Chọc Nhầm Nam Nhân Yêu Nghiệt

Chương 29: Bảo kiếm Vô Trần




"Người, sao ngươi lại ở trong này?" Liễu Lan Yên kinh ngạc xoay người, xừa thấy rõ người trước mắt, theo bản năng lui về phía sau hai bước, đề phòng nhìn hắn.
"Sao ta lại không thể ở trong này?" Yêu Thần buồn cười nhìn Liễu Lan Yên đang hoảng hối: "Ngươi đang sợ ta?"
"Ai, ai sợ ngươi chứ?" Liễu Lan Yên cắn cắn môi, nỗ lực ngẩng đầu lên, không để cho ánh mắt mình lộ ra nửa phần sợ sệt, lớn tiếng nói.
Chỉ là, cố gắng trấn định như vậy trong chớp mắt liền bị Yêu Thần nhìn thấu, nhìn ra được vẻ khiếp đảm dưới lớp ngụy trang của nàng.
"Không phải ngươi luôn muốn nội đan của ta sao?" Yêu Thần cười cong đôi mắt: " Hiện tại mới biết sợ hãi sao? Có phải có hơi muộn rồi không, lúc trước là ai ở Vương Cung đứng trước mặt mọi người, tìm ta đòi nội đan?"
Sự kiên cường của Liễu Lan Yên giống như là bọt khí vậy, chỉ cần người ta đâm nhẹ một cái liền vỡ tan tành.
Cụp mắt xuống, cũng không nói gì, nhưng ngón tay lại luôn xoắn lấy quần áo, có thể thấy được trong lòng nàng đang mười phần bất an.
"Sao thế? Muốn nói gì thì cứ nói." Nếu có người ở đây nhìn thấy Yêu Thần nói như vậy, tuyệt đối có thể kinh ngạc đến mức cằm trực tiếp cắm xuống đất.
Từ khi nào thì Yêu Thần có tĩnh nhẫn nại dỗ người khác nói chuyện rồi hả?
"Hừ, cho dù ngươi lợi hại thì sao chứ? Ta nói cho ngươi biết, ta sẽ không sợ ngươi đâu. Ta muốn nội đan của ngươi, ta muối trở thành người lợi hại nhất." Liễu Lan Yên tức giận trừng mắt nhìn Yêu Thần, ở đâu còn chút do dự vừa rồi chứ, rõ ràng là nhất định muốn có được nội đan của hắn.
"Vì sao lại sợ ta, ai nói gì với ngươi rồi à?" Yêu Thần nhìn Liễu Lan Yên trợn tròn mắt, giống như một con mèo con đang xù lông, đáng yêu đến mức không nói nên lời, khiến hắn kìm lòng không được là cong khóe môi lên, tất cả băng hàn trong mắt đều tan thành nước xuân.
"Tần di nói không thể đắc tội với ngươi, còn kêu ta xin lỗi ngươi......" Liễu Lan Yên càng nói càng nhỏ, vẻ kiêu ngạo vừa rồi cùng dần dần héo xuống.
Nhìn cái đầu Liễu Lan Yên đang từ từ gục xuống, lòng đầy ủy khuất, Yêu Thần nở nụ cười: "Vậy ngươi muốn xin lỗi ta sao?"
"Dựa vào cái gì mà phải xin lỗi ngươi?" Liễu Lan Yên lập tức ngẩng cao đầu lên, không cam lòng yếu thế nhìn chằm chằm Yêu Thần, giơ tay lên, siết chặt nắm tay nhỏ bé uy hiếp Yêu Thần nói: "Ta nhất định sẽ thắng, ta nhất định sẽ trở thành người mạnh nhất."
"Tốt, ta chờ." Yêu Thần buồn cười nhịn không được giơ tay, muốn xoa mái tóc dài của Liễu Lan Yên, bốp một phát, mu bàn tay đa nhói, đã bị nàng hất trở ra.
Nhìn mu bàn tay đỏ ửng của mình, Yêu Thần thất thần trong nháy mắt, đã bao lâu rồi mình chưa bị người khác đánh?
Đoạn kí ức này thật xa xôi.
Yêu Thần nhẹ cười, không có nửa ý tức giận, chỉ là lời nói khi ra khỏi miệng lại đột nhiên trở nên rét lạnh, lạnh đến đâm thấu xương cốt người khác: "Nhìn đủ chưa?"
Người luôn ẩn thân tránh ở phía xa giật nảy mình rùng mình một cái, rõ ràng Yêu Thần không nhìn qua, hắn lại cảm giác được có một lưỡi gươm vô hình lạnh như băng xẹt qua, khiến tóc gáy hắn dựng thẳng lên.
Biết là rốt cuộc không ẩn thân được nữa, run run rẩy rẩy đi từ phía sau cây ra, quỳ rạp xuống đất, lắp ba lắp bắp hành lễ: "Tôn, Tôn chủ đại nhân, tiểu nhân, tiểu nhân..."
Yêu Thần không thèm quay đầu, trực tiếp nhả ra một từ gọn gàng dứt khoát: "Cút!"
Lời nói không chút khách khí, lại khiến cho người nọ như trút được gánh nặng, bò bò đứng dậy, nghiêng ngả lảo đảo vội vàng chạy xa, tốc độ này, giống như đang bị mãnh thủ đuổi theo sau hắn, khiến người ta tán thưởng không thôi.
Tên vướng bận bị thanh lý sạch sẽ, Yêu Thần cười tủm tỉm hỏi Liễu Lan Yên: "Lan Yên, có muốn đạt quán quân ở hội luận phẩm không?"
"Hừ, không cần nghĩ, ta nhất định có thể đạt quán quân." Sự tự tin của Liễu Lan Yên khiến Yêu Thần nở nụ cười, liên tục đáp lời: "Tốt, tốt, ngươi nhất định sẽ đạt quán quân."
Nói xong, tay trái vung về phía không trung, một thanh trường kiếm xuất hiện trong tay hắn: "Vật này cho ngươi, đến hội luận phẩm dùng."
"Ta mới không cần gì đó của ngươi, Tần di nói, không thể tùy tiện nhận đồ của người khác." Liễu Lan Yên thẳng thắn cự tuyệt.
Yêu Thần buồn cười nhìn Liễu Lan Yên, không thể tưởng tượng được dựa vào địa vị lúc này của hắn tặng đồ cho người khác mà còn có lúc bị cự tuyệt.
"Ta không phải là người khác. Nếu ngươi ngay cả hội luận phẩm cũng không giành được quác quân, vậy sao ngươi lấy nội đan của ta được?" Yên Thần ôn hòa cười khẽ, dùng thủ đoạn để dỗ hài tử.
Liễu Lan Yên nghiêng đầu một lát, chỉ có thể giơ tay nhận lấy: "Được rồi."
"Ta đây chờ mong biểu hiện của ngươi ở hội luận phẩm." Nói xong, Yêu Thần nở nụ cười, rồi chợt biến mất bất ngờ như khi hắn xuất hiện vậy.
"Xuất hiện đi." Một lát sau, Liễu Lan Yên lên tiếng nói.
"Tiểu thư, người vừa rồi kia là Yêu Thần sao?" Thanh âm của Băng Lăng vang lên, nhưng không thấy được sự xuất hiện của bóng dáng.
"Còn có người dám giả mạo Yêu Thần sao?" Liễu Lan Yên buồn cười hỏi.
Yêu Giới chắc còn chưa có người lớn gan dám giả mạo Yêu Thần nhỉ?
"Tiểu thư....." Băng Lăng còn muốn nói tiếp gì nữa thì bị Liễu Lan Yên cắt ngang, Yêu Thần như thế nào, nàng mới không thèm để ý đến.
"Cất kỹ đi, những thứ này đều đủ rồi." Liễu Lan Yên phân phó nói.
"Dạ, đã biết." Băng Lăng cất kỹ những thứ dược vừa rồi Liễu Lan Yên lặng yên không tiếng động đưa cho nàng, cảm thán trong lòng, quả nhiên tiểu thư đúng là có biện pháp, nhiều dược liệu trân quý như vậy, chỉ trong hai ngày ngắn ngủi đều đã chuẩn bị đầy đủ.
"Đi thôi." Liễu Lan Yên khoát tay, cảm giác được hơi thở của Băng Lăng đã biến mất, khu rừng to như vậy chỉ còn lại một mình nàng.
Lúc này mới nơi nắm chặt trường kiếm trong tay, giơ trường kiếm lên trước mắt, đánh giá thanh trường kiếm phong cách cổ xưa này.
Vỏ kiếm cực kỳ bình thường, một mảnh đen như mực, nhìn không rõ nguyên do vì sao.
Liễu Lan Yên cúi đầu xem xét, cũng không rút trường kiếm ra, mà tùy ý cất vào.
"Tôn chủ......" Bành Trăn đang ở trong phòng chờ đợi bẩm báo sự tình đột nhiên nhìn thấy Yêu Thần hiện thân, vội vàng đứng dậy hành lễ.
Yêu Thần tùy ý khoát tay ngăn lại, đi tới các ghế dựa thoải mái của mình, nghiêng người dựa vào.
"Tôn chủ, sông băng phía trên có phát hiện." Bành Trăn đến là để báo tin tức quan trọng này cho Yêu Thần biết, từ trên mặt hắn có thể nhìn ra được hắn hưng phấn đến mức nào, vấn đề này bọn họ đã tra xét suốt ba trăm năm, hao phí biết bao tâm huyết và tinh lực, rốt cục cũng có chút tin tức.
"Đợi đến nửa tháng sau hội luận phẩm đi." Yêu Thần nói một câu, giống như hắt một chậu nước lạnh băng, rót tận vào lòng Bành Trăn.
Ba trăm năm, suốt ba năm năm, bọn họ không biết đã hao phí bao nhiêu tâm huyết, tổn thất bao nhiêu tánh mạnh mới tra được tin tức, thế nhưng còn phải đợi đến sau khi hội luận phẩm chấm dứt mới đi?
Việc này không phải là chuyện mà Tôn chủ luôn tâm tâm niệm niệm sao?
Sao lại còn chờ đến khi hội luận phẩm kết thúc?
Bành Trăn kinh ngạc không thôi.
Hội luận phẩm... Hội luậ phẩm, đợi chút, chẳng lẽ là bởi vì - Liễu Lan Yên?
"Tôn chủ đang lo lắng cho Liễu Lan Yên sao?" Bành Trăn không thể tin được thất kinh hỏi.
Luận phẩm cũng sẽ có lúc xuất hiện tình huống thương vong, chẳng lẽ Tôn chủ lo lắng cho Liễu Lan Yên?
"Tôn chủ, ngài có thể phái người phân phó một tiếng, Liễu Lan Yên tuyệt đối sẽ không có chút thương tổn nào." Bành Trăn đứng một bên khuyên nhủ, chuyện sông băng liên quan đến cơ thể của Tôn chủ, chuyện này giải quyết sớm một chút, sẽ tốt hơn một phần cho Tôn chủ.
"Nàng sẽ không bị thương." Yêu Thần tự tin cười.
Bành Trăn cũng không lưu tâm lắm, người tới tham gia hội luận phẩm những tuổi trẻ tài cao, lại có dũng khí hơn người, đừng nói tổn thương, ngay cả chết cũng có khả năng.
Liễu Lan Yên là một kẻ ngốc không có nửa phần yêu lực, sao có thể không có việc gì?
Giống như nhìn ra nghi hoặc trong lòng Bành Trăn, Yên Thần cười thoải mái, trong đó có đủ vẻ đắc ý: "Nếu ngay cả kiếm Vô Trần cũng không thể thắng hội luận phẩm, còn dùng nó để làm gì?"
Một câu nói cũng đủ khiến cho Bành Trăn há hốc miệng, đầu óc trống rỗng, chỉ có ba từ không ngừng xoay quanh trong óc - kiếm Vô Trần.
Không phải chứ....... Trời ạ..........

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.