Chọc Nhầm Nam Nhân Yêu Nghiệt

Chương 70: Là thật hay giả




Đố kị đi!
Hận đi!
Trong lòng Liễu Hâm Nhã ác độc nghĩ như vậy.
Không phải Liễu Lan Yên được nhận hết sủng ái của Tôn chủ sao?
Vậy thì mười người tài nghệ song tuyệt, mỹ nhân phong hoa tuyệt đại này sẽ chính là một cái gai trong lòng nàng.
"Hâm Nhã tỷ tỷ. . . . . ." Đôi môi Liễu Lan Yên hơi run rẩy, âm thanh kêu lên cũng là đang phát run, có thể nghe được, nàng là muốn nỗ lực khống chế tâm tình của mình, nhưng mà, vô luận như thế nào cũng không có cách nào bảo trì được giọng nói ổn định.
"Lan Yên muội muội, muội đừng kích động, tỷ tỷ chỉ là nói sự thật thôi." Liễu Hâm Nhã không đành lòng che lại môi đỏ mọng, an ủi Liễu Lan Yên, "Thật ra thì Tôn chủ sủng ái muội muội như thế, sẽ không bởi vì có bọn họ mà quên muội muội. . . . . ."
"Câm miệng!" Liễu Lan Yên lớn tiếng quát, trực tiếp cắt đứt lời Liễu Hâm Nhã nói.
Liễu Hâm Nhã kinh ngạc nhìn chằm chằm Liễu Lan Yên, trong lòng suy nghĩ thật nhanh, chẳng lẽ Liễu Lan Yên thật sự là đang giả bộ ngu sao?
Trước kia nàng từng hoài nghi Liễu Lan Yên là đang giả bộ ngu, nhưng mà trải qua mấy ngày nay tỉ mỉ quan sát, thấy thế nào Liễu Lan Yên cũng đều là thật khờ.
Về phần Liễu Lan Yên ở trong vương phủ nhảy múa, ẩn chứa thủy tinh, cũng không phải là hoàn toàn không có thể.
Nàng thấy được Yêu Thần bồi dưỡng yêu lực cho Liễu Lan Yên ra sao, phương pháp như vậy, nếu mà còn không có biện pháp triệu hoán ra thủy tinh, thì như vậy mới thật là kỳ quái.
Chỉ là, hôm nay tính tình Liễu Lan Yên giống như đã thay đổi rất nhiều, trước kia không phải ngây ngốc yếu ớt không biết phản bác sao?
Làm sao lại đột nhiên dám quát lớn với nàng?
Lá gan lớn hơn rồi sao? Hay là, nàng rốt cuộc không muốn ngụy trang nữa?
Liễu Hâm Nhã như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm Liễu Lan Yên, nhìn sắc mặt của Liễu Lan Yên nhanh chóng chuyển đổi, ánh mắt lưu chuyển, hình như là muốn trốn tránh, rồi lại cố tình nhìn nàng chằm chằm, khiến Liễu Hâm Nhã kỳ quái.
Liễu Lan Yên đây là đang làm gì?
Ánh mắt Liễu Lan Yên chuyển động trái phải, rốt cuộc giống như là đã hạ quyết tâm, hàm răng cắn môi anh đào của mình một chút, lấy dũng khí nói: "Hâm Nhã tỷ tỷ, muội rất không thích."
Sau khi nỗ lực nói ra một câu này, Liễu Lan Yên liền nói câu kế tiếp trôi chảy, bình tĩnh ngưng mắt nhìn Liễu Hâm Nhã, nghiêm túc gằn từng chữ chất vấn: "Làm gì phải nói bọn họ là quà tặng? Dù là Yêu Chủ đưa cho sư phụ, sư phụ cũng chưa từng xem bọn họ là quà tặng!"
"Để cho bọn họ một mình sống ở trong viện chính là bởi vì tôn trọng bọn họ." Liễu Lan Yên cắn môi, bất mãn nhìn chằm chằm Liễu Hâm Nhã, "Hâm Nhã tỷ tỷ, về sau lời như vậy không nên nói nữa."
"Chính mình không thể quyết định vận mệnh của mình cũng đã rất đáng thương rồi, tỷ tỷ làm gì còn phải rắc muối lên vết thương của họ?" Liễu Lan Yên nói tới chỗ này đã quên mất nàng nên sợ Liễu Hâm Nhã, liền thẳng tắp nhìn Liễu Hâm Nhã chằm chằm, trong mắt có nồng đậm tức giận và khiển trách.
"Tỷ tỷ có thể bảo đảm chính mình cả đời sẽ không bị người khác quyết định số mạng sao? Tại sao muốn cười nhạo người khác? Thấy người khác không thoải mái mình cũng rất thoải mái sao?"
Liễu Lan Yên chất vấn một câu tiếp một câu, nàng cũng không biết mình bị làm sao, lúc đầu khi nói những lời này, nàng trừ việc đòi công đạo cho mười người kia ra, còn có một phần diễn trò là vì lý do này.
Nhưng mà, nói đến bây giờ, nàng đã quên mất cái khác, chỉ là hoàn toàn không ưa hành động của Liễu Hâm Nhã.
Nhất là lời Liễu Hâm Nhã vừa nói ra khỏi miệng, trong mắt mười người kia lóe lên vẻ lúng túng và nhục nhã, rõ ràng khuất nhục đã sắp làm cho bọn họ hỏng mất, nhưng vẫn phải tiếp tục ẩn nhẫn.
Mười người xuất sắc như thế, căn bản cũng không giống như người được đặc biệt bồi dưỡng rồi đưa tới phục vụ.
Hẳn là con cái của những gia đình giàu có, bị phát hiện vẻ thùy mị trác tuyệt, tài nghệ kinh người, nên vừa đúng lúc đưa cho Yêu Thần làm quà tặng.
Trong những ánh mắt kia chợt lóe lên xấu hổ rồi biến mất, cái loại đối mặt với vận mạng không thể làm gì đó. . . . . . Cũng thật sâu níu chặt lấy tim Liễu lan Yên.
Nàng không nhịn được Liễu Hâm Nhã châm chọc như vậy, dù cũng không phải là nói nàng.
Nói thật, nếu là Liễu Hâm Nhã nhục nhã nàng, nàng tuyệt đối sẽ lấy lại danh dự, vấn đề là mười người kia, bị Yêu Chủ áp chế làm quà tặng đưa tới, bọn họ còn có năng lực gì đây?
Là người quan tâm nhất bị khống chế, hay là lấy việc đến đây để uy hiếp?
Mặc kệ là loại nào, nhất định bọn họ chịu đựng khuất nhục như thế nào cũng sẽ không thể phản kháng.
Mệnh, từ rất lâu đã không phải là của mình, cũng không phải muốn như thế nào liền như thế nấy.
"Sư phụ, đồ nhi mệt mỏi." Liễu Lan Yên một hơi chất vấn xong, quay đầu, hướng về phía Yêu Thần lầu bầu.
Yêu Thần gật đầu một cái, Bành Trăn lập tức đi đến: "Liễu tiểu thư, mời."
Lệnh đuổi khách trực tiếp như vậy khiến Liễu Hâm Nhã âm thầm ghiến răng, nhưng lại không thể không rời đi, ở Vô Trần cư, nàng dám không vâng lời Yêu Thần sao?
Trong ánh mắt "Khách khí" của Bành Trăn, Liễu Hâm Nhã xoay người rời đi.
Bành Trăn liếc mắt nhìn mười người đang ngây ngốc bên cạnh, không nói gì, chỉ là, ánh mắt đã nói cho bọn họ biết có thể rời đi.
Mười người lần lượt đi tới, hướng về phía Yêu Thần thi lễ một cái, cũng không có đứng dậy, mà là thi lễ sâu hơn, cũng không nói gì, xoay người rời đi.
Thân phận của bọn họ không cho phép bọn họ nói gì, nhưng mà tâm ý bọn họ nhất định phải biểu đạt ra ngoài.
Cho nha hoàn đến dọn dẹp thức ăn sạch sẽ, Bành Trăn cũng lui ra ngoài, để không gian lại cho Liễu Lan Yên và Yêu Thần.
"Lan Yên, không thoải mái sao?" Yêu Thần cúi đầu nhìn sắc mặt có chút trắng bệch của Liễu Lan Yên, tay để trên bàn muốn đi vỗ vỗ vai của nàng, an ủi nàng đừng kích động.
Nhưng, tay, giống như nặng ngàn cân, thế nào cũng không giơ lên được.
Vừa rồi Liễu Lan Yên là nói với Liễu Hâm Nhã, nhưng, khi vào tai hắn, thì chữ chữ câu câu này lại giống như kim châm, dày đặc chằng chịt đâm vào trong tim hắn, trái tim bị đóng băng lâu năm cứng rắn như kim cương lại bị đâm thương, rịn ra vết máu đỏ thẫm.
Máu hội tụ thành sông, ở trong lòng hắn nhấc lên từng cơn sóng, cuồn cuộn thổi quét, làm hắn mờ mịt luống cuống.
Tay, đặt ở trên đùi của mình, vuốt nhè nhẹ, trên lớp vải trắng như tuyết để lại nhàn nhạt mồ hôi.
"Không có." Liễu Lan Yên cũng thu hồi cảm xúc vừa rồi, hướng về phía Yêu Thần nhoẻn miệng cười, "Vừa rồi chỉ là không thích cái loại cách nói đó của nàng ta mà thôi." Nói xong, kéo tay áo Yêu Thần qua, nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay của hắn, nũng nịu cười, "Sư phụ sẽ không trách Lan Yên nói lung tung chứ."
"Dĩ nhiên sẽ không." Cánh tay Yêu Thần bị Lan Yên ôm lấy, xuyên qua vải vóc quần áo truyền đến nhiệt độ nhàn nhạt, giống như mặt trời sau cơn mưa, xua tan đi sóng to gió lớn trong lòng hắn, an ủi đau đớn trong lòng hắn.
Liễu Lan Yên và Yêu Thần ở trong phòng, ai cũng không nói gì, im lặng thay lời cho tất cả.
Lúc gần đến giờ hợi (9-11g đêm), Yêu Thần mới bảo Liễu Lan Yên nên trở về nghỉ ngơi, lúc này Liễu Lan Yên mới rời khỏi phòng của Yêu Thần, cũng vào giây phút đó, đang ngâm mình trong nước ấm của thùng gỗ - Liễu Hâm Hhã chậm rãi mở hai mắt ra, cười một tiếng, lại làm cho ngũ quan vặn vẹo nụ cười dữ tợn, cánh tay khẽ động, mặt nước dao động theo, tầng tầng cánh hoa nhẹ nhàng nhộn nhạo vạt sang hai bên, lộ ra nước ấm tắm rửa phía dưới.
Chất lỏng tối tăm đỏ thẫm thế nhưng so cánh hoa hồng còn sáng rõ hơn, giống như máu tươi mới vừa được lấy ra từ cơ thể vậy.
Theo cánh tay Liễu Hâm Nhã chuyển động, chất lỏng màu đỏ dao động, dinh dính đặc sệt căn bản không giống như nước ấm, cái loại cảm giác đó càng giống như máu hơn.
Thậm chí ngay cả trong không khí cũng tràn ngập mùi máu làm người ta nôn mửa.
"Quả nhiên, vừa giờ hợi. . . . . ." Liễu Hâm Nhã nhẹ giọng lẩm bẩm, nhoẻn miệng âm u cười một tiếng, trong hai mắt lóe lên lạnh lẽo, cả người tựa như biến thành một người khác, giống như người chết từ trong mộ sống lại, dữ tợn mà khủng bố, âm trầm lại ác độc.
Bất kệ là mùi máu tanh nồng nặc, hay là tiếng thì thầm của Liễu Hâm Nhã, tất cả đều không làm cho nha hoàn đứng ngoài cửa có nửa phần phát hiện.
Không chỉ là nha hoàn ngoài cửa, mà ngay cả người núp ở chỗ tối giám thị Liễu Hâm Nhã cũng không hề phát hiện.
Trong phạm vi Vô Trần cư, Liễu Hâm Nhã sử dụng lực lượng, thế nhưng không có đưa tới nửa phần cảnh giác, biểu hiện ngày thường của nàng thật sự là chân thật sao?
Hoặc là nói, rốt cuộc người nào mới thật sự là Liễu Hâm Nhã?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.