Chọc Lầm Xà Vương Lưu Manh

Chương 3: Ngươi thoát được sao?




Mặc Nhật Tỳ ánh mắt chợt lóe, chỉ thấy hắn khẽ mỉm cười, sau đó sảng khoái nói: “Được, cô về đi.”
Lý Quả chỉ mong hắn nói những lời này sớm một chút, không nói hai lời lập tức xoay người rời đi không muốn nán lại thêm một phút nào nữa.
“Ai da, bọn nó ở trong này.” Đột nhiên, sau lưng truyền đến thanh âm vui mừng của Mặc Nhật Tỳ, tiếp đó chính là tiếng lướt qua bụi cỏ.
Lý Quả bị lời của hắn khiến cho bước chân ngập ngừng, những con rắn này cũng quá kém thông minh đi, sao vẫn còn ở chỗ này, cô đang cầu nguyện cho hắn không tìm ra được đây.
Đang mải suy nghĩ, phía sau liền truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Mặc Nhật Tỳ đã đuổi kịp cô, tay cầm ba bốn con rắn cười tít mắt lộ ra hàm răng sáng bóng, nhìn cô: “Quả Quả, cám ơn cô, cô nhìn xem tôi tìm được rồi này.
Quả Quả?
Lý Quả bị cách xưng hô thân mật của hắn chọc cho phát cáu, cô cùng hắn rất thân sao? Quả Quả là để hắn gọi à? Lý Quả căm phẫn nghĩ, ánh mắt lại liếc nhìn tay hắn đang vươn ra trước mặt mình như hiến vật báu.
“Rắn, anh, anh mau cách xa tôi một chút.” Cô giống như bị giật điện, nhảy dựng lên, vẻ mặt đề phòng nhìn anh cùng đám rắn trong tay anh.
Mặc Nhật Tỳ cố ý nhìn cô lại lướt qua đám rắn đang thè lưỡi trong tay, bày ra vẻ mặt vừa buồn vừa tội nghiệp.
“Quả Quả, cô không thích bọn nó sao?”
Lý Quả hận không thể mọc thêm hai cánh bay ra xa, tên này nhất định là cố tình, thấy hắn có sở thích bất lương như thế, cô liền cảm thấy trong lòng lạnh lẽo.
“Anh đừng đến gần tôi, tôi không thích rắn, tôi vô cùng ghét rắn. Anh đã tìm thấy sủng vật của anh, chúng ta hết nợ, sau này trông chừng tốt sủng vật của anh đi, sau này có bị đánh chết hay bị ăn sạch thì cũng đừng đến tìm tôi. Hiện tại dừng ở đây, viễn vĩnh không gặp.” Lý Quả nói như gió cuốn, sau đó bỏ chạy mất dạng.
Mặc Nhật Tỳ trợn mắt há mồm nhìn cô giống như gắn bánh xe vào chân biến mất trước mặt mình, lại nhìn đám rắn không dám động đậy trong tay, gương mặt tuấn tú chợt trầm xuống. Nhưng chỉ một thoáng, vẻ mặt hắn liền giống như hoa nở, thần bí khó lường nở nụ cười.
Trốn? Ngươi thoát nổi sao? Ngươi thoát được sao?
Lý Quả thở hồng hộc chạy về ký túc xá, dùng hết sức bò lên mấy tầng gác, còn chưa kịp thở đã thấy ba người kia như hòn vọng phu nhìn chằm chằm cô.
“Rắn đâu?”
“Anh ta đâu?”
“Cậu sao lại chạy về?”
Ba người đồng thanh hỏi, nhìn cô rồi lại nhìn về phía sau, lúc phát hiện chỉ có một mình cô thì vô cùng bất mãn, có chút không vui.
Lý Quả vừa mới vui mừng vì đã thoát khỏi tên kỳ quái cùng đám rắn kia lại bị ba người như sói như hổ vây quanh liền cảm thấy bất an, bọn họ sao vậy?
“Rắn tìm được rồi, anh ta cũng nên về thôi.” Lý Quả nhún vai, hờ hững nói.
“Về rồi?” Ba người đồng thanh hỏi, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Lý Quả gật đầu, chẳng lẽ còn giữ hắn lại?
“Quả Quả, đồ ngốc này.” Vu Tú Tình bày ra dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, tức giận, dậm chân nói.
Ngốc? Không phải chỉ là một tên đàn ông thôi sao, vậy mà dám nói mình ngốc, Lý Quả khinh thường nghĩ.
“Cậu đi tìm anh ta về đây, không, là mời về đây.” Vu Tú Tình giọng điệu thay đổi, lập tức ra lệnh cho cô.
Cái gì? Bảo cô đi tìm tên đem rắn làm sủng vật kia về đây? Thần kinh à? Đầu óc bị bệnh hay là đang đùa vậy? Lý Quả kinh ngạc đến không nói nên lời.
“Mình không đi.” Cô kiên quyết tỏ rõ lập trường, đánh chết cũng không đi.
Vu Tú Tình lập tức thưởng cho cô một cái cốc đầu, trong lòng vô cùng hối hận, sớm biết thế này thì đã đi theo rồi, cái gì mà sợ rắn chứ. Hiện tại tốt rồi, trai đẹp bỏ đi, cô ngốc kia cũng không cho bọn họ có cơ hội để cưa trai đẹp, thật sự tức chết người mà.
Hà Tiểu Ngân cùng Lý Lan cũng trừng mắt nhìn Lý Quả, là người đều yêu thích trai đẹp nha, cô không thích sao không giữ lại cho bọn họ, thật đúng là ngốc như heo mà.
“Chào mọi người.” Đột nhiên, một thanh âm dễ nghe hàm chứa ý cười vang lên, có mấy phần quen thuộc.
Bốn cô gái như bị thứ gì đó dọa sợ, từ từ quay đầu lại, trước cửa chính là người mà bọn họ đang tranh luận.
“A, là anh à.” Vu Tú Tình nhảy lên đầu tiên, vui sướng chạy đến trước mặt Mặc Nhật Tỳ hô to.
Mặc Nhật Tỳ cười tít mắt, gật đầu, trong tay vẫn cầm đám rắn kia.
“Soái ca.” Hà Tiểu Ngân lấy lại tinh thần, vô cùng hưng phấn tới gần hắn.
Còn Lý Lan thì thẹn thùng, đứng yên nhìn hắn.
“Sao anh lại đến nữa?” Lý Quả ngược lại suýt chút thì hóa đá, sau khi hoàn hồn, lập tức không để ý hình tượng kêu to, cô thật sự không thể nào thích nổi tên này.
Mặc Nhật Tỳ hơi sững sờ, gương mặt tuấn tú đỏ lên, có chút lúng túng, không nhịn được mỉm cười xấu hổ nói: “Cái đó, thật xin lỗi, tôi lại tới làm phiền rồi.”
“Không phiền, không phiền, chào đón còn không kịp nữa là.” Vu Tú Tình suýt chút nữa thì ném Lý Quả ra ngoài, dám làm phản, chán sống rồi.
“Đúng, đúng, mời vào, mời vào.”
Hà Tiểu Ngân chính là cái đuôi của Vu Tú Tình, hai người kẻ xướng người họa, vội vàng mời Mặc Nhật Tỳ vào, hoàn toàn quên mất rắn trong tay hắn. Lúc đi qua người Lý Quả, còn hết sức ăn ý tặng cô hai cái nhìn cảnh cáo.
Lý Quả biết điều tránh ra, cảm thấy mình rất không được hoan nghênh, tìm một xó tự mình phiền muộn a.
Mặc Nhật Tỳ liếc Lý Quả bị lạnh nhạt một cái, vô thức mỉm cười, sau đó vừa bình tĩnh lại ưu nhã ngồi xuống.
“Tôi tên là Mặc Nhật Tỳ.” Hắn nhìn ba người đang phấn khích, mỉm cười tự giới thiệu.
Vu Tú Tình lập tức nhảy lên, còn kém chưa hoa tay múa chân: “Oa, người đẹp tên cũng rất êm tai nha. Em là Vu Tú Tình.”
“Tên rất có ý nghĩa, em là Hà Tiểu Ngân, kia là Lý Lan, còn cô gái trong xó là Lý Quả.” Hà Tiểu Ngân hai mắt lóe sáng, vẻ mặt sùng bái nói.
Lý Lan vẫn ngượng ngùng như cũ, chính là thỉnh thoảng lại nhìn lén anh.
Tên có ý nghĩa? Làm ơn, các cô đừng làm mất thể diện như thế có được hay không? Khen quá đơn giản rồi, kẻ ngốc cũng hiểu được, mấy người này một chút rụt rè cũng không biết. Lý Quả trong lòng thầm khinh bỉ bọn họ, vì mấy người bạn tốt của mình mà cảm thấy xấu hổ.
Mặc Nhật Tỳ tiếp tục phát ra sức quyến rũ cường đại của mình, ánh mắt thâm thúy lướt qua đám rắn trong tay, tiếp đó hướng về các cô khẽ cười: “Cám ơn, các cô thật tốt.”
Câu này còn hơn cả thiên ngôn vạn ngữ, mấy cô gái lần nữa kích động nhưng lần này có chút rụt rè hơn.
“Không có.”
“Thật sao?”
“Soái ca, anh cũng rất tốt nha.”
Ba cô gái vui đến ầm ỹ, hận không thể khiến Mặc Nhật Tỳ nhìn trúng mình nhưng lại không dám quá rõ ràng, sợ dọa người ta chạy mất.
Mặc Nhật Tỳ mỉm cười nhìn bọn họ, thực ra hắn tuyệt không muốn cười chút nào càng không muốn ở lại đây. Mấy nữ nhân ngu ngốc này căn bản không phải là mục tiêu của hắn, mục tiêu của hắn đang ước gì hắn đi, đang khinh thường hắn kia kìa.
“Tôi có chuyện muốn các cô giúp, không biết có được hay không?” Mặc Nhật Tỳ nhã nhặn nói, nhưng gương mặt tuấn tú lại lộ ra tia khó xử cùng bối rối.
Song, hắn vừa dứt lời, ánh mắt ba người liền sáng lên như nhìn thấy kim cương, tranh nhau nói: “Chuyện gì, chúng em nhất định sẽ giúp.”
Để các người đi chết, các người có đi không? Lý Quả tiếp tục khinh bỉ, cô thật sự không thể nhìn được nữa rồi, lấy tay che mặt lại.
Hai mắt Mặc Nhật Tỳ lập tức lóe sáng, thần bí cười. Hắn liếc nhìn ba người lại nhìn Lý Quả cách đó không xa, sau đó bày ra vẻ mặt khổ tâm, tội nghiệp cầu xin.
“Là thế này, bố mẹ tôi không cho phép tôi nuôi rắn nhưng tôi lại vô cùng yêu thích, cho nên, cho nên, tôi nghĩ xin các cô nuôi hộ tôi. Tôi sẽ thường xuyên đến thăm bọn nó, hơn nữa còn chịu trách nhiệm thức ăn của chúng, không biết các cô có thể giúp tôi hay không?”
“Được, không thành vấn đề.” Vu Tú Tình đồng ý đầu tiên, hoàn toàn quên mất rắn trong tay hắn, trong mắt chỉ có trai đẹp.
“Chúng em nuôi giúp anh.” Hà Tiểu Ngân cũng lập tức đáp, chỉ sợ chậm một bước người đàn ông trước mắt này sẽ đau lòng đến chết.
“Vậy anh phải thường xuyên đến thăm bọn nó nhé.” Vẫn chưa lên tiếng, Lý Lan lúc này mới chen vào một câu, đương nhiên là đồng ý.
Mặc Nhật Tỳ nhanh chóng nở nụ cười, hắn thừa biết những cô gái này rất dễ giải quyết, chỉ một nụ cười thêm vào câu nói là xong.
“Mình không đồng ý.”
Lý Quả vốn đang khinh thường ba người, bỗng nhiên nghe thấy tin này lập tức chạy ra phản đối. Đùa gì vậy, bọn họ sợ rắn muốn chết, bây giờ lại chủ động đem rắn làm sủng vật, có lầm không đây?
“Phản đối vô hiệu.” Không ngờ, ba người càng dứt khoát hơn, đồng thanh cắt đứt lời cô còn đùng đùng nổi giận, một vẻ như định tính sổ với cô.
Mặc Nhật Tỳ nhìn cô rồi nhìn bầy rắn trong tay, lo lắng không yên, sau đó tủi thân nói: “Quên đi, tôi vẫn là nên mang bọn nó đi thôi, Quả Quả có lẽ không thích chúng.”
Hắn vừa dứt lời, Vu Tú Tình ngay lập tức nhảy dựng lên, liên tục xua tay, cuống quýt nói: “Sẽ không, sẽ không đâu, Quả Quả thích rắn nhất, cô ấy làm sao sẽ phản đối chứ, vừa rồi cô ấy nói đùa đấy.”
“Đúng, đúng vậy. Cô ấy nói đùa đó.” Hà Tiểu Ngân cũng tỏ thái độ, trong lòng đã sớm muốn bóp chết bạn tốt.
Lý Lan thực tế hơn, ba bước chạy thành hai đến trước mặt Lý Quả, véo cánh tay cô, nói: “Chị ấy nghĩ một đằng nói một nẻo đó, rõ ràng là rất thích, đúng không?”
Lý Quả bị véo đau đến suýt rơi nước mắt, đúng là thấy sắc quên bạn, cô sao có thể cùng bọn họ trở thành bạn tốt cơ chứ? Trước kia cô đúng là mắt mù mà, hối hận quá.
“Nói nhanh.” Lý Lan khẽ cảnh cáo, chị em họ có là gì?
“Ai da, đau, đau, đau, em nhẹ một chút. Đúng, đúng, đúng, vô cùng đúng.” Lý Quả nhe răng, liên tục gật đầu. Cô đã bị ép thành như thế, còn không thức thời thì không biết bọn họ sẽ dùng phương pháp gì để trừng phạt mình đây.
Mặc Nhật Tỳ biết rõ cô bị ép buộc nhưng lại giả vờ như không thấy, sau khi thấy cô đáp ứng liền nở nụ cười, ánh mắt thâm thúy ẩn giấu rất nhiều mưu đồ.
“Thật sao? Tốt quá rồi, vậy chúng nó xin nhờ các cô chăm sóc, tôi sẽ thường xuyên đến thăm chúng.” Mặc Nhật Tỳ lập tức đem rắn bỏ vào trong lòng Vu Tú Tình gần mình nhất, cực kỳ vui sướng.
Vu Tú Tình đang vui mừng đột nhiên bị nhét mấy con rắn vào trong lòng, nhất thời sững sờ, cả người bất động, ngay cả tươi cười cũng cứng ngắc, sắc mặt thay đổi liên tục.
Rắn, rắn a, cô rất sợ thứ này hiện tại lại ở trong lòng cô khiến cô phản xạ có điều kiện muốn ném chúng ra, nhưng là, Mặc Nhật Tỳ đang nhìn cô, cô phải cố gắng chịu đựng.
“Ha ha...” Vu Tú Tình dở khóc dở cười, đám người Hà Tiểu Ngân cũng vội vàng cách xa, đều không cười nổi.
Vẻ mặt Lý Quả vui sướng khi người gặp họa, thấy dáng vẻ của bọn họ trong lòng cực kỳ thoải mái, mới vừa rồi tức giận cũng chạy trốn mất dạng.
Mặc Nhật Tỳ ánh mắt chợt lóe, thu hết vẻ mặt của mọi người vào đáy mắt, mí mắt hơi hạ xuống, đôi lông mi cong dài xinh đẹp khẽ chớp vô cùng mê người.
“Cám ơn mọi người, tôi đi trước, ngày mai tôi lại đến thăm chúng.”
“A, anh muốn đi sao?” Hà Tiểu Ngân cách Vu Tú Tình khá xa, vội chạy đến bên hắn có chút lưu luyến, nhưng vừa nghe thấy hắn nói mai sẽ đến liền yên tâm.
Mặc Nhật Tỳ gật đầu, từ trong túi lấy ra vài tờ giấy bạc để vào tay cô, cườii tít mắt nói: “Đây là phí sinh hoạt của bọn nó, ngày mai tôi nhất định sẽ đến.”
Đám người Hà Tiểu Ngân ngây ngốc gật đầu, nhìn theo bóng lưng hắn cho đến khi biến mất mới thôi.
“Á....” Đột nhiên, Vu Tú Tình phát ra một tiếng long trời lở đất, kêu la thảm thiết, tiếp theo chỉ thấy mấy con rắn bay một vòng trên không trung rồi rơi xuống trên giường.
“Rắn, rắn a, làm mình sợ muốn chết.” Vu Tú Tình tay chân luống cuống ném đám rắn đi, sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy, lắp bắp nói. Cô nhịn đến bây giờ đã là cố lắm rồi, lúc Mặc Nhật Tỳ còn ở đây, cô thật sự đã rất muốn ném chúng đi rồi.
“Ha ha ha...” Lý Quả thấy dáng vẻ của bạn thân liền vui sướng cười to. Thật đúng là tự mình làm việc ác là không thể sống mà, tâm tình cô thật thoải mái nha.
Cô vừa cười lập tức nhận được mấy ánh mắt vô cùng hung ác, không có ý tốt nhìn mình.
“Quả Quả, rất buồn cười sao?” Vu Tú Tình sắc mặt khó coi, trợn mắt nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống vậy, cực kỳ đáng sợ.
Hà Tiểu Ngân tuy cầm tiền trong tay nhưng vẫn nhìn chằm chằm cô, hắc hắc cười nói: “Quả Quả, bây giờ cậu giống như đang rất đắc ý thì phải?”
Lý Quả nhìn bộ dạng của bọn họ vội khép miệng, cố nhịn cười, cuống quýt xua tay: “Không có, không có, mình không dám, không dám a.”
“Hừ.” Hà Tiểu Ngân hừ lạnh một tiếng, sau đó mới nhìn Vu Tú Tình.
“Làm sao bây giờ?” Cô giơ tiền trong tay lên, hai mắt lấp lánh. Mặc Nhật Tỳ đúng là giàu có nha, rút ra chính là mấy trăm.
“Tiền!” Đám người Vu Tú Tình nhìn tiền trong tay cô không nhịn được hai mắt sáng ngời, cực kỳ hưng phấn, hoàn toàn quên mất mấy con rắn bị ném trên giường kia.
Lý Quả nhìn dáng vẻ không có tiền đồ của bọn họ, lần nữa cảm nhận sâu sắc sai lầm của mình.
“Đó là phí sinh hoạt của mấy con rắn kia.” Cô vừa nói vừa chỉ vào bầy rắn trên giường, không có ý tốt nhắc nhở.
Để xem bọn họ xử lý thế nào, cô sẽ chờ xem kịch vui.
Lời của cô giống như một chậu nước lạnh dội thẳng lên đầu ba người, ngay lập tức khiến cho họ từ trong vui sướng tỉnh táo lại. Nhìn tiền trong tay rồi lại nhìn mấy con rắn ở trên giường đang thè lưỡi, liền có cảm giác khóc không ra nước mắt.
“Mình không dám chạm vào chúng.” Vu Tú Tình tỏ thái độ đầu tiên, vừa nãy còn ở trên tay cô bây giờ vẫn cảm thấy rợn người, đánh chết cô cũng không chạm.
“Mình cũng vậy.” Hà Tiểu Ngân tội nghiệp nói, nói là một chuyện làm lại là một chuyện khác.
“Mình cũng không dám.” Lý Lan tiếp lời, một bên là mỹ nam, một bên là bầy rắn đáng sợ, trong lòng cô thật không thể cân bằng nổi.
Lý Quả nhìn ba người, cười vui vẻ. Thật đáng đời, đúng là tự dời đá đập chân mình.
Trong lúc cô đang vui sướng xem kịch thì ánh mắt của ba người kia một lần nữa không hẹn mà cùng nhìn về phía cô, chứa đựng toàn ý xấu.
“Các cậu, sao lại nhìn mình như thế?” Lý Quả trong lòng hoảng sợ, một dự cảm xấu nổi lên, muốn xoay người bỏ chạy.
“Quả Quả.” Vu Tú Tình nũng nịu kêu lên, nhanh tay kéo cô lại. (Sởn gai ốc với mấy bà này!)
Hà Tiểu Ngân và Lý Lan cũng vội vàng vây quanh, chặn hết đường lui còn cười tít mắt nhìn cô giống như cô là cô bé quàng khăn đỏ.
“Các chị em, các cậu làm gì vậy? Không phải chỉ là nói các cậu mấy câu thôi sao, không nên tức giận, không nên tức giận.” Lý Quả vội vàng cười xòa nói, một cảm giác bất an nảy lên trong lòng.
Đám người Vu Tú Tình cũng cười ngọt ngào với cô, hơn nữa còn bất ngờ kéo cô ngồi xuống ghế, người rót nước, người đấm lưng.
“Này, này, này, các cậu làm gì thế?” Cô chỉ cảm thấy nổi da gà giống như bọn họ muốn bán mình vậy, khiến cô có chút hoang mang.
“Quả Quả, chúng ta là chị em tốt đúng không?” Vu Tú Tình cười hỏi đầu tiên.
Lý Quả vô thức gật đầu, Vu Tú Tình đối với mình đúng là không tệ, có ăn đều nhớ đến mình hơn nữa còn là bạn cấp 2, cấp 3 đến đại học.
“Quả Quả, chúng ta có phải bạn tốt không?” Hà Tiểu Ngân lập tức tỏ vẻ đáng thương hỏi, cậu không thừa nhận mình sẽ khóc cho cậu xem.
Lý Quả bất đắc dĩ gật đầu, Hà Tiểu Ngân cũng là bạn thời cấp 3, cũng không thể đắc tội.
Lúc này, đến lượt Lý Lan, cô cười híp mắt cầm cốc của Lý Quả, nhiệt tình đặt trong tay chị họ.
“Chị, không phải chị sẽ không nhận em chứ, tuy chỉ là em họ thôi.”
“Không dám, không dám.” Lý Quả nào dám, chuyện này cô đâu quyết định được, tổ tiên mới có thể nha. Nếu biết cô không nhận người em họ này thì không biết tổ tiên có thể đội mồ sống dậy tìm cô tính sổ hay không. Cho dù cô có một vạn lá gan cũng không dám.
Lúc này, Vu Tú Tình, Hà Tiểu Ngân và Lý Lan cùng liếc nhau một cái, cười đến vui vẻ.
Hà Tiểu Ngân liếc mấy trăm đồng trong tay, bất ngờ vỗ tay.
“Quả Quả, từ hôm nay trở đi, cậu thay bọn mình chăm sóc bọn nó.” Ba người đồng thanh nói, ba ngón tay còn ăn ý chỉ vào đám rắn trên giường.
Mình? Lý Quả trợn mắt há mồm, sao lại là cô? Nghiệp chướng a, kiếp trước cô nợ gì bọn họ chứ? Còn thiếu bày rắn kia nữa? Cuộc đời này thế nhưng....
“Mình không làm.” Cô lập tức từ chối, vẻ mặt kiên định.
Ba người liếc nhau một cái, vẻ mặt như sớm đã đoán được, tiếp đó đồng thanh nói: “Không được.”
“Chị, chị muốn em chết phải không?” Lý Lan đột nhiên mở miệng nói, vẻ mặt rất đau lòng.
“Đúng vậy nha, biết rõ bọn mình sợ rắn muốn chết mà còn thấy chết không cứu.” Hà Tiểu Ngân cũng tủi thân nói.
Vu Tú Tình không nói gì chỉ nhìn cô.
Lý Quả lập tức thấy đầu ẩn ẩn đau, bọn họ sợ rắn chẳng lẽ cô không sợ? Cô cũng rất sợ được không? Nói như kiểu cô với rắn là người thân mà rắn thật sự sẽ không hại cô vậy. (Ta rất ghét ba người kia!)
“Quên đi, cô ấy không giúp cũng được, tự bọn mình làm, nếu có bị cắn thì đều là bọn mình tự tìm.” Hà Tiểu Ngân bỗng nhiên thở dài, mặt như đưa đám, sau đó cúi đầu tỏ vẻ cam chịu.
Lý Lan liếc nhìn Lý Quả, sau đó cũng thất vọng cúi đầu, không nói nữa.
Vu Tú Tình không lên tiếng, nhưng chỉ cần liếc mắt cũng hiểu, cô rất thương tâm.
Lý Quả nhìn dáng vẻ của ba người liền cảm thấy khó chịu, cuối cùng đành đầu hàng: “Được rồi, mình giúp, mình giúp, mình giúp các cậu, được chưa?” Dứt lời, cô liền cảm thấy bản thân thật sự quá đáng thương.
Cô vừa dứt lời, ba người không hẹn mà cùng nhảy lên, vui vẻ ôm cô, luôn miệng kêu to: “Thật quá tốt, Quả Quả tốt nhất.”
Lý Quả chỉ có thể cười khổ, im lặng chống đỡ.
Thế nhưng, các cô đều không biết, không biết từ khi nào trên giường đột nhiên xuất hiện thêm một con tiểu hắc xà, mắt lóe sáng nhìn bọn họ, vô cùng an tĩnh, giống như hiểu hết những lời các cô nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.