Chọc Lầm Xà Vương Lưu Manh

Chương 82: Vì sao lại lừa cô?




Vì sao Vương lại lừa tiểu thư? Quản gia Lâm nghĩ mãi không ra, tiểu thư thật sự rất tốt, hơn nữa, cho đến bây giờ cũng chưa thấy Vương lừa gạt bất cứ cô gái nào. Hỉ, nộ, ái, ố của Vương luôn không hề kiêng kỵ, cho nên ông ta thật chẳng thể hiểu được.
Mặc Nhật Tỳ nhấp ngụm trà, rồi nhẹ nhàng đặt tách xuống, liếc quản gia Lâm đang đứng bên cạnh một cái, một lúc sau, mới nhàn nhạt nói: “Trừng phạt cô ấy một chút, quản gia Lâm, sau này không được để cô ấy rời khỏi đây nửa bước, nhớ trông chừng cô ấy.”
“Thưa vâng!” Quản gia Lâm cung kính đáp, cũng không dám nói thêm nửa chữ.
Chỉ là, tiểu thư thật đáng thương!
“Lát nữa bổn vương sẽ đi thăm cô ấy.” Một lúc lâu sau, hắn bất ngờ nói.
Không hiểu tại sao, tuy là hắn lừa Lý Quả, nhưng khi thấy dáng vẻ khó chịu của cô, lòng hắn lại chẳng mấy vui sướng, ngược lại còn có chút lo lắng nữa. Cô nhỏ gầy như thế, có thể sẽ…
Mặc Nhật Tỳ lắc lắc đầu như muốn bỏ hết những suy nghĩ khó hiểu vừa rồi, cô sao có thể dễ dàng chết như thế? Đừng thấy bình thường cô vẫn dịu dàng, ngoan ngoãn mà nhầm tưởng, nếu không cẩn thận chạm vào giới hạn của cô, thì sẽ nổi lên một trận giông tố đó.
“Vân.” Quản gia Lâm đáp. Ông ta đã biết bây giờ mình nên làm gì rồi.
Lúc này, ở trong phòng, Lý Quả tội nghiệp đang nằm ở trên giường, cô bị dọa đến kinh sợ, chỉ cảm thấy mình cũng là một con rắn, ăn nhiều như thế, nghĩ lại vẫn thấy lạnh cả người.
Hoàng nhi ở bên cạnh cẩn thận chăm sóc, thỉnh thoảng lại sờ trán Lý Quả, đắp chăn lại giúp cô, sau đó liền an tĩnh đứng bên giường.
“Hoàng nhi, em ngồi đi, không cần đứng đâu, sẽ mệt đó.” Tuy đang nhắm mắt, nhưng Lý Quả vẫn cảm nhận được sự quan tâm của cô bé, trong lòng vô cùng ấm áp, cảm động nói.
“Tiểu thư, em không mệt”. Hoàng nhi lắc đầu, khéo léo từ chối. Nô tỳ sao được ngồi chứ.
Lý Quả cũng chẳng còn sức để so đo với Hoàng nhi: cô ấy thích đứng thì cứ đứng đi, mệt mỏi sẽ tự ngồi xuống thôi. Nghĩ như vậy, Lý Quả cũng không bắt ép Hoàng nhi nữa, bắt đầu mê man ngủ.
Chẳng biết đã qua bao lâu, có lễ là bước sang đêm rồi, Hoàng nhi không biết đã rời khỏi phòng từ lúc nào, có một người đang ngồi bên cạnh Lý Quả, hắn chỉ chăm chú nhìn cô.
Một lúc sau, hắn mới chầm chậm vươn tay, gạt đi vài sợi tóc trên trán Lý Quả. Chăm chú nhìn dung nhan có chút bất an của cô, hắn nhẹ nhàng tựa đầu vào cổ cô.
“Tôi nên giữ lấy em thế nào đây?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.