi, tận tâm tận lực lấy lòng anh, đương nhiên là hiểu tâm tư của anh rồi.
Anh ta mở chăn, từ vòng eo, mơn mớn lên ngực, xương quai xanh, cuối cùng dừng lại ở yết hầu.
” Như vậy, em mới chịu ngoan sao? Mộ tiểu kiều?”
Tôi chớp mắt, cuối cùng hai giọt nước mắt nhanh chóng rơi xuống, biến mất trong tóc.
Giang khởi vân dơ tay cởi trói cho tôi, dù sao tôi nằm dưới thân anh ta thế này, cũng không thể trốn thoát.
” …… Anh em tìm được rồi, còn có một lão nhân, đã phái người qua cứu, về quá trình, em tự hỏi hắn đi.” Anh ta ngồi dậy, cho tôi một bóng dáng lạnh lùng
Tôi đưa tay, nắm lấy tay anh ta, ngón tay theo mu bàn tay hướng lên trên
Muốn chủ động cũng không khó, tôi bị anh ta lăn lộn nhiều đêm như vậy, nếu biết trước đã sớm chủ động.
Tôi từ phía sau ôm eo anh ta, rầu rĩ hỏi”….anh, vì sao lại đối xử với tôi như vậy?”
“….vì sao? Em cũng không biết, cứ vội vã xông lên, nếu sảy ra chuyện thì làm sao?” Anh ta hừ lạnh một tiếng:” lại còn không nghe ta nói, ta đã cảnh báo em bao nhiêu lần, em đã nghe bao nhiêu lần rồi? Không giáo huấn em, em đúng thật là……”
Giọng anh ta đột nhiên dừng lại, nghiêng đầu dùng ánh sáng yếu ớt nhìn tôi, đồng thời bắt được tay tôi đang thò vào trong quần áo của anh
Tôi lướt qua bờ vai, nặng nề nhìn vào mắt đen, bên trong đồng tử vàng sẫm chính là nghiệp chướng của tôi.
Khóc một hồi, đôi mắt tôi hơi nóng và sưng đau, chớp chớp nhìn anh ta, nhứng ánh mắt anh ta trở nên thâm trầm.
Khi chúng tôi im lặng trầm mặc, người luôn mở miệng nhận thua trước là tôi.
“….. Thật xin lỗi”.
” Bao nhiêu lần? Mộ tiểu kiều, bao nhiêu lần rồi?” Anh ta thở dài chậm rãi nói:” em rất cố chấp, làm ta nhịn không được mà phát hoả”
Giọng anh ta dịu lại, tôi lập tức chui qua cánh tay anh ta, ôm cổ, dựa vào ngực bụng, ngồi ở trên đùi anh ta.
Chỉ cần sẵn sàng, làm điều này không khó, chưa kể tôi còn không sợ chọc giận anh ta
Trên giường, dù có thế nào tôi cũng không sợ, ngay từ đầu tôi không hiểu, anh ta vì sao lại hung ác như vậy, tôi cho rằng anh ta dùng phương pháp này, làm tôi chết đi.
Sau biết mục đích của anh ta,tôi đã không còn cảm thấy sợ chết, trong lòng nhẹ nhõm đi rất nhiều
Hơn nữa tôi biết, chỉ cần anh ta nhíu mày, hay muốn chất vấn tôi, tôi chỉ cần nhanh chóng dâng lên thứ anh ta thích cắn, đưa tới miệng, sẽ giải quyết được rất nhiều vấn đề.
“….. Mộ tiểu kiều…em….ưmmm……”
Muốn lấp kín môi lưỡi anh ta cũng không khó.
Có thể mang thêm bật lửa tà hoả, thiêu đốt quần áo cùng lạnh băng.
Trên người tôi không có gì để xé, anh ta liền xé quần áo của mình.
Giãn ra cơ thể kéo anh ta vào, câu lấy môi lưỡi, lấp kín lý trí.
Tấm màn giường rơi xuống, anh ta nhẹ nhàng đong đưa lăn ra những gợn sóng, trong không gian bí ẩn, hơi nước bốc lên như một cơn mưa, mồ hôi dày đặc từ da thịt phả ra, cuối cùng tan biến trên cơ thể lạnh lẽo.
Trước ngực anh ta, danh chương như máu đong đưa, khiến thần trí tôi lâm vào vũng bùn, khó có thể kiểm soát.
“… Phu, phu quân …”
Anh ta đột nhiên căng thẳng, làm tôi đau quá.
Tôi thấy trong ámh mắt anh ta lộ ra một tia cảnh báo:” mộ tiểu kiều, em còn muốn chơi trò gì sao?”
Anh ta biết rõ, tôi tại sao vô cớ trở nên thông minh như vậy.
Anh ta không chút do dự nhảy vào bẫy vụng về của tôi, bởi vì anh ta lúc nào cũng hiểu mọi thứ, chỉ là muốn thấy tôi lấy lòmg anh ta thế nào thôi.
Tôi cười khổ nói:” anh……không phải cuồng bạo như vậy……tôi đau…..”
Anh ta hừ lạnh một tiếng, đem tôi lật qua lật lại trên chăn, giọng nói mang theo một tia khó nén khàn khàn nói:” nếu mỗi lần em đều xin lỗi như vậy….ta sẽ rất vui chấp nhận…..”
Đúng vậy, sao tôi có thể còn không hiểu chứ, chỉ có thời điểm này, mới dịu dàng như vậy
Ngoài cửa sổ, gió lạnh như dao, tuyết bay phấp phới.
Trong căn phòng nhỏ, hơi nóng quấn quanh, đau đớn, hỗn loạn, tâm tình và xương cốt vui sướng va vào nhau kịch kiệt.
Tôi nên làm gì bây giờ?
Ngay cả khi để lại dấu răng tên vai anh ta, cào một vết chảy máu sau lưng, ở ngực lạnh lẽo để lại dấu ấn, cũng không thể tiêu tan oán hận trong lòng tôi
Phía đông trời rạng sáng, khăn trải giường ướt sũng, anh ta trực tiếp ném tôi xuống đất, kéo chăn, ôm tôi nhắm mắt lại.
Nếu là bình thường tôi đã sớm đi ngủ, nhưng hôm nay không hiểu sao tôi lại không buồn ngủ, mặc dù cơ thể tôi gần kiệt sức, nhưng đầu óc lại tỉnh táo.
“…..anh, cái mặt nạ quỷ đâu?” Tôi vuốt ngực anh ta.
Anh ta đang dây dưa ở ngón tay của tôi, các khớp đan xen, nhẹ nhàng ăn khớp, anh ta lười nhác hỏi ngược lại:” làm sao?”
” Trước đây, vì sao anh lại mang cái mặt nạ đó?”
” ….em vốn dĩ chưa từng thấy mặt ta, ta cũng không muốn ở trước em để lộ mặt thật”.
” Tại sao ngày thứ bảy ở trên xe……anh tôi mắng anh, anh liền tháo xuống?”
” ……ai làm em lúc ấy khóc thành như vậy”.
Anh ta sốt ruột gầm lên:” xem bộ dáng của em này, hôm nay đừng nghĩ xuống giường, nay lại hỏi nhiều vấn đề nhàm chán như vậy, ngày mai em cũng không muốn xuống giường sao?”
Tôi cảm thấy bản thân mình đang cười, nhưng khi sờ tay vào mặt, lại ẩm ướt lạnh lạnh.
Giang khởi vân cau mày, đưa tay chạm vào chỗ nhạy cảm của tôi.
” …..đau?”
“……không, tôi nhớ anh tôi.” Tôi phủ nhận
” Hắn không sao, ngày mai hoặc ngày kia hắn sẽ tới…..ngủ đi”

Có hai nữ đệ tử tới dọn dẹp phòng, thẩm thanh nhụy nhìn trên mặt đất còn vứt khăn trải giường ẩm ướt, sắc mặt rất khó coi.
” Đế quân đại nhân khen ngươi là tri kỉ, lại thông minh”. Tôi nằm trên giường, chịu đựng người khác giúp tôi lau người.
Thẩm thanh nhụy, kinh miệt, trợn mắt nhìn tôi:” ngươi sẽ chỉ hầu hạ trong khoảng thời gian này, chờ đến khi ngươi vô dụng, đế quân đại nhân sẽ không chịu đựng một kẻ ngốc nghếch luôn làm ngài phát hoả”
Tôi cười cười, xoay xoay cổ, cùng mái tóc rối bù nhìn cô ta:” ngươi nói đúng, ngươi châm ngòi thị phi chọc giận anh ấy, bị anh ấy ra lệnh cho quỷ sai đánh đến miệng đầy máu, ta chống đối, khiến anh ấy nổi giận, anh ấy phạt đến không xuống được giường, ta nên học sự thông minh đó, để không bị hư thận”
Thẩm thanh nhụy tức giận đến vặn vẹo:” hừ, ta chờ khi xong việc, xem ngươi thảm hại thế nào”.
Tôi nheo mắt, …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.