Chọc Nhầm Nam Nhân Yêu Nghiệt

Chương 80: Thâm ý trùng trùng




Editor: Cẩm Băng Đơn.
Ai cũng không nghĩ tới việc nếu muốn biết thì cứ hỏi thẳng ra như vậy.
Nói thế nào thì Liễu Hâm Nhã cũng là phu nhân của chiến tướng Ma giới, nếu là người khác, dღđ☆L☆qღđ Yêu Thần cao cao tại thượng lại hỏi như vậy, thì tất nhiên không có vấn đề gì.
Nhưng thân phận của Liễu Hâm Nhã lại đặc biệt như thế, chẳng lẽ Yêu Thần không sợ sẽ đưa tới khói lửa chiến tranh giữa hai giới Yêu - Ma sao?
"Cạm bẫy? Thật đúng là có thể có cạm bẫy!" Tần Minh đã bất chấp chuyện tốt đã thương lượng trước đó rồi.
Vốn định dùng lời nói để bức bách Yêu Thần một chút, ai ngờ lúc này bọn họ lại trở thành kẻ bị bức bách, nếu nói như vậy, kẻ cuối cùng bị quấn vào sẽ là bọn hắn rồi.
Tần Minh nói rõ chính là câu nói có hàm ý khác, thẳng thừng mà nói, ban đầu mặc kệ là kế hoạch không dám làm, bây giờ lại hoàn toàn căn cứ vào suy đoán của hắn mà làm: "Liễu Hâm Nhã là mất tích hay bị kẻ khác làm cho mất tích, chuyện này chưa thể biết được."
"Tìm được một cái cớ diệt trừ một thành viên chiến tướng của Ma giới, đối với Yêu Giới mà nói, cũng có chỗ tốt không phải sao?"dღđ☆L☆qღđ Tần Minh liên tục cười lạnh, giống như đại đao sắc bén, chăm chú nhìn chằm chằm Yêu Thần, giống như muốn dùng khí thế áp đảo Yêu Thần.
Chỉ là, mặc cho Tần Minh lợi hại như thế nào, tài năng có bộc lộ như thế nào thì hắn vẫn chẳng thế làm gì được Yêu Thần.
Yêu Thần giống như gió xuân tháng ba ấm áp, chỗ nào cũng có, nhưng lại không có cách nào bắt được nửa điểm dấu vết.
Một đại đao sắc bén chém vào không khí thì có kết quả gì sao?
Tất cả khí thế công kích cũng hóa thành hư vô mà thôi, lặng yên không tiếng động bị dìm ngập ở trong tiếng cười thanh nhã của Yêu Thần.
"Thế nào? Tôn chủ đại nhân cảm thấy lực lượng Ma giới quá mạnh mẽ sao?" Tần Minh nhìn chằm chằm Yêu Thần, giống như muốn trực tiếp hắt tất cả nước bẩn lên người Yêu Thần.
"Tần Minh, ngươi đừng quá phận." Ngoài dự đoán của mọi người, người quát bảo Tần Minh dừng lại lại là Dư Cận Thước.
Dư Cận Thước đứng dậy trừng mắt nhìn Tần Minh: "Lực lượng của Ma giới như thế nào Bổn vương không rõ ràng lắm, nhưng lực lượng của Yêu Giới tuyệt đối không yếu!"
"Không sai, bây giờ không rõ tung tích của Liễu Hâm Nhã, nhưng làm sao ngươi nhất định nghĩ rằng chuyện đó xảy ra ở chỗ của Tôn chủ đại nhân?" Dư Cận Thước nghiêm mặt quát lớn Tần Minh,dღđ☆L☆qღđ làm cho hai người Liễu Hâm Dung Và Liễu Tấn Lợi sửng sốt một chút, vì sao bọn họ nghĩ mãi mà không hiểu, không phải bọn họ cùng một chiến tuyến sao?
Vì sao Dư Cận Thước lại đối địch với Tần Minh rồi?
"Chẳng lẽ không đúng sao?" Tần Minh cũng là kẻ có tính nóng như lửa, hắn là chiến tướng của Ma Giới, thời gian ở trên chiến trường còn dài hơn ở nhà, nên xử lý vấn đề lại càng thẳng thắn.
Bây giờ hắn tức giận đến mức này, làm gì còn để ý đến chuyện hắn là người của Dư Cận Thước nữa chứ? Nơi hắn đang đứng là Yêu Giới, chứ không phải là Ma Giới.
"Liễu Hâm Nhã trở lại chẳng qua là tới tham gia hôn lễ của muội muội nàng, dù là muốn đoàn tụ với Liễu Lan Yên, làm sao lại náo loạn đến tung tích không rõ?" Tần Minh nói ra tất cả nghi vấn trong lòng.
"Ta mặc kệ Yêu Giới các ngươi có nguy hiểm hay không, bây giờ ta chỉ biết phu nhân của ta mất tích ở Yêu Giới, ta muốn người, không cần lý do!" Tần Minh nói chuyện giống như là đi chịu chết, xem ra hắn thật sự là rất nóng nảy, căn bản quên mất lo ngại người đang ở chùng hắn ở chỗ này là ai, hắn chỉ muốn nhanh tìm được Liễu Hâm Nhã mà thôi.
"Năm ngày! Nhiều nhất năm ngày, ta muốn nhìn thấy phu nhân của ta, nếu không, các vị cũng đừng trách ta không niệm tình cảm người thân!" Tần Minh cắn răng quẳng xuống lời ngoan tuyệt.
"Tần Minh, ngươi có ý tứ gì?" Dư Cận Thước một bước cũng không nhường lời nói của Tần Minh,dღđ☆L☆qღđ "Chẳng lẽ ngươi còn muốn động thủ với Yêu Giới hay sao? Đừng tưởng rằng ngươi là chiến tướng Ma giới mà chúng ta sẽ sợ ngươi. Yêu Giới không phải là không có ai!"
"Yêu Giới có người hay không, ta không biết, ta chỉ biết, năm ngày, 5 ngày. Hoặc là để ta nhìn thấy phu nhân của ta, hoặc là. . . . . . Hừ hừ." Tần Minh lưu lại một chuỗi hừ lạnh mang tính uy hiếp, xoay người sải bước rời đi, cũng chẳng thèm chào hỏi với ai, nói xong liền bỏ đi như vậy.
Mặc kệ tất cả mọi người ở trong đại sảnh, chẳng thèm quan tâm mà bỏ đi.
"Tần Minh, khinh người quá đáng!" Dư Cận Thước cắn răng giận dữ mắng mỏ một tiếng, quay đầu nói với Yêu Thần: "Tôn chủ đại nhân, Tần Minh người này quá phận, lại dám uy hiếp an nguy của Yêu Giới, xin Tôn chủ đại nhân ra chỉ thị, chúng ta phải ứng đối như thế nào?"
Ý tứ trong lời nói mới vừa rồi của Tần Minh đã rõ, nếu năm ngày sau không thấy được Liễu Hâm Nhã, hắn sẽ lợi dụng thân phận của mình, xuất binh công kích Yêu Giới.
Dĩ nhiên, đây cũng không phải là chuyện của một nhà Liễu gia nữa, mà đã là vấn đề an nguy của hai giới Yêu – Ma rồi.
Phàm là quan hệ đến vấn đề an nguy của Yêu Giới, như vậy thứ nhất nghĩ đến chính là Yêu Giới Chi Thần -- Tôn chủ đại nhân.
Bên trong đại sảnh, ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn lên trên người của Yêu Thần, muốn từ chỗ của hắn nhận được một cái đáp án.
Yêu Thần quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, không chút suy nghĩ, trực tiếp mở miệng nói ra cách xử lý của hắn, chỉ là, rất đáng tiếc, ý tưởng này của hắn hiển nhiên không phải đáp án mà Dư Cận Thước mong muốn.
"Tìm ra Liễu Hâm Nhã là được rồi."dღđ☆L☆qღđ Yêu Thần chậm rãi nói, căn bản không bị ý tứ trong lời nói của Tần Minh ảnh hưởng.
"Vấn đề là, bây giờ Liễu Hâm Nhã ở chỗ nào, không ai biết cả." Dư Cận Thước tức giận đến thiếu chút nữa ngất đi.
Vì sao chuyện vòng tới vòng lui lại vòng trở về ban đầu rồi hả?
"Ngươi không biết sao?" Ánh mắt Yêu Thần rơi lên trên người Liễu Tấn Lợi.
Liễu Tấn Lợi bị Yêu Thần nhìn như vậy, giật nảy mình một cái, làm sao còn dám kéo dài, lập tức nói: "Không rõ ràng lắm, căn bản không có tin tức của tiểu nữ."
"Không có thì phải đi tìm." Yêu Thần nói như thể đó là chuyện đương nhiên, khiến Dư Cận Thước chau mày.
"Tôn chủ đại nhân, Liễu Hâm Nhã biến mất sau khi rời khỏi Vô Trần cư, có phải có thể cho một chút gợi ý hay không, hoặc là đầu mối khác chẳng hạn?" Dư Cận Thước khéo léo nói, hắn vẫn không dám trực tiếp đắc tội Yêu Thần đâu.
Nghe xong câu nói của Dư Cận Thước, Yêu Thần nhìn hắn nở nụ cười, hỏi "Dư Cận Thước, ngươi cho rằng bản tôn sẽ giấu Liễu Hâm Nhã đi?"
"Chuyện này. . . . . ." Dư Cận Thước không phủ định ngay, hiển nhiên, hắn vẫn có chút hoài nghi.
Mục đích của hắn chính là như thế, chính là để bức bách Yêu Thần.
"Vì sao bổn tôn trở thành Yêu Giới Chi Thần, ngươi cho là bổn tôn sẽ làm loại chuyện này?" Yêu Thần cũng không để ý tới phản ứng của Dư Cận Thước, chỉ là nhàn nhạt một câu hỏi ngược lại, ngăn chặn những câu nói tiếp theo của Dư Cận Thước.
Sở dĩ Yêu Thần được xưng là Yêu Giới Chi Thần, đó là bởi vì hắn là Thần Hộ Mệnh của Yêu Giới.
Nếu không có Yêu Thần, yêu quái của Yêu Giới tuyệt đối sẽ không có cuộc sống an ổn như thế, lại càng không có chuyện mới sinh ra đã có thể biến thành hình người.
Thủ hộ Yêu Giới, đã sớm trở thành sứ mạng cả đời của Yêu Thần.
Đó cũng là lý do vì sao Yêu Thần lại trở thành cái gai trong mắt người khác như thế.
Yêu Thần như vậy, sẽ giấu Liễu Hâm Nhã đi sao?
Có thể đơn giản hóa giải một cuộc chiến tranh giữa hai giới Yêu - Ma, hắn sẽ không hóa giải sao?
Vô luận là nói theo cách nào, Yêu Thần cũng không có lý do làm như vậy.
"Dĩ nhiên không phải ý này." Dư Cận Thước vội vàng khoát tay giải thích, đùa gì thế, nếu để Yêu Thần hiểu lầm,dღđ☆L☆qღđ sau này hắn sẽ không trái cây tốt để ăn.
"Tôn chủ đại nhân, hiện giờ không rõ tung tích của tiểu nữ, không biết Tôn chủ đại nhân có thể phái một số người giúp đỡ cùng nhau tìm tiểu nữ được không?" Liễu Tấn Lợi ở một bên lo lắng nói, nữ nhi mất tích, làm gì có phụ thân nào không lo lắng chứ.
"Người của Vô Trần cư sẽ tham dự bất cứ chuyện gì của Yêu Giới, quy củ này, các ngươi không quên đó chứ?" Yêu Thần nói xong, ánh mắt quét về phía đám người Dư Cận Thước và Liễu Tấn Lợi.
Dư Cận Thước nghe xong, ấm ức gật đầu: "Là tại hạ vượt khuôn rồi."
Yêu Thần sớm đã đặt ra quy củ kia, hắn chỉ duy trì ổn định của Yêu Giới, tuyệt đối không tham dự những chuyện nhỏ khác.
Nếu Tần Minh thật sự đánh tới,d∞đ∞l∞q∞đ Yêu Thần sẽ ra ngoài nghênh chiến.
Nhưng loại chuyện nhỏ giống như tìm người này, Yêu Thần tuyệt đối sẽ không tham dự.
"Tôn chủ đại nhân, chuyện này tại hạ không thể quyết định, kính xin Tôn chủ đại nhân đến Vương Cung." Dư Cận Thước nghĩ rồi nói ra.
Yêu cầu này cũng là hợp tình hợp lý.
Nếu hai giới Yêu - Ma quả thật khai chiến, không có lý do gì Yêu Chủ lại chẳng hay biết gì.
Yêu cầu hợp lý, Yêu Thần dĩ nhiên sẽ không cự tuyệt, gật đầu đồng ý.
Vì vậy, đoàn người trực tiếp đi đến Vương Cung.
Lúc đang chuẩn bị xe ngựa,d∞đ∞l∞q∞đ Dư Cận Thước đã phái người thúc ngựa chạy tới Vương Cung, bẩm báo toàn bộ sự tình cho Yêu Chủ.
Yêu Chủ nghe xong, tức giận không thôi.
Yêu Chủ bảo hạ nhân Dư Cận Thước phái tới lánh mặt, nặng nề vỗ bàn một cái: "Dư Cận Thước, rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?"
Mắng thì cứ mắng, nhưng Yêu Chủ vẫn nhanh chóng phân phó người chuẩn bị nghênh đón Yêu Thần.
Nghênh đón Yêu thần vào Vương Cung xong, hàn huyên hai câu, Yêu Thần và Liễu Lan Yên đi đến cung điện mà Yêu Chủ đã chuẩn bị xong để nghỉ ngơi.
Yêu Chủ gọi Dư Cận Thước Lại, hỏi một lần chuyện đã xảy ra.
"Làm sao lại biến thành như vậy?"d∞đ∞l∞q∞đ Yêu Chủ cau mày, như thế nào cũng cảm thấy chuyện này không ổn.
"Tần Minh thật sự là quá lỗ mãng." Dư Cận Thước cũng không giải thích cái gì, "Hơn nữa còn giống như rất quan tâm Liễu Hâm Nhã, nói cũng đến mức đó rồi, cũng chẳng thèm chịu cứu vãn."
Yêu Chủ than nhẹ một tiếng: "Truyền lệnh xuống, lập tức đi tìm Liễu Hâm Nhã, trong vòng năm ngày nhất định phải tìm được."
"Vâng" Dư Cận Thước khom lưng hành lễ, từ từ lui ra ngoài.
Sau khi Dư Cận Thước trở lại Vương phủ, Liễu Tấn Lợi vẫn chưa rời đi, vừa thấy Dư Cận Thước trở lại, vội vàng nghênh đón: "Vương Gia, chuyện giống như. . . . . ."
"Không sao, kết quả này cũng rất tốt." Dư Cận Thước giơ tay ngăn cản câu nói kế tiếp của Liễu Tấn Lợi, "Đại Trưởng Lão vẫn nên trở về nghỉ ngơi cho tốt, cái gì là của ngươi tuyệt đối sẽ không thiếu của ngươi."
"Vâng, vâng." Trước mặt Dư Cận Thước, uy nghi Đại Trưởng lảo của Liễu Tấn Lợi một chút cũng không có,d∞đ∞l∞q∞đ liên tục vâng vâng dạ dạ rồi rời khỏi Vương phủ.
Trở lại nội viện, Liễu Hâm Dung lập tức tới nghênh đón Dư Cận Thước rồi cởi áo cho hắn, tay vừa mới đưa tới, “bốp”, một cái tát liền in lên mặt nàng, trực tiếp làm Liễu Hâm Dung ngã lăn ra đất.
Nếu là trước kia, đừng nói là bị người ta bạt tai, nếu thất lễ với nàng, Liễu Hâm Dung đã sớm nổi giận.
Nhưng từ khi trở thành Vương phi, Liễu Hâm Dung toàn bị Dư Cận Thước đánh đập, để cho nàng đã hiểu ra cái gì gọi là đạo lý phu quân là trời.
Liễu Hâm Dung vội vàng bò dậy từ dưới đất, sợ hãi đứng ở một bên, cúi thấp đầu, không nói một lời.
Nếu như nhìn kỹ, còn có thể nhìn ra cả người Liễu Hâm Dung đang run run, hiển nhiên là do nỗi sợ hãi với Dư Cận Thước, đã khắc thật sâu ở trong xương tủy của nàng ta, như thế nào cũng không thể biến mất.
"Biết sai ở đâu không?" Dư Cận Thước ngồi trên ghế dựa, bưng ly trà với nhiệt độ ấm vừa đủ, nhếch môi lên, căn bản chẳng thèm quan tâm sắc mặt tái nhợt của Liễu Hâm Dung.
"Vâng, vâng. . . . . ."d∞đ∞l∞q∞đ Liễu Hâm Dung ấp a ấp úng nửa ngảy vẫn không biết nói gì.
Dư Cận Thước nhướng mày, lạnh lùng nói: "Đều cùng là người nhà họ Liễu, vì sao lại khác biệt lớn như vậy? Quả nhiên, chính dòng thì vẫn là chính dòng, cho dù có giả giống đến mấy cũng không được."
Lời nói châm chọc khiêu khách khiến toàn thân Liễu Hâm Dung đều phát run, lần này không chỉ là sợ hãi mà còn tức giận đến sôi người, chợt hơi ngửa đầu, quên mất dạy dỗ những ngày qua, lớn tiếng chất vấn: "Cái gì mà giả chính cống? Bây giờ Đại Trưởng Lão là Liễu Tấn Lợi, cha của ta. Ta mới là nữ nhi của Đại Trưởng Lão, không phải là nữ nhân ngu ngốc kia!"
Lời nói liều mạng, đổi lấy là hai bạt tai nặng nề của Dư Cận Thước, hai má đều sưng lên, đỏ bừng bừng.
Trong mắt Liễu Hâm Dung có hơi nước không cam lòng, không cam lòng nhìn chằm chằm Dư Cận Thước.
"Lớn mật, mấy ngày không giáo huấn ngươi...ngươi liền quên quy củ làm vợ rồi phải không?" Dư Cận Thước đập mạnh ly trà lên bàn, bùm ... một tiếng, khiến Liễu Hâm Dung bị sợ đến nỗi run lên một cái.
Liễu Hâm Dung mấp máy môi, không dám giải thích, cũng không phục tùng nhìn Dư Cận Thước, hiển nhiên trong lòng nàng vẫn có rất nhiều bất mãn.
"Thế nào, còn không phục?" Liễu Hâm Dung phản ứng, càng khiến Dư Cận Thước thêm nổi nóng,d∞đ∞l∞q∞đ "Ngươi so với nàng, ngươi so sánh với nàng được sao? Ngươi ngay cả một cọng tóc của nàng cũng không bằng."
"Làm sao ngươi biết đó là Liễu Lan Yên?" Liễu Hâm Dung nghĩ đến đây liền tức giận, tức giận ghen tị cùng không cam lòng.
Có ai ngờ rằng, ở trên giường vào lúc cuối cùng Dư Cận Thước lại kêu tên của Liễu Lan Yên chứ.
Nàng biết Dư Cận Thước không thích nàng, nhưng cũng không cần thiết đánh đồng nàng cũng nữ nhân ngu ngốc Liễu Lan Yên kia chứ?
Vũ nhục như vậy nàng không thể chấp nhận nổi.
"Ngươi thấy “nàng” ở trong rừng, khi đó “nàng” che mặt, ngươi chỉ dựa vào Liễu Lan Yên mới nhảy một khúc, liền cho rằng ả là người kia sao? Nữ nhân ngu ngốc như ả làm sao có thể giống, ngươi. . . . . ."
Lời nói của Liễu Hâm Dung bị cắt đứt bởi một cái bạt tai, lần này Dư Cận Thước tuyệt đối không lưu tình, khóe miệng Liễu Hâm Dung trực tiếp chảy ra máu.
"Ngươi cảm thấy Liễu Lan Yên ngốc sao? Ta thấy ngươi mới ngốc không ai bằng!" Dư Cận Thước cười lạnh nhìn chằm chằm Liễu Hâm Dung.
Dư Cận Thước cười lạnh, Liễu Hâm Dung thường xuyên nhìn thấy hắn như thế, nên đã sớm tập mãi thành thói quen, nhưng nàng không thể chịu nổi khinh thường cùng châm chọc trong mắt Dư Cận Thước.
Lời như vậy, sẽ khiến nàng có cảm giác, cảm giác mình kém nữ nhân ngu ngốc Liễu Lan Yên kia.
"Hôm nay Liễu gia các ngươi nên nhìn ra, mỗi một câu nói của Liễu Lan Yên đều bao hàm thâm ý, cũng chỉ có ngươi mới có thể ngu đến mức tự nhảy vào trong bẫy của nàng."d∞đ∞l∞q∞đ Kể từ lần Dư Cận Thước thấy Liễu Lan Yên nhảy, bắt đầu cẩn thận suy nghĩ từng lời nói, từng chuyện.
Kết quả sau khi suy nghĩ lại, khiến hắn trong lòng run sợ, bởi vì hắn đã phát hiện, hành động của Liễu Lan Yên nhìn như ngu dại kia, nhưng đều có thâm ý.
Hơn nữa tất cả đều là thâm ý có lợi đối với nàng.
Cho nên, hắn bắt đầu nghi ngờ một lần nữa Liễu Lan Yên chính là cô nương giống như Tinh Linh mà hắn nhìn thấy ở trong rừng kia.
"Ta...ta. . . . . ." Bị Dư Cận Thước nói như thế, Liễu Hâm Dung không thể phản bác, quả thật, nàng bị câu hỏi của Liễu Lan Yên làm khó.
"Cho dù như vậy, kế hoạch của các ngươi cũng không tiến hành theo đúng dự kiến." Không biết làm sao, vì gấp quá nên Liễu Hâm Dung không lựa lời mà nói ra một câu cực kỳ không có đầu óc.
Kết quả, đổi lấy cũng không phải Dư Cận Thước suy nghĩ, mà là ngực bị đánh một kích nặng nề.
"Thẹn quá hóa giận?"d∞đ∞l∞q∞đ Ngực đau đến ngột ngạt, khiến Liễu Hâm Dung đau đến tận trong lòng.
Nàng không thể hiểu nỗi, tại sao lúc trước tiểu thư như nàng được phụ thân, huynh tỷ che chở dưới cánh chim, nâng niu trong lòng bàn tay, vì sao lại luân lạc trở thành một phụ nhân bị người ta tùy thời đánh chửi không được sủng ái?
"Cũng là bởi vì ả có điểm giống nữ nhân trong lòng ngươi?" Liễu Hâm Dung càng nghĩ lại càng không cam lòng.
Trước khi thành thân, nàng hy vọng mình trở thành phu nhân của Dư Cận Thước đến cỡ nào, Vương phi được người người kính ngưỡng, làm sao có thể ngờ được sau khi thnàh thân, trở thành như vậy, ngay cả nha hoàn cũng không bằng.
Ở trong Vương phủ thì không phải lo cơm áo gạo tiền, nhưng từng giây từng phút thần kinh đều căng thẳng.
Không biết làm sai chuyện gì, mà bị Dư Cận Thước sửa chữa một phen, nhưng không thể trở về nói với phụ thân.
Nàng chính là không nghĩ ra,d∞đ∞l∞q∞đ tại sao nàng lại có cuộc sống như thế?
"Trên đời tại sao có thể có nữ nhân ngu xuẩn như ngươi vậy, thế nhưng khôn biết đối đãi với phu quân của mình." Dư Cận Thước nguy hiểm híp mắt lại, càng nhìn Liễu Hâm Dung càng thấy không vừa mắt.
"Ta nên thế nào với phu quân của mình? Chẳng lẽ khi phu quân ta thân mật với ta kêu tên của nữ nhân khác, ta phải hùa theo nịnh nọt hay là an ủi?" Liễu Hâm Dung vẫn luôn canh cánh chuyện này trong lòng, vì thế đã nàng quên mất chống đối Dư Cận Thước sẽ có kết quả như thế nào.
"Nhìn Liễu Lan Yên một chút, biết bảo vệ Tôn chủ. Ngươi nhìn lại mình xem...ngươi có chút bộ dạng của người làm vợ sao?" Bây giờ Dư Cận Thước nhìn thế nào cũng thấy Liễu Lan Yên thuận mắt, đúng là càng nhìn càng thích.
Kể từ sai khi Liễu Lan Yên bái Yêu Thần làm vi sư, ở trước mặt người ngoài Liễu Lan Yên bảo vệ Yêu Thần cỡ nào?
Nhìn Liễu Lan Yên ở nơi đó theo chân bọn họ càn quấy,d∞đ∞l∞q∞đ thật ra chính là ôm vấn đề lên người của mình, không để cho Yêu Thần hạ thấp thân phận đối thoại với bọn họ.
Yêu Thần có thân phận cao hơn bọn hắn, điểm này Dư Cận Thước cũng không sợ.
Hắn chân chính thưởng thức chính là thái độ của Liễu Lan Yên, ăn ý với Yêu Thần như vậy, vì Yên Thần mà có dũng khí đứng ra đương đầu, nói lời đơn giản với bọn họ nhưng ẩn sau đó đều là cơ trí.
Nhìn Liễu Lan Yên, rồi lại nhìn Liễu Hâm Dung, hắn vẫn không hiểu, ban đầu, tại sao phải cưới nữ nhân này?
"Bảo vệ Tôn chủ?" Liễu Hâm Dung cười đến âm dương quái khí, "Vương Gia, ngài vẫn nên đừng suy nghĩ nữa, Liễu Lan Yên đã là người của Tôn chủ, dựa vào sự thương yêu trời cho của Tôn chủ đối với nàng,dღđ。l。qღđ ngài cảm thấy ngài còn có cơ hội không? Sớm muộn Tôn chủ cũng sẽ thu nạp Liễu Lan Yên mà thôi."
Câu nói của Liễu Hâm Dung khiến Dư Cận Thước nở nụ cười, một tiếng cười trầm thấp, Liễu Hâm Dung nghe thấy liền tê dại da đầu, thân thể không khống chế được mà phát run.
Nàng hiểu, đây là điềm báo sự giận dữ của Dư Cận Thước.
"Liễu Hâm Dung, rất tốt, rất tốt. Ngươi thật là càng ngày càng biết rõ làm sao để chọc giận ta rồi đấy." Từng chữ từng chữ Dư Cận Thước nói phát ra từ kẽ răng, "Xem ra Bổn vương nên dạy dỗ ngươi làm sao để làm một thê tử thật tốt."
Chủ viện đột nhiên truyền đến một tiếng chói tai vừa thét thê lương vừa khổ sở của nữ nhân,dღđ。l。qღđ hạ nhân quét dọn trong viện nghe được cũng giả vờ như không gnhe thấy, tiếp tục làm việc, bọn họ đã sớm quen với chuyện như thế này.
Khi Yêu Thần tiến vào Vương Cung, Dư Hân Dật đã nhận được tin tức đầu tiên.
Nghe tâm phúc thuật lại đầu đuôi câu chuyện cho hắn nghe, nếu là Liễu Tấn Lợi hoặc là Dư Cận Thước ở bên cạnh nghe được, tất nhiên sẽ chấn động.
Bởi vì tâm phúc của Dư Hân Dật kể lại, đều không sót một chữ, thậm chí ngay cả vẻ mặt lúc ấy của mấy người bọn họ cũng thuật lại.
Mặc cho bọn họ nghĩ đến nát óc, cũng không thể hiểu được, tại sao Dư Hân Dật lại biết rõ ràng như thế?
Là có tai mắt nằm vùng, hay là có phương pháp khác?
Mặc kệ là loại nào, Dư Hân Dật tuyệt đối là một nhân vật khiến bọn họ hết sức coi trọng.
Chỉ là, thật đáng tiếc, Liễu Tấn Lợi cùng Dư Cận Thước sẽ không biết chuyện xả ra trong phủ Dư Hân Dật, bởi vì bọn họ đang bận chuyện mà bọn họ quan tâm.
Nghe xong tâm phúc bẩm báo,dღđ。l。qღđ Dư Hân Dật nửa ngày không nói gì.
Thủ hạ tâm phúc của hắn cũng khoanh tay đứng ở một bên, chờ Dư Hân Dật hỏi.
Đợi một lúc, đột nhiên nhìn thấy Dư Hân Dật nở nụ cười, trong tiếng cười trầm thấp có ý cười trào phúng, cười đến mức thủ hạ tâm phúc cũng cảm thấy khó hiểu.
"Chủ tử, chuyện này rất kỳ quái." Thủ hạ tâm phúc đi theo Dư Hân Dật đã rất lâu, đương nhiên cũng có thể tùy ý nói ra suy nghĩ trong lòng hắn.
"Hửm...? Kỳ quái? Kỳ quái chỗ nào?" Dư Hân Dật miệng thì hỏi như vậy, nhưng vẫn như cũ không thu hồi lại nụ cười trào phúng trên mặt, khóe mắt vẫn còn mang theo ý cười nhạo nồng đậm, hỏi thủ hạ tâm phúc của mình.
"Dư Cận Thước muốn liên thủ cùng Tần Minh của Ma giới đối phó với Yêu Thần ư?" Thủ hạ tâm phúc nói ra nghi hoặc trong lòng, "Nhưng mà về sau, liên minh giữa hai người bọn họ hình như xảy ra một chút vấn đề."
"Xảy ra vấn đề gì?" Hiển nhiên, hôm nay tâm tình của Dư Hân Dật vô cùng tốt, căn bản là không nóng nảy nói ra suy nghĩ của hắn, mà là để cho tâm phúc của mình từ từ suy đoán.
"Tần Minh và Dư Cận Thước cãi nhau, hẳn là kế hoạch không được tiến hành như hai người bọn họ đã sắp đặt." dღđ。l。qღđThủ hạ tâm phúc nghĩ rồi nói, "Tôn Chủ là dạng người như thế nào chứ, cho dù bọn họ tính kế hoàn hảo đến đâu thì cũng sẽ không thuận lợi như suy nghĩ của bọn họ. Huống chi còn có Liễu Lan Yên ở một bên tiếp lời, đã đi trước một bước khiến kế hoạch của bọn họ trở nên lộn xộn rồi."
"Ngươi có thể cảm giác được kế hoạch của bọn họ là cái gì không?" Dư Hân Dật cười hỏi.
Thủ hạ tâm phúc gật đầu: "Đại khái có thể nghĩ được." Dừng một chút, sau khi nhìn thấy ánh mắt cổ vũ của Dư Hân Dật, hắn mới dám lớn mật nói ra, "Bọn họ muốn mượn việc Liễu Hâm Nhã ‘ mất tích ’ để làm ầm ĩ, khiến Yêu Thần phải thừa nhận việc Liễu Hâm Nhã ‘ mất tích ’ có quan hệ với hắn."
"Sau đó, khả năng chính là muốn hắt nước bẩn lên trên người Yêu Thần, làm danh dự của Yên Thần bị xuống dốc. Hoặc là mượn lực lượng từ Tần Minh của Yêu Giới, tạo áp lực cho Yêu Giới, khiến người trong Yêu Giới bất mãn với Yêu Thần."
Sau khi nói xong, thủ hạ tâm phúc lại không xác định bổ sung một câu: "Hẳn là như vậy."
"Uhm, có lẽ chính là ý này, nhưng Yêu Thần vẫn một mực bảo vệ Yêu Chủ, có thể nói, chỉ cần một ngày Yêu Thần còn tồn tại, vị trí Yêu Chủ của Yêu Giới sẽ không xảy ra chút hỗn loạn nào."
Thủ hạ tâm phúc liên tục gật đầu, nếu ngôi vị Yêu Chủ thay đổi sẽ xảy ra hỗn loạn, nói đúng hơn là có người muốn soán vị hoặc là đoạt vị.
Như vậy, tất nhiên Yêu Giới sẽ phát sinh đại loạn.
Mà làm Thần bảo vệ của Yêu Giới,dღđ。l。qღđ Yêu Thần làm sao có thể nhìn chuyện như thế này xảy ra đây?
Cho nên, vô luận là muốn tiến công Yêu Giới hay là muốn đoạt được ngôi vị Yêu Chủ, việc đầu tiên chính là phải đối phó với Yêu Thần.
Dư Cận Thước đối với vị trí Yêu Chủ như hổ rình mồi đã lâu, hắn muốn kéo Yêu Thần từ vị trí thế nhân kính ngưỡng xuống, nên hắn vẫn luôn một mực mưu tính.
Chuyện Liễu Hâm Nhã "mất tích" vừa lúc là một cơ hội, về phần cuối cùng có thể khiến Yêu Thần bị hắt bao nhiêu nước bẩn, có thể khiến danh dự của hắn bị tổn hại đến mức nào thì phải xem bản lĩnh của Dư Cận Thước rồi.
Có lẽ nếu muốn thật sự thương tổn Yêu Thần thì hẳn là hắn đã lãng phí thời gian rồi.
Bất quá, có cơ hội, Dư Cận Thước tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Huống chi lần này,dღđ。l。qღđ không chỉ đơn giản là Dư Cận Thước tự mình hành động, chỉ sợ sau lưng còn có người của Ma giới chống lưng cho hắn.
"Bọn họ chưa xảy ra nội chiến, ngươi không phát hiện kết quả cuối cùng giống nhau ư?" Dư Hân Dật cười nói.
"Kết quả giống nhau?" dღđ。l。qღđThủ hạ tâm phúc khó hiểu nhíu mày.
"Ban đầu bọn họ hẳn là định mượn thế lực của ba nơi để cùng bức bách Tôn Chủ." Dư Hân Dật từ từ phân tích kế hoạch của đám người Dư Cận Thước, "Phụ thân Liễu Hâm Nhã, Dư Cận Thước cùng với Tần Minh, thế lực ba nơi của bọn họ cùng nhau bức bách Tôn Chủ, bắt hắn giao ra một người đã ‘ mất tích ’."
Thủ hạ tâm phúc không hề ngu dốt, Dư Hân Dật vừa nói như vậy, hắn lập tức hiểu được, nghĩ nghĩ lại cảm thấy không đúng lắm, nghi ngờ hỏi: "Chủ tử, thế lực chỉ có của hai bên mà? Thế lực Dư Cận Thước ở Yêu Giới, còn có thế lực Tần Minh ở Ma giới. Liễu Tấn Lợi kia thì có thế lực gì chứ?"
Không phải hắn khinh thường Liễu Tấn Lợi, mà là vị Đại Trưởng Lão Liễu Tấn Lợi này căn bản chỉ là một kẻ hữu danh vô thực.
Nếu hắn thật sự ngồi yên trên vị trí Đại Trưởng Lão thì hà tất gì phải trăm phương nghìn kế đi mượn sức cái này dựa vào cái kia làm gì?
Có lẽ, Liễu Tấn Lợi cũng hiểu rõ ngôi vị Đại Trưởng Lão của hắn ngồi cũng không được vững chắc, lúc này mới muốn liên hợp nhiều mặt thế lực tới củng cố vị trí của chính hắn.
"Sai rồi, những người trong thế lực của Liễu Tấn Lợi lại rất mạnh." Dư Hân Dật than nhẹ một tiếng.
“Hả? Rất mạnh?" Thủ hạ tâm phúc hoàn toàn hồ đồ, chẳng lẽ Liễu Tấn Lợi còn cất giấu thế lực nào hay sao?
“Nhìn thấy vẻ mặt rối rắm tâm phúc của mình, Dư Hân Dật nở nụ cười: "Liễu Lan Yên. Liễu Tấn Lợi là nhị thúc của Liễu Lan Yên, dღđ。l。qღđ Liễu Hâm Nhã là đường tỷ của Liễu Lan Yên, đây là thẻ bài tình thân của bọn Dư Cận Thước."
"Người nào chẳng biết Tôn Chủ yêu thương Liễu Lan Yên như vậy, chẳng qua. . . . . ." Dư Hân Dật nhàn nhạt nở nụ cười, vừa cười vừa lắc đầu, "Dường như bọn họ đã tính sai, Liễu Lan Yên tựa hồ chẳng có cảm tình gì đối với Liễu Tấn Lợi.dღđ。l。qღđ Cho nên, rốt cuộc ý đồ của Liễu Tấn Lợi lại trở thành một cái nền."
"Làm nền cũng có tác dụng của làm nền, ít nhất có thể mời Liễu Lan Yên đến Liễu phủ, Liễu Tấn Lợi dùng cái này làm nền vẫn là danh chính ngôn thuận." Trên gương mặt Dư Hân Dật mang theo tươi cười, nhưng trong lòng lại là một mảnh lạnh lẽo.
Ngay cả tình thân cũng có thể lợi dụng, Liễu Tấn Lợi thật sự vô sỉ tới cực điểm.
Hiện giờ Liễu Tấn Lợi có thể lợi dụng Liễu Lan Yên như vậy, vậy thì lúc Yêu Thần chưa thu nhận Liễu Lan Yên làm đồ đệ thì rốt cuộc nàng đã trải qua những ngày tháng như thế nào cũng không khó để nghĩ.
"Bọn họ vốn chính là muốn khiến Tôn Chủ gánh trên lưng một cái tiếng xấu, bức bách không được, Tần Minh lập tức hóa thân thành nam nhân lo lắng bảo vệ cho phu nhân. Khàn cả giọng đòi người với Tôn Chủ, dưới tình thế cấp bách, định dùng thế lực chính mình để bức bách Yêu Giới."
Dư Hân Dật từ từ thu liễm tâm tình, dღđ。l。qღđtiếp tục phân tích tình huống của đám người Dư Cận Thước lúc đó.
"Chỉ là ném chuyện Liễu Hâm Nhã ‘ mất tích ’ lên trên đầu Tôn Chủ, bất quá cũng chỉ là chuyện không quan trọng mà thôi. Nếu nguyên nhân là bởi vì Tôn Chủ thì sẽ rước lấy chiến loạn của hai giới yêu ma. . . . . ."
Câu nói kế tiếp Dư Hân Dật không có nói ra,dღđ。l。qღđ thủ hạ tâm phúc của hắn cũng đã hiểu được, tiếp lời: "Tôn Chủ sẽ từ Thần bảo vệ Yêu Giới biến thành người mang tai họa đến cho Yêu Giới."
"Không sai." Dư Hân Dật mỉm cười gật đầu, "Không thể không nói thủ đoạn của Dư Cận Thước này rất ngoan độc, quan trọng hơn là năng lực ứng biến của Tần Minh cũng rất mạnh. Trong một thời gian ngắn như vậy mà đã nghĩ ra được phương pháp ứng biến, khiến cho kế hoạch vốn có của bọn họ càng tiến thêm một bước."
"Còn có biểu hiện của Dư Cận Thước lúc đó, cùng Tần Minh thật có thể nói là tâm ý tương thông." Dư Hân Dật khẽ cười cảm khái.
Nếu không có Dư Cận Thước kế thừa Yêu Giới "Căn cứ vào đạo lý mà bảo vệ quyền lợi của mình", Tần Minh làm sao có thể diễn tiếp vở tuồng vui kia, làm sao sự việc có thể phát triển thành kỳ hạn năm ngày?
Chính là bởi vì Dư Cận Thước trợ giúp, Tần Minh mới có lý do nếu sau năm ngày không thấy Liễu Hâm Nhã thì sẽ xuất binh đánh Yêu Giới.
Hai người kia, trong một khắc kia thật sự là phối hợp không chê vào đâu được, rất ăn ý.
"Còn tưởng rằng Tần Minh là người lỗ mãng chứ, hóa ra tâm tư lại kín đáo như vậy." Nghe xong câu nói của Dư Hân Dật, thủ hạ tâm phúc cảm thán không thôi.
Tất nhiên hắn đã từng gặp qua Tần Minh, phàm là người từng gặp Tần Minh thì cảm giác đầu tiên là Tần Minh chính là một kẻ lỗ mãng.dღđ。l。qღđ Một kẻ chỉ biết dùng vũ lực chèn ép người khác, một người không biết thu liễm tính tình, chỉ biết giết chóc.
Thật không nghĩ tới, dưới tình huống đó mà Tần Minh còn có thể phản ứng nhanh như vậy, làm hắn cảm thấy thật ngoài ý muốn.
"Tâm tư làm sao có thể không kín đáo cơ chứ?" Trái lại Dư Hân Dật phản ứng giống như phản ứng của thuộc hạ hắn đều nằm trong dự kiến, "Có thể trở thành chiến tướng Ma giới, kinh nghiệm chiến sự vô số kể. Nếu chỉ có sức mạnh, không biết hắn đã sớm chết bao nhiêu lần rồi."
Cho rằng đánh giặc chỉ trông cậy vào sức mạnh mà không cần đầu óc là có thể sao?
"Lỗ mãng, cũng bất quá chỉ là Tần Minh giả trang, khiến người ngoài buông lòng cảnh giác thôi." Dư Hân Dật tùy ý cười, cũng không có cảm thấy chuyện này khó hiểu, "Lừa gạt người ngoài có lẽ vẫn được, nhưng muốn lừa gạt Tôn Chủ. . . . . . Trình độ của hắn còn kém xa."
"Tôn Chủ bị bọn họ gài bẫy, cũng không có phản ứng?" Thủ hạ tâm phúc kinh ngạc hỏi, hắn nhận được tin tức Tôn chủ cái gì cũng không muốn làm, chẳng lẽ cứ để mặc đám người Dư Cận Thước gài bẫy hắn?
Chuyện này không giống với tính tình của Tôn Chủ lắm.
"Cho nên nói, đây mới là Tôn Chủ." Dư Hân Dật cười khổ một tiếng, "Ngươi cảm thấy nếu Ma giới thật sự tấn công đến Yêu Giới, người nào sốt ruột nhất?"
Thủ hạ tâm phúc nghi hoặc nhìn Dư Hân Dật, đại não liều mạng vận động suy nghĩ, suy nghĩ tuyển chọn ra vài người.
Nhưng lại cứ có cảm giác không đúng lắm.
May mà Dư Hân Dật cũng không kỳ vọng đợi hắn cho đáp án, nói: "Yêu Chủ."
"Hả?" Thủ hạ tâm phúc kinh hô,dღđ☆L☆qღđ "Chẳng lẽ không phải Tôn Chủ ư?"
Tôn Chủ thân là Thần thủ hộ của Yêu Giới, có người ngoài xâm phạm, tất nhiên Tôn Chủ là người sốt ruột nhất rồi.
"Tôn Chủ có cái gì để sốt ruột chứ?"dღđ。l。qღđ Dư Hân Dật buồn cười hỏi, "Chỉ bằng thực lực của Tôn Chủ, Tần Minh có thể điều động nhân mã thì làm sao có thể là đối thủ của Tôn Chủ? Chỉ cần Tôn Chủ vừa ra tay, Tần Minh tất nhiên đại bại."
"Nhưng mà, mọi người vẫn đều cho rằng bảo vệ Yêu Giới là chuyện của Tôn Chủ, trên thực tế, mọi người trên Yêu Giới đều đã quên mất, chủ nhân chân chính của Yêu Giới bọn họ lại là. . . . . . phụ thân của ta." dღđ。l。qღđ Dư Hân Dật tâm tình phức tạp thở dài một tiếng.
Hiện giờ ở Yêu Giới, người người chỉ biết có Tôn Chủ,dღđ☆L☆qღđ phụ thân của hắn – Chủ nhân của Yêu Giới, chỉ sợ ở trong mắt mọi người đã sớm thành một cái vỏ rỗng, chẳng qua là đặt ở vị trí Yêu Chủ cho đẹp mà thôi.
Ngày thường chỉ xử lý một vài việc vặt của Yêu Giới,dღđ。l。qღđ còn việc lớn chân chính bảo vệ Yêu Giới thì tất cả đều là dựa vào Yêu Thần.
"Dư Cận Thước làm như vậy là để cho phụ thân ta không chịu nổi. Cho nên, người không mong muốn xảy ra chuyện Ma giới tấn công Yêu Giới nhất chính là phụ thân của ta." Dư Hân Dật sâu xa than nhẹ,dღđ☆L☆qღđ than ra rất nhiều bất đắc dĩ.
"Chuyện này cho dù Yêu Thần không chịu nổi thì phụ thân ta lại càng không chịu nổi. Dã tâm của Dư Cận Thước càng lúc càng lớn." Dư Hân Dật cảm thán nói.
Yêu Chủ, đường đường là chủ nhân của Yêu Giời, ngay cả một nữ nhân cũng tìm khắp nơi không thấy, vẫn còn bức chiến đại binh của Ma giới, cho dù là Yêu Thần ra tay hóa giải vận hạn này thì đến sau cùng còn lại cái gì đây?
Yêu Thần độc tài chuyên chế.
Hoặc ít hoặc nhiều thế nhân sẽ lưu lại ấn tượng như vậy,dღđ。l。qღđ Yêu Thần trước kia bảo vệ bọn họ đã thay đổi. Trở nên tùy ý làm bậy,dღđ☆L☆qღđ tùy thời sẽ mang đến tai nạn cho bọn họ.
Hôm nay là Liễu Hâm Nhã mất tích liền tạo thành Ma giới tấn công, cho dù được hóa giải, ngày sau còn sẽ có bao nhiêu công kích nữa đây?
Chẳng lẽ mỗi lần Yêu Thần đều có cách hóa giải sao?
Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, vạn nhất nếu có một lần Yêu Thần không cách nào hóa giải được, như thế Yêu Giới sẽ như thế nào?
Trở thành vật hi sinh của Yêu Thần tùy hứng sao?
Chỉ cần Dư Cận Thước dùng một chút nhân lực vật lực, trong đám người tạo ra một chút tin đồn, chỉ cần những lời đồn đãi vô căn cứ này trở nên rộng rãi, chạm trúng đáy lòng đang lo lắng của dân chúng, một thời gian nữa, địa vị của Yêu Thần tuyệt đối sẽ không còn được tôn sùng như bây giờ.
Sau đó lại gây ra vài lần công kích như vậy, dღđ☆L☆qღđ Thần của Yêu Giới cũng sẽ bị kéo xuống khỏi đàn tế của Thần, đến lúc đó đối phó cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Một người là Thần được mọi người tôn sùng cùng một người giống như đánh con chuột chạy qua đường, ai dễ đối phó hơn, người nào cũng biết nên lựa chọn như thế nào.
Chỉ là Dư Cận Thước đối phó Yêu Thần,dღđ。l。qღđ nhưng hắn lại không có quá nhiều phản ứng, cảm thấy rất căm phẫn.
Đối phó Yêu Thần chẳng khác nào phá hủy đi sự bảo hộ của Yêu Giới, mấy ngàn năm qua, Yêu Giới vẫn lệ thuộc vào sự bảo vệ của Yêu Thần, nếu đột nhiên Yêu Thần ngã xuống, như vậy thì Yêu Giới còn không có đủ năng lực để tự vệ thì phải làm sao bây giờ?
Dư Hân Dật phẫn nộ, tức giận Dư Cận Thước chỉ vì kế hoạch đoạt vị của mình mà mặc kệ sự tồn vong của Yêu Giới.
Càng làm cho hắn tức giận đến đau lòng, tấn công một kích như vậy, Yêu Chủ cũng phải có trách nhiệm.
Thân là người đứng đầu của Yêu Giới, ngay cả mối quan hệ của hai giới cũng không xử lý được sao?
Ngay cả một nữ nhân mà tìm khắp nơi cũng không thấy sao?
Làm sao có thể vô năng đến mức để xảy ra chiến tranh?
Chẳng lẽ cũng chỉ biết dựa vào Yêu Thần để giải quyết vấn đề sao?
Những điều này sẽ là câu hỏi mà thế nhân chất vấn Yêu Chủ.
Nghĩ vậy Dư Hân Dật làm sao có thể không đau lòng,dღđ☆L☆qღđ dù sao đó cũng là phụ thân của hắn.
E là có khả năng phụ thân sẽ bị đặt lên nơi đầu sóng ngọn gió.
"Trận đại chiến này nhất định không cách nào tránh khỏi." Thủ hạ tâm phúc có vẻ đăm chiêu nói.
"Không sai." Dư Hân Dật đương nhiên hiểu rõ, dღđ。l。qღđ nếu bọn người Dư Cận Thước dám dùng Liễu Hâm Nhã làm mánh khóe để phát động chiến tranh, như thế, đừng nói là thời gian năm ngày, cho dù là năm tháng cũng khó có khả năng tìm được Liễu Hâm Nhã.
Liễu Hâm Nhã đã sớm bị bọn họ giấu đi rồi đúng không?
Một kẻ bị người tận lực giấu đi thì phải tìm như thế nào?
"Yêu Chủ đã nhìn thấu mục đích của Dư Cận Thước, vậy sẽ hành động chứ?" Thủ hạ tâm phúc không chắc chắn hỏi.
"Hành động?" Dư Hân Dật thở dài một tiếng, "Mặc kệ như thế nào, phụ thân vẫn phải phái người đi chung quanh tìm Liễu Hâm Nhã."
"Không phải Liễu Hâm Nhã đã bị bọn họ giấu đi rồi sao, phải đi đâu tìm chứ?" Thủ hạ tâm phúc nghi ngờ hỏi, nếu Yêu Chủ đã hiểu rõ đây là một cạm bẫy, sao vẫn còn làm loại chuyện vô dụng này?
"Đây là cho dân chúng xem." Dư Hân Dật đương nhiên hiểu rõ nguyên nhân trong đó,"Cho dù phụ thân cũng hiểu được then chốt trong đó, nhưng cũng không thể không điều động nhân mã đi tìm. Nói cách khác, nếu không như vậy thì dân chúng sẽ cho rằng phụ thân ngay cả một chút cố gắng cũng không làm."
Rõ ràng là cạm bẫy nhưng vẫn không thể không bước vào, Dư Cận Thước, đủ ngoan độc!
"Chủ tử, chúng ta phải làm gì?"dღđ。l。qღđ Thủ hạ tâm phúc vội vàng hỏi, nếu đã động chạm đến Yêu Chủ, không có lý do gì mà chủ tử lại không ra tay.
Có phải đã nghĩ ra phương pháp vẹn toàn, để đối phó Dư Cận Thước hay không ?
Khiến thiếu chút nữa thủ hạ tâm phúc đợi đến sắp ngất đi, Dư Hân Dật mới nói ra một chữ: "Chờ."
"Chờ?" Sau một lúc lâu, thủ hạ tâm phúc mới từ trong chấn kinh lấy lại tinh thần lên tiếng hỏi.
Vừa rồi chủ tử phân tích thấu đáo mọi chuyện như vậy, sao lại đổi lấy một chữ chờ như vậy.
"Ta có thể nhìn ra, Yêu Thần, phụ thân tất nhiên cũng đã nhìn ra. Bọn họ sẽ có cách nghĩ của riêng mình. Bây giờ ta vẫn chưa thể bại lộ." Dư Hân Dật áp chế tất cả lo lắng, tâm trạng dần bình tĩnh lại.
Đối với hắn mà nói, mục đích chính cũng không phải là một hai trận chiến này, hắn còn có kế hoạch lớn hơn nữa, tuyệt đối không thể làm hỏng kế hoạch của hắn.
Thủ hạ tâm phúc nghe xong, đương nhiên không có dị nghị.
Dư Hân Dật khoát tay, ý bảo thủ hạ tâm phúc lui xuống, đồng thời dặn dò nói: "Có bất kỳ tình huống nào xảy ra cũng phải tùy thời bẩm báo."
"Vâng.” Thủ hạ tâm phúc im lặng lui ra, trong lúc rời đi vô tình ngẩng đầu lên nhìn, vừa lúc liếc đến chỗ mi tâm Dư Hân Dật, thấy ẩn chứa nhàn nhạt mệt mỏi, xem ra một chữ chủ tử cũng không phải dễ làm như vậy.
Biết rõ phụ thân mình có khả năng sẽ đi vào cạm bẫy nhưng không thể ra tay giúp đỡ, haizzzz . . . . .
Sau ngày hôm nay,dღđ。l。qღđ nhất định Yêu Giới sẽ không còn thái bình nữa.
Không biết chuyện của Tần Minh từ đâu lan ra, điên cuồng truyền đến Yêu Giới, hơn nữa Yêu Chủ phái đại quân yêu linh ra đi tìm người khắp nơi, lại càng khiến cho lòng dân trong thành càng thêm hoảng sợ.
Bắt đầu nhao nhao nghị luận về chuyện này, có nhiều ý kiến khác nhau, trong khoảng thời gian ngắn, không phân biệt được đâu là thật đâu là giả, người người trong Yêu giới đều cảm thấy bất an.
Ở trong cung điện, đương sự là Yêu Thần nét mặt lạnh nhạt, giống như tất cả mọi chuyện hỗn loạn bên ngoài đều không có chút quan hệ nào với hắn.
Về phần Liễu Lan Yên, vẫn như cũ ru rú ở bên người Yêu Thần, ngồi ở trong hoa viên, nhìn gió mùa thu thổi qua lá cây, lá cây xanh lục dần dần nhuộm màu khô héo, mãi cho đến lúc rơi xuống.
"Mùa thu rồi." Liễu Lan Yên tùy ý cảm thán một tiếng.
"Mùa thu vẫn có thể thưởng thức phong cảnh như cũ." Yêu Thần đối với ngoại giới là thờ ơ, nhưng với tâm tình của Liễu Lan Yên thì hắn lại luôn một mực chú ý.
"Chuyện còn chưa có làm xong, thật là chán mà." Liễu Lan Yên nhếch môi lên, dùng ngón tay mình chọc lên trên cổ tay như ngọc lộ ở ngoài ống tay áo của Yêu Thần.
Ngón tay đâm xuống, da thịt mềm mại như ẩn chứa sức mạnh, trong nhu có cương, chơi rất vui.
"Đã qua ba ngày, rất nhanh sẽ có kết quả." Yêu Thần đối với chuyện kia cũng không để ý lắm, chỉ nhìn Liễu Lan Yên đang làm loạn ở trên cổ tay hắn, thậm chí hắn còn cố ý kéo cao ống tay áo, để cho nàng chơi đùa thật vui vẻ, nhưng mà hắn không hiểu rõ lắm, chọc cổ tay hắn chơi rất vui sao?
"Đúng vậy, rất nhanh sẽ có kết quả."dღđ。l。qღđ Liễu Lan Yên cúi đầu tiếp tục chơi đùa, tóc dài buông xuống đôi gò má, bên môi nàng nổi lên nụ cười ẩn ý, nụ cười kia cực kỳ ngây thơ cực kỳ vô tội, chỉ là trong đó ẩn chứa nhàn nhạt sát ý khát máu, không có ai phát hiện ra mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.