Chọc Nhầm Nam Nhân Yêu Nghiệt

Chương 15: Tôn chủ giá lâm




Hoàng hôn buông xuống, xe ngựa đã đến Vương Cung, trước cửa cung, xuống xe ngựa.
Đi theo thị nữ vào địa phương hôm nay thiết yến, lần này an bài cũng không phải ở đại điện gì, mà là địa phương thoải mái trong Vương cung, phía trước nối liền cùng vườn hoa, còn có hồ nước đình nghỉ mát làm bạn, từng trận mùi hoa đánh úp lại, làm tinh thần người ta thoải mái.
So với yến hội chính thức nhiều hơn một tia ấm áp, lại không có chút nào thất lễ.
Có thể thấy được sắp xếp của yến hội lần này, lựa chọn, tất cả đều mất rất nhiều tâm tư.
Người tới lần này, toàn bộ đều là nhân vật có mặt mũi trong yêu giới, trong vườn hoa, chỉ thấy quần áo đắt tiền, trang sức đẹp đẽ, cùng bầu trời đêm đầy sao tranh nhau phát sáng.
Yến hội lần này cũng không quá chú trọng lễ nghi phiền phức, dù sao những thế gia này đều không phải nhân vật quan trọng, đơn giản chỉ là làm nền mà thôi.
"Vương gia." Liễu Hâm Dung vừa thấy Dư Cận Thước, cười nghênh đón, "Yến hội này thật là lịch sự tao nhã."
Liễu Hâm Dung thật sự rất biết nịnh hót, không đề cập tới những thứ khác, chỉ nói yến hội lịch sự tao nhã. Vỗ đến mông ngựa, lại không làm người ta chán ghét.
Dư Cận Thước gật đầu một cái, không có biểu hiện gì khác, nhưng mà cũng không ghét Liễu Hâm Dung.
Liễu Hâm Dung rất biết tiến thối, cùng Dư Cận Thước nói mấy câu không quan trọng, sau đó rời đi, chưa từng làm phiền quá nhiều.
Trở lại chỗ ngồi của mình, vừa đúng lúc thấy Liễu Lan Yên nhìn trái nhìn phải, không biết đang tìm cái gì.
Yến hội lần này sắp xếp thật sự là lịch sự tao nhã, nhưng mà đừng quên, Vương Cung dù sao cũng là Vương Cung, dù xa hoa như thế nào cũng không mất đi lịch sự tao nhã.
Cho nên mọi người ăn mặc cũng cự kỳ trang trọng.
Cùng so sánh với những tiểu thư trang phục lộng lẫy, Liễu Lan Yên mộc mạc hơn nhiều.
Rốt cuộc cũng là đến tham gia yến hội ở Vương Cung, Liễu Hâm Dung đặc biệt phái người đưa đến quần áo tất nhiên là vải tốt nhất, chẳng qua là, kiểu dán thế nào.... thì đơn giản hơn.
Một thân quần áo Thủy Lam đơn giản, hiển thị rõ hai chữ giản dị.
Tóc dài đen nhánh dùng một cây trâm trân châu cài lên, đơn giản cố định ở trên đầu.
Sợi tóc cũng không loạn, chỉ là so sánh với những tiểu thư thế gia trên đầu đầy trang sức, đã không thể dùng chữ đơn giản để hình dung, nói là nghèo túng còn thích hợp hơn.
"Hâm Dung tỷ tỷ, Tôn chủ ở nơi nào?" Liễu Lan Yên nhìn chung quanh một chút, căn bản không nhìn thấy người nào giống như tôn chủ.
"Tôn chủ là khách nhân tôn quý nhất, làm sao có thể đến bây giờ?" Liễu Hâm Dung khinh bỉ liếc Liễu Lan Yên một cái, quả nhiên là nha đầu ngốc, việc này mà cũng không hiểu.
"Nga, nói cách khác chúng ta rất đê tiện?" Liễu lan Yên bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, không chú ý tới sau khi nàng nói những lời này, Liễu Hâm Dung sắc mặt đại biến.
"Ngươi mới đê tiện. Đừng mang ta so sánh với ngươi!" Liễu Hâm Dung tức giận đến gầm nhẹ, nếu không phải cố kỵ đám người chung quanh, nàng đã sớm đi lên cho Liễu Lan Yên một cái tát.
"Nhưng mà, không phải tỷ tỷ đi cùng ta sao?" Liễu Lan Yên không hiểu nhìn Liễu Hâm Dung, nháy cặp mắt vô tội, một bộ dáng nóng lòng cầu giải đáp.
Dáng vẻ vô tội như vậy càng khiến Liễu Hâm Dung tức giận đến nói không ra lời, trong lòng giận dữ mắng, kẻ ngu này.
Ngay sau đó vừa nghĩ, quên đi, nàng cùng một kẻ ngu so đo làm cái gì, thật là tự hạ thấp mình.
Liễu Hâm Dung tức giận đến đem mặt ngắt một cái, không để ý tới Liễu Lan Yên, nói chuyện với người như vậy, sẽ chỉ làm nàng tức giận.
Hàn huyên cùng với con em nhà thế gia, Liễu Hâm Dụng thật có thể nói là thuận lợi mọi bề, loại ứng đối này, trường hợp xã giao, nàng hết sức quen thuộc.
Hơn nữa nàng bây giờ là nữ nhi của Đại trưởng lão, càng thêm vì nàng tặng thêm một phần trợ lực, cho dù không muốn cùng nàng nói chuyện cũng phải cho nàng một phần mặt mũi.
Trong thời gian ngắn, Liễu Lan Yên cùng Liễu Hâm dung tạo thành chênh lệch rõ ràng.
"Lan Yên muội muội." Thanh âm quen thuộc khiến Liễu Lan Yên nghiêng đầu, nhìn về phía nam tử bên cạnh mình, thấy được dung nhan quen thuộc, nhoẻn miệng cười, "Tô công tử."
"Làm sao lại ngồi một mình ở chỗ này?" Tô Hãn Hạo cười nhìn lên cô gái thanh tú trước mặt, quần áo Thủy Lam đơn giản mặc ở trên người của nàng, thay vì nói là mộc mạc, không bằng nói là tươi mát.
So với những thế gia tiểu thư khác, trang phục giống như bươm bướm , phần tươi mát này giống như mùa xuân xuất hiện chồi non, chọc người thương yêu.
"Hâm Dung tỷ tỷ bận rộn." Liễu Lan Yên không thèm để ý cười cười, ngay cả khi ở trong đám người náo nhiệt, nhưng không có nửa phần cảm giác câu nệ, phần bình tĩnh này khiến Tô Hãn Hạo cười cười, "Ngươi cũng có thể đi qua cùng mọi người nhận thức một chút."
Đối với đề nghị của Tô Hãn Hạo, Liễu Lan Yên chỉ mỉm cười không nói.
Lúc Tô Hãn Hạo muốn nói gì đó, đột nhiên vang lên một âm thanh cực kỳ cung kính: "Cung nghênh chủ thượng."
Mọi người bên trong vườn cả kinh, vọi vàng dừng nói chuyện với nhau, xoay người về phía yêu chúa hành lễ.
Người yêu chủ mặc cẩm bào màu vàng kim, đầu đội kim quan, vững vàng đi tới chủ vị, hướng về phía dưới khoát tay, lúc này mọi người mới đứng dậy.
Yêu chúa nhìn một chút rồi ngồi vào chủ vị, chỉ là, chủ vị có hai ghế ngồi rộng lớn, trong đó trải đầy đệm mềm mại, còn phủ lên một lớp lông thú quý hiếm, ngồi đó cực kỳ thoải mái.
Yêu chủ ngồi xuống, những con em thế gia cũng trở về ghế ngồi của mình, an tĩnh dị thường, không dám càn rỡ.
"Chủ thượng, toàn bộ đều đã chuẩn bị thỏa đáng." Dư Cận Thước đi tới, hành lễ nói.
Yêu chủ gật đầu một cái, quét mắt toàn trường một cái, thấy những người nên tới đều đã tới, đối với những người kia bày tỏ đầy đủ tôn trọng, lúc này mới yên lòng lại.
Yêu chúa hài lòng, Dư Cận Thước cũng lui qua một bên, trở lại chỗ ngồi của mình.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong vườn lọt vào an tĩnh quỷ dị.
"Lan Yên, một lát người tới là tôn chủ, ngươi nhất định phải nắm chặt thời cơ thật tốt, ngàn vạn lần không được bỏ qua cơ hội cuối cùng. Tần Tụ có thể sẽ vui mừng vì ngươi đó." Liễu Hâm Dung thấp giọng nói ở bên tai Liễu Lan Yên.
"Ừ." Liễu Lan Yên gật đầu, khẩn trương hỏi một câu, "Tôn chủ lúc nào thì đến?"
"Nói là giờ Tuất yến hội bắt đầu, nhưng mà....." Liễu Hâm Dung khẽ cười một tiếng, "Tôn chủ là người thế nào, quy tắc thế tục như vậy làm sao có thể trói buộc được hắn?"
Người có thân phận có mấy lúc là chính xác?
Tất nhiên là để cho người bên cạnh chờ thêm một đoạn thời gian, mới có thể xuất hiện. Lần này tới tham gia yến hội, nàng đã sớm chuẩn bị xong chờ trong thời gian dài.
"Muốn gặp tôn chủ, phải chờ." Liễu Hâm Dung nói xong, không cùng Liễu Lan Yên nói chuyện nữa.
Liễu Lan Yên cũng im lặng, cúi đầu mượn cơ hội uống trà che đi châm chọc trong mắt.
Ngay cả đúng hẹn cũng không làm được, làm sao có thể là người trên mọi người?
Dựa vào mọi người chờ đợi để biểu thị thân phận của mình, nếu như tôn chủ là một người như thế, vật nàng chuẩn bị cũng chưa cần thiết.
Người như vậy --- quá yếu.
Sắc trời càng ngày càng tối, Liễu Lan Yên ngẩng đầu nhìn sắc trời một cái, giờ Tuất, xem ra..... Tôn chủ cũng chỉ như thế.
Vừa lúc đó, người hầu ở cửa đột nhiên cao giọng hô lên: "Tôn chủ đến."
Liễu Lan Yên nheo tròng mắt lại, tôn chủ này..... Giống như, có chút ý tứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.