Chọc Nhầm Nam Nhân Yêu Nghiệt

Chương 51: Tự rước lấy nhục




Liễu Hâm Nhã lập tức sững sờ, không nghĩ tới Yêu thần lại không chút kiêng kỵ như vậy.
Vậy mà lại không nhìn lợi ích của hai giới yêu ma.
Hắn, hắn lại có thể vì Liễu Lan Yên mà làm đến mức như vậy?
"Tôn chủ?" Yêu chủ hô nhẹ một tiếng, hắn không nghĩ tới Yêu thần sẽ làm ra quyết định như vậy, cho dù thế nào đi nữa, hắn cũng là người đứng đầu Yêu giới, không thể làm tổn hại đến lợi ích, an nguy của Yêu giới.
Yêu thần nhẹ nhàng nhướn mày, không để ý hỏi: "Yêu chủ cảm thấy bổn tọa sẽ thua sao?"
Yêu thần nói một câu, khiến cho tất cả mọi người đều hít khí lạnh, giống như thấy được ngàn năm trước, Yêu thần cầm thanh kiếm Vô Trần trong tay, lực lượng lay động tam giới, phong hoa tuyệt thế.
Không khí xơ xác tiêu điều, khí thế bức người.
Ngay cả người đứng đầu Yêu giới, đứng dưới dạng khí thế này cũng không khỏi co rúm lại, ngay cả một chút suy nghĩ phản bác cũng không có, lập tức ngậm miệng lại, không nói một lời.
Trong đầu Liễu Hâm Nhã rung mạnh, làm sao cũng không nghĩ tới trên vấn đề này Yêu thần lại cường ngạnh như thế, không tiếc trở mặt với hai giới cũng muốn kiên trì tới cùng.
Vốn nghĩ rằng nàng đã đủ đánh giá cao vị trí của Liễu Lan Yên trong lòng Yêu thần, nhưng là, theo tình huống trước mắt mà nhìn thì dễ nhận thấy, đánh giá cao của nàng cuối cũng vẫn là đánh giá thấp.
Liễu Tấn Lợi vẫn còn đang khẩn trương phải dọn dẹp cục diện này như thế nào thì Liễu Hâm Nhã đã trấn định mở miệng: "Hôm nay là ngày vui của muội muội, tỷ tỷ cũng đến múa một khúc, vì muội muội chúc mừng."
Liễu Hâm Nhã dễ dàng đã dời đề tài vừa rồi đi, giống như vừa rồi chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, cái gì mà sát ý đầy phòng, tất cả nàng đều không cảm giác được.
Phương pháp tránh nặng tìm nhẹ như vậy làm cho mọi người bên trong sảnh gật đầu liên tục, không hổ là người có thể leo lên vị trí phu nhân chiến tướng, thật sự là có bản lĩnh.
"Như vậy rất tốt." Yêu chủ cũng thuận nước đẩy thuyền, dù sao chuyện này hắn và Liễu Hâm Nhã cũng giống nhau, tuyệt đối không muốn thảo luận tiếp.
Yêu thần không nói gì, vẫn ngồi ở chủ vị như cũ, nhàn nhạt cười khẽ, ưu nhã như lúc đầu.
Vài ba lời đàm luận đại sự sống chết của hai giới, đối với hắn mà nói, căn bản là râu ria.
Tiếp tục nói hoặc là nói sang chuyện khác cũng đều như không liên quan tới hắn.
Thật ra thì tâm tư thật của Yêu thần không nằm ở trên sự kiện kia, bây giờ tất cả lực chú ý của hắn đều tập trung ở trong khuỷu tay, xúc cảm ấm áp tinh tế kia, làm cho trái tim hắn tràn đầy thỏa mãn, nào còn có thời gian rảnh rỗi đi chú ý những chuyện khác?
Huống chi cho tới bây giờ, thời gian dài như vậy Liễu Lan Yên vẫn luôn tránh né hắn đụng chạm thân mật, giống như bây giờ không nhúc nhích cho hắn ôm, thật sự là đã ít lại càng thêm ít.
Thật ra thì rung động mà bây giờ Liễu Lan Yên cảm nhận được cũng không ít hơn so với người khác là mấy.
Nàng càng có thể cảm nhận được rõ ràng khí thế và tâm ý của Yêu thần lúc vừa rồi, sát khí nồng nặc kia không có nửa điểm giả dối. Nàng tuyệt đối tin tưởng, nếu như Liễu Hâm Nhã tiếp tục nói nữa thì hắn rất có thể sẽ lập tức đến Ma giới giết Tần Minh.
Rung động, đã không đủ để hình dung tâm trạng của nàng bây giờ.
Rốt cuộc là nguyên nhân gì đã khiến cho Yêu thần coi trọng nàng như vậy?
Nghi vấn bị chôn sâu dưới đáy lòng từ từ sôi trào, giống như bất cứ lúc nào cũng đều có thể tràn ra, tràn ra hấp dẫn nàng lập tức đi tìm đáp án.
Không, không được.
Lý trí Liễu Lan Yên lập tức đè xuống cái ý nghĩ này, nàng còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Nhưng mà, tâm ý của Yêu thần đối với nàng, nàng hoàn toàn cảm nhận được, thật là làm cho nàng cảm động không nói lên lời.
Vừa trở lại bình thường Liễu Lan Yên muốn ngẩng đầu nhìn nam tử làm cả Yêu giới phải kính sợ này một chút, trong con ngươi bình thường không gợn sóng không sợ hãi kia có hàm chứa một vẻ khác hay không.
Ngay lúc Liễu Lan Yên muốn ngẩng đầu thì khóe mắt đột nhiên co quắp một cái, thứ hơi di động ở bên hông nàng là cái gì?
Nhiệt độ quen thuộc, động tác quen thuộc làm cho chân mày Liễu Lan Yên nhẹ nhàng nhíu mày, Yêu thần đáng chết, lại thừa dịp nàng không chú ý mà động chân động tay với nàng.
Liễu Lan Yên trán đầy vạch đen cúi đầu, nhàn chằm chằm vào bàn tay nổi lên khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài ôm hông nàng.
Không thể không nói, trời cao thật là đối xử quá tốt với Yêu thần, một người nam nhân, tay còn xinh đẹp như vậy, rốt cuộc là có còn thiên lý nữa hay không?
Chỉ có điều, cho dù có tốt hơn nữa mà 'quấy rầy' nàng thì cũng làm cho nàng cảm thấy không đẹp mắt.
Đang đắm chìm vào trong cảm giác mềm mịn của bàn tay nhỏ, Yêu thần đột nhiên cảm giác được bàn tay to của mình bị người nắm thật chặt, không cần nhìn cũng biết là ai, cong lên nụ cười ôn hòa, hạ thấp giọng xuống chỉ có hai người bọn họ nghe thấy hỏi: "Sao vậy, Lan Yên?"
Trên đời còn có người nào vô sỉ hơn hắn sao?
Ý tứ hỏi han mới tốt làm sao?
Liễu Lan Yên ngẩng đầu, một đầu đầy vạch đen nhìn chằm chằm Yêu thần, thật muốn hỏi hắn một câu, biết hai chữ vô sỉ viết như thế nào hay không?
Muốn tránh thoát nhưng chỗ ngồi bây giờ của nàng là chủ vị, chỉ cần vừa động, sẽ đưa tới sự chú ý của mọi người.
Trong lúc đang suy nghĩ làm thế nào để thoát khỏi móng vuốt mà không làm cho người khác chú ý đến thì phía dưới chợt truyền đến từng trận tiếng trầm trồ khen ngợi, ngẩng đầu lên nhìn, lúc này mới phát hiện, Liễu Hâm Nhã đang dừng lại bằng một động tác duyên dáng, đoạn múa kết thúc, lấy được tiếng vỗ tay và khen ngợi của mọi người.
Cho dù không nhìn thấy kỹ thuật nhảy của Liễu Hâm Nhã, nhưng là từ trên mặt của mọi người cũng có thể nhìn ra, tiếng trầm trồ khen ngợi kia không hẳn chỉ là nịnh bợ.
Xem ra Liễu Hâm Nhã thật là có chỗ hơn người.
Liễu Hâm Nhã thu hồi động tác, nhận lấy lời khen tặng ở khắp nơi, mở miệng cười nói: "Lan Yên muội muội, muội có thể tới biểu diễn một lần không?"
Vừa nghe lời của Liễu Hâm Nhã, sắc mặt Yêu thần liền trầm xuống, cũng không để ý tay của hắn đang bị Liễu Lan Yên siết, chuẩn bị mở miệng thay Liễu Lan Yên ngăn chặn Liễu Hâm Nhã khiêu khích.
Lại cảm giác được trên tay bị siết chặt, Liễu Lan Yên lên tiếng trước: "Tại sao muội phải biểu diễn?"
Liễu Lan Yên dứt khoát nói một câu khiến cho Liễu Hâm Dung phải sửng sốt, làm sao cũng không nghĩ tới Liễu Lan Yên sẽ có phản ứng này, thiếu chút làm cho nàng cứng họng.
Cũng may Liễu Hâm Nhã phản ứng khá nhanh, cười tủm tỉm đón lấy câu kế tiếp: "Hôm nay là lễ thành thân của Hâm Dung, Lan Yên muội muội không muốn giúp vui biểu diễn một lần sao?"
Một nữ nhân ngốc có núi dựa vững chắc cũng vô ích, kẻ ngốc cũng chỉ vẫn là kẻ ngốc.
Liễu Hâm Nhã nhìn bộ dáng Liễu Lan Yên nghiêng đầu cau mày, tâm tình rất tốt, đồng thời cũng âm thầm oán giận muội muội của mình.
Ngay cả một nha đầu ngốc cũng không đối phó được, quá vô dụng.
Hãy chống mắt mà xem nàng hôm nay sẽ trừng trị Liễu Lan Yên như thế nào, để cho sau này nàng không thể gây ra sóng gió gì nữa.
Liễu Lan Yên nghiêng đầu thật lâu, dường như rốt cuộc cũng tìm được đáp án, tiếng nói giòn tan hỏi Liễu Hâm Nhã: "Muội cũng không phải là vũ nương, tại sao phải múa giúp vui?"
Nhịn không được, Yêu thần 'xì' một cái bật cười, quả nhiên, Liễu Lan Yên lúc nào cũng không chịu thua thiệt, tính tình này, thật là..... Làm cho hắn thích.
Nàng ta không phải vũ nương nên không múa giúp vui, vậy chẳng lẽ nói nàng chính là vũ nương sao?
Liễu Hâm Nhã giận đến mức nhìn chằm chằm Liễu Lan Yên, nhịn không được liền trực tiếp giận dữ mở miệng hỏi: "Ý muội nói tỷ là vũ nương sao?"
"A?Vậy tỷ không phải sao?" Liễu Lan Yên mở to cặp mắt, muốn bao nhiêu vô tội thì có bấy nhiêu, không hiểu nháy mắt, lẩm bẩm hỏi, "không phải vũ nương thì tại sao lại múa?"
Lời của Liễu Lan Yên, khiến cho Liễu Hâm Dung giận đến nỗi đỉnh đầu bốc khói, ý Liễu Lan Yên là nàng tự hạ thấp thân phận của mình hay sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.