Chọc Lầm Xà Vương Lưu Manh

Chương 49: Xà Vương nhỏ mọn nhất trong lịch sử




"Rắn con, dậy, dậy đi". Đi dạo xong, Lý Quả liền tóm lấy tiểu hắc xà đang ngủ say như chết, nhỏ giọng gọi.
Mùa hè rồi mà sao vẫn mê ngủ như vậy? Chắc là không có vấn đề gì đi?
Tiểu hắc xà bị đánh thức, bất mãn từ từ hé mở một con mắt, sau đó lại lười biếng xoay người một cái, nằm thẳng đơ trong lòng bàn tay Lý Quả.
"Ngủ nhiều như thế, cũng không thấy béo, chẳng thấy lớn nữa."
Mấy ngày nay, tiểu hắc xà vẫn ăn no ngủ kĩ, nhưng thân hình lại chẳng phát triển mấy.
Ngủ? Nó ngủ nhiều hồi nào, buổi tối thì bị cắt phúc lợi, ban ngày bị cô mang đi, lúc ẩn lúc hiện lại càng không dễ chịu. Còn về phần ăn? Càng khỏi phải nói, cơm, thịt, bánh mì, nước, một bữa cố định, nó chưa từng nếm qua thứ gì khó ăn như vậy đâu.
Tiểu hắc xà bất mãn trợn mắt nhìn Lý Quả, sau đó, đôi mắt nhỏ nhanh chóng loạn chuyển, không biết lại đang nghĩ cái quỷ gì.
"Rắn con, về sau chúng ta sẽ ở tạm nơi này, nên mày không được chạy loạn, không được cắn người, không được dọa người. Tao sẽ cố gắng mang mày đi cùng, mày phải nghe lời đó, nếu không tao đành phải thả mày vào rừng thôi". Lý Quả vuốt ve thân thể mềm mại của nó, cảm giác trơn bóng giống như tơ lụa hảo hạng vậy.
Nhóc con kia vừa nghe, lập tức nâng người dậy, bò tới bò lui trong lòng bàn tay cô, lúc lắc đầu, giống như muốn phản đối sự tàn nhẫn của cô.
"Chỉ cần mày nghe lời, tao bảo đảm sẽ không vứt mày đi." Cô cười tít mắt nói với nó, rồi chọc chọc vào cái đầu quả dưa, như đang đe dọa nó.
Từ ngoài cửa nhìn vào, quản gia Lâm vừa vặn chứng kiến cảnh này, sắc mặt của ông ta lập tức biến đổi như bảy sắc cầu vòng, vô cùng khó coi, trong lòng cũng đầy kính sợ.
Vương chưa bao giờ để ai chạm vào thân thể của mình cả, lại càng không thể biến thành nhỏ như vậy để lấy lòng một nhân loại, đúng là quá khó tin rồi. Ông ta lập tức quyết định, nhất định phải phục vụ vị tiểu thư này thật tốt.
"Tiểu thư, đồ ăn đến đây". Ông ta vội lau mồ hôi, đứng ở bên ngoài, cung kính nói, không dám có nửa phần sơ suất.
Lý Quả thấy ông ta cung kính đứng chờ ở ngoài, lập tức đứng dậy, bước lên trước nói: "Quản gia Lâm, chuyện nhỏ nhặt này cũng phải làm phiền ông, thật ngại quá".
"Không dám, không dám, cô là tiểu thư, đây là chuyện tôi phải làm. Mà chuyện nhỏ này không đáng nhắc tới, tiểu thư đừng bận tâm, không tôi sẽ rất bất an". Vẻ mặt quản gia Lâm lo sợ, nói. Sao ông ta dám nhận lễ của Lý Quả, sao dám để cô khó xử chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.