Chọc Lầm Xà Vương Lưu Manh

Chương 71: Cô sai rồi, hoàn toàn sai rồi




Hoàng nhi vô cùng tức giận, mắng nàng thì được, nhưng không được mắng tiểu thư của nàng, nàng không cho phép.
"Tôi là Hoàng nhi, không cho phép cô mắng tiểu thư nhà tôi". Hoàng nhi đứng thẳng tắp trước mặt Lý Quả, tuy thân hình nhỏ bé, nhưng khí thế rất hùng hổ, hoàn toàn chẳng sợ Hà Tiểu Ngân.
"Tiểu thư nhà cô? Ha ha, hừ, buồn cười thật, cô ta thành tiểu thư nhà người ta từ khi nào vậy? Sống cùng đại gia rồi hả?" Hà Tiểu Ngân càng xem thường Lý Quả đang trốn sau lưng người khác, dáng vẻ kia càng chọc cô thêm tức giận.
Hoàng nhi không biết 'sống cùng đại gia' là cái gì, nhưng cũng hiểu được những lời này không hay ho gì. Nàng không hề có một chút thiện cảm với hai người trước mắt này, lạnh lùng nhướn mày, nàng căm giận nói: "Không cho cô cười tiểu thư nhà tôi, ngài ấy là người tốt".
Ai ngờ, lời của nàng lại càng khiến cho Hà Tiểu Ngân và Vu Tú Tình cười khẩy, vẻ mặt hai người đều là khinh thường.
"Cô ta là người tốt? Ha ha ha, chỉ sợ là truyện buồn cười nhất đi. Em gái à, cô bị lừa rồi, cô ta là kẻ đại lừa đảo, đừng bị dáng vẻ đáng thương của cô ta đánh lừa, cẩn thận có ngày bị đâm sau lưng đó". Rốt cuộc, Vu Tú Tình cũng chẳng chịu yếu thế, cười lạnh nói.
Hoàng nhi cuống lên, nàng cảm thấy được không phải là như vậy, không phải như vậy. Nàng không có nhìn lầm người đâu, tiểu thư vô cùng lương thiện, không hề kiêu ngạo, đến cả quản gia Lâm cũng đối xử rất tốt với tiểu thư, tiểu thư không phải là kẻ lừa đảo mà.
"Các người nói dối". Nàng gầm lên, giận đến nỗi siết chặt nắm tay.
Lý Quả vẫn im lặng, không phải cô không tức giận, mà là quá bi ai. Bọn họ gần như là thanh mai trúc mã, vậy mà trở thành thế này, lòng của cô có bao nhiêu đau xót, bao nhiêu lạnh lẽo, chỉ sợ chỉ mình cô biết mà thôi. Lời nói của Hoàng nhi, làm cho cô vừa buồn vừa cảm động.
"Cô ta là kẻ lừa đảo, kẻ lừa đảo, đại lừa đảo".
Hà Tiểu Ngân mắng nhiều thành nghiện, sau khi Vu Tú Tình mắng xong, cô liền tiếp lời, như muốn phát tiết hết lửa giận cùng ghen tỵ trong lòng.
"Không phải, không phải, tiểu thư không phải!" Hoàng nhi cũng rất mạnh mẽ, chống nạnh cùng đối chọi với hai người, giống như gà mẹ đang che chở cho con mình.
Rốt cuộc, Lý Quả không nghe nổi nữa, cô đã đấu tranh rất lâu, ẩn nhẫn quá nhiều. Cô vốn cho rằng mình rời đi thì mọi chuyện sẽ dần lắng xuống, tuy không thể giống như lúc trước, ít nhất cũng sẽ chẳng giống hiện tại. Chỉ có điều, cô đã quá ngây thơ, toàn tự cho là mình đúng, hoàn toàn khinh thường bọn họ rồi.
"Đủ rồi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.