Chồng Tôi Là Diêm Vương

Chương 120:




Chúng tôi chạy tới hẻm đông của long hồi thôn, thúc thúc sắp xếp hai cảnh sát chờ chúng tôi
” Xin chào, xin chào, các ngươi là chuyên gia tới xử lý sao?” Một cảnh sát bắt tay anh tôi, giới thiệu mình là họ tiết.
” Nơi này là hẻm đông?” Tôi lo lắng trần lão đầu đã sảy ra chuyện, thăm dò bọn họ, nhìn vào ngõ
Hiện tại còn chưa tới nửa đêm, xung quanh vẫn còn rất nhiều người hoạt động, thời điểm này hẳn là sẽ không sảy ra hung án chứ? Nhưng cũng khó nói, trần lão đầu là thần côn, có thể làm hắn sợ hãi như vậy, hẳn là đã đụng vào thứ gì đó
” Nơi này chính là hẻm đông, nhưng bên trong có ba lối rẽ hẹp hẹp, gọi là, đông nhất, đông nhị, đông tam, không biết các ngươi muốn tìm cụ thể là chỗ nào?” Tiểu tiết hỏi:” Có chút manh mối nào sao?”
” Chúng ta đang tìm một lão già tên trần quốc thắng, vóc dáng gầy gầy, cao cao.” Tôi nói với tiểu tiết.
Hắn gật đầu, dẫn chúng tôi vào trong, vừa đi vừa hỏi thăm.
Anh tôi đi trước tôi, giúp tôi chặn những ánh mắt không có ý tốt, nơi này phong thủy quá kém, các nam nhân ở đây nhìn trông u ám mà hung bạo, trong ánh mắt mang theo sự tham lam sắc dục.
Khi đến con hẻm phía đông, chúng tôi cảm nhận được một luồng không khí lạnh lẽo phát ra từ ngõ nhỏ bên trong, anh tôi chào hai viên cảnh sát, kéo tôi đi về phía trước
Đi vào phía sau của một cái sân đổ nát, chúng tôi đứng nhìn, âm khí từ đây phát ra, trên mặt đất có một cái mương đi thông qua sân, có một mùi khó chịu bốc lên.
” Tiểu kiều, em đứng xa ra một chút, anh trèo tường nhìn xem”. Anh tôi đeo gang tay gai, miệng ngậm đồng phù, đây đều là những thứ cần thiết mà anh tôi cùng ba tôi, chuẩn bị khi đi mua những vật phẩm
Anh tôi chạy lấy đà dẫm hai bước lên tường, đôi tay bám trên hàng rào, dùng lực cánh tay bò lên.
Cảnh sát tiểu tiết thấp giọng nói:” thân thủ này, giống như đã luyện tập, các ngươi là pháp sư còn cần huấn luyện quân sự sao?”
” Nơi này là địa phương nào, ngươi còn nói giỡn, có thời gian rảnh rỗi này, chi bằng chúng ta đi tìm người”. Tôi nhíu mày trừng mắt nhìn hắn.
Tiểu tiết xin lỗi cười cười, xoay người đi xung quanh tra hỏi.
Nơi này rất lộn xộn, hầu hết những người mở cửa ở đây cũng là người không đứng đắn
Hoặc là nhưng người say rượu, hoặc là những ánh mắt trêu đùa nữ nhân, nhưng không ai biết trong sân nhỏ kia là ai ở.
“Các ngươi ngày thường không đi bằng cửa chính à?” Tiểu tiết cảnh sát hỏi
” Cũng có đi cửa chính, nhưmg đây là sân sau, cửa trước ở hẻm tây, nếu đi phải vòng một vòng lớn, chúng ta lười vòng qua, bất cứ ai sống ở đây đều không phải chuyện của chúng ta, chúng ta không phải cảnh sát “. Nữ nhân kia đóng cửa lại.
Anh tôi đã sờ soạng bò đến nóc nhà, loại ngói này rất trơn, tôi thấy lo lắng, muốn gọi anh xuống dưới, nhưng anh lại ” y” một tiếng nói:” đây không phải nhà bên cạnh sao, sao lại không có cửa?”
Anh vừa dứt lời, dưới chân anh tôi những mái ngói đột nhiên sụp xuống.
Tôi hốt hoảng hét lên, nghe được anh tôi mắng một tiếng ” mẹ kiếp “, sau đó không có một tiếng âm thanh
” Các ngươi, các ngươi còn không mau cứu người”. Tôi nhìn hai viên cảnh sát quát.
Bọn họ sửng sốt, sau đó chạy nhanh qua bức tường, nhưng không ai trong số họ có thể trèo lên, đành phải chạy vào ngõ nhỏ bên cạnh, muốn vòng đi cửa chính.
Tôi cũng chạy theo, có lẽ động tác quá dữ dội, bụng nhỏ đột nhiên đau nhức, tôi nghĩ đến trong bụng còn có linh thai, nên không dám chạy quá nhanh, trong lòng không ngừng kêu giang khởi vân, còn niệm chú gọi tiểu quỷ sai tới.
Tiểu quỷ sai thấy tôi gọi, hỏi:” tiểu nương nương, người gọi chúng tôi làm gì?”
” Phía trước…..phía trước cái sân, các ngươi đi xem, anh ta ngã xuống…..” Tôi thở hổn hển
Tiểu quỷ sai chạy theo tôi vài bước hoảng sợ nói:” nơi này sao lại có quỷ ngục”?
” Đấy không phải là quỷ ngục, đây là cửa quỷ dũng, thẩm gia đã phong ấn ngôi nhà, hẳn là sẽ không có việc gì ….các ngươi mau đi nhà bên cạnh nhìn xem, anh ta tại sao lại im lặng thế”?
Cái sân này qủa nhiên ở nhà bên cạnh, nhưng cửa chính đã bị gạch xây lại kín mít.
Chúng tôi còn tưởng nơi này là sân nhà ai, bây giờ mới biết đó là một ngôi nhà xây kín.
” Các ngươi muốn làm gì?” Trông quỷ dũng,Một cảnh sát cùng một thẩm gia khôn đang ngồi trong nhà nhỏ đối diện xem ti vi giết thời gian, nghe được chúng tôi nơi này nói to nhỏ, hai người chạy ra
Thẩm gia khôn kia nói chúng tôi tới đây là gây rắc rối, dùng sức đẩy tôi đi:” đi đi, không được tới gần sân này”.
Tôi bị thẩm gia khôn kia đẩy ngã xuống, giận dữ nói:” chúng tôi chỉ đến nhà bên cạnh thôi”.
” bên cạnh cũng không được, ai biết được các ngươi có nhân cơ hội trèo tường vào hủy sạch chứng cứ không? Nơi này có mạng người, chưa tìm ra kết quả, các ngươi không được tới gần”. Hắn bá đạo quát tôi.
Tiểu tiết cảnh sát xấu hổ, nhìn đồng nghiệp nói:” chúng ta sẽ đi thang gỗ vào xem, thật sự là có người rơi vào đó, chúng ta vừa rồi còn đi theo”
Thẩm gia khôn giận giữ nói:” các ngươi là cảnh sát, chả nhẽ không biết phải giữ nguyên hiện trường à? Ai rơi vào? Rơi vào mà một chút tiếng động không có, các ngươi định lừa ai?”
Anh chàng này! Thật là tức chết người.
Tiểu quỷ sai bay ra, trên người bọn họ mang theo âm khí, thẩm gia khôn kia lập tức cảnh giác móc phù chú ra mắng:” quả nhiên có âm vật”
Dứt lời, ánh mắt như điện nhìn vào người tôi, tôi vừa mới đứng dậy, hắn lập tức chụp lên đầu tôi một phù chú, tôi tức giận, xé phù chú xuống mắng:” cái ngươi nghe có hiểu tiếng người không? Ta tận mắt nhìn thấy anh ta rơi xuống, ngươi không nghe đúng không….được… Gọi điện thoại cho thẩm thanh nhụy, ta cùng cô ta nói”
” Ngươi là cái thứ gì, mà dám chỉ tên nói họ gọi tiểu thư nhà ta”. Hắn không khách khí mắng tôi
TÔI……
Tôi, tôi thật sự muốn đánh hắn.
Tiểu quỷ sai kéo tay áo tôi nói:” tiểu nương nương bớt giận, bớt giận……bên trong thật sự không có người, chúng tôi đi vào nhìn, bên trong không có ai”
Không có ai? Anh tôi đã chạy đi đâu?
Nghĩ tới anh tôi mất tích, tôi nước mắt lập tức chảy ra — tôi tận mắt nhìn thấy anh tôi ngã xuống, còn nghe được anh mắng một câu ” mẹ kiếp”, sao có thể không thấy?
Tiểu tiết mang một cái thang tới, tôi xông lên đẩy hắn ra, sẽ chính mình bò vào xem
” À,…. Ngươi đừng vội! Ngươi nhảy xuống thế nào”? tiểu tiết cảnh sát giữ chặt tôi nói:” chờ đồng nghiệp của ta mượn một cây thang nữa, đặt vào tường bên trong…..”
Tôi không chờ được, tôi rất lo lắng! Đó là anh tôi! Anh ấy đã biến mất.
Khoảnh khắc anh tôi ngã xuống, tôi cảm thấy mình giống như ăn phải cồn vậy, đầu óc quay cuồng mông lung, còn đáng sợ hơn lúc giang khởi vân mất tích.
Vừa mới bước lên thang, tôi nghe được một tiếng gầm lạnh lẽo:” mộ tiểu kiều, em làm cái gì?”
Tôi quay đầu lại, thấy giang khởi vân mặt đầy giận dữ đứng phía sau tôi, hai bàn tay duỗi to, đem tôi kéo xuống dưới, mặc kệ người khác nhìn thấy cảnh này sẽ nghĩ thế nào.
Giang khởi vân tức giận, gầm gừ nói:” có phải gần đây ta đã quá hiền từ với em, em quên trong bụng em có gì sao, em còn định trèo tường phải không —“

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.