Chọc Lầm Xà Vương Lưu Manh

Chương 280: Đời đời kiếp kiếp




Ba năm sau.
“Mẫu hậu, hiện tại chúng ta đã có rất nhiều hoa, rất nhiều gà, vịt, dê, lợn, chó còn cả cá nữa, woa, thật nhiều thật nhiều quá, cục cưng đều đếm không hết ạ.” Dưới ánh mặt trời, bé đội một cái mũ rơm nhỏ, ôm đống hoa đứng ở trong biển hoa, hưng phấn hét lớn với Lý Quả đang hái hoa cách đó không xa.
Lý Quả lau đi một chút mồ hôi trên trán, cảm thấy buồn cười với dáng vẻ đó của bé, không khỏi vui mừng nói: “Đúng vậy, chúng ta tự cung tự cấp đồ ăn ngon lại có thể bán được tiền nữa.”
Một năm qua, thu hoạch lớn nhất của bọn họ đó là dưới sự dẫn dắt của cô, chính thức thành lập một trang viên bừng bừng sức sống ở trong đây, gieo trồng nhiều loại thực vật, còn nuôi rất nhiều gia súc, trừ bỏ tự cung tự cấp, còn có thể đem bán, ngày ngày trôi qua rất có ý nghĩa.
“Cục cưng cảm thấy thật vui vẻ, cục cưng rất thích loại cuộc sống này.” Ở đây một năm mà bé cũng chẳng lớn hơn được bao nhiêu, tựa như đứa bé hơn một tuổi, chẳng qua hành động có vẻ mau chóng, hơn nữa cũng vô cùng hiểu chuyện.
“Mẫu hậu cũng thích cuộc sống thế này.” Cô nhìn bé bật cười, sau đó tiếp tục đi hái hoa.
Cách đó không xa, Tri Vũ và Hoàng Nhi đang ôm một đống hoa đặt sang một bên, thấy thế, hai người không nhịn được nhìn nhau cười. Trong khoảng thời gian ở tại nhân gian, các nàng cũng càng ngày càng thích cuộc sống yên bình, an lòng thế này.
“Tiểu thư, Hoàng Nhi cũng thích cuộc sống thế này.” Hoàng Nhi cười hì hì nói, vẫn giống một đứa bé như trước, hồn nhiên ngây thơ, đơn thuần.
Tri Vũ che cái miệng anh đào nhỏ nhắn, liên tục gật đầu, vẻ mặt tươi cười nói: “Tiểu thư, Tri Vũ cũng thích kiểu cuộc sống này.”
“Chúng ta cứ mãi mãi sống như vậy, không cho phép mọi người nói buồn, nhàm chán nhé.” Cô bị dáng vẻ ấy của các nàng chọc cho bật cười, sau đó lộ ra vẻ mặt nghi ngờ.
Hoàng Nhi và Tri Vũ nghe thế, lập tức sốt ruột bỏ ngang công việc, giơ tay bày tỏ thái độ: “Tiểu thư, chúng em mới không như thế đâu, cuộc sống ở đây tốt hơn nhiều so với lúc trước, cho dù tiểu thư muốn làm gì, chúng em đều làm theo, chúng em cũng chỉ đi theo tiểu thư thôi.”
Các nàng không dám nói về chuyện hoàng cung, ba năm qua, Xà quốc, Mặc Nhật Tỳ, hoàng cung và tất cả những chuyện liên quan đến bên ấy đều là điều cấm kỵ. Từ ngày Xà vương Mặc Nhật Tỳ rời đi thì chẳng còn xuất hiện nữa, bọn họ từ thất vọng liền biến thành tuyệt vọng, cuối cùng, mọi người đều không hẹn mà cùng không hề nhắc tới chuyện đó trước mặt Lý Quả nữa.
“Được rồi, chị có ăn, há để mọi người không có sao? Dù sao mọi thứ ở đây đều là của mọi người mà.” Lý Quả vô cùng cao hứng lớn tiếng nói với các nàng, từ sau những chuyện kia, quan hệ giữa mọi người càng thêm thân thiết hơn rồi.
“A ha, thật tốt quá, bây giờ cục cưng rất hạnh phúc.” Bé ở bên cạnh vui sướng đến hoa chân múa tay, -lelequyuydo-o-n-mừng rỡ kêu to, dưới chiếc mũ rơm, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu ửng hồng, nghiêng đầu nhìn cô, vô cùng hạnh phúc nói.
Lúc cô thấy bé con thỏa mãn như vậy, cảm giác hạnh phúc tự nhiên nảy sinh trong lòng. Ở đây có ánh nắng rạng rỡ, gió hiu hiu thổi, non xanh nước biếc, hoa nở rực rỡ, tất cả đều tốt đẹp, hạnh phúc như thế, cô còn có gì chưa thỏa mãn à?
“Chúng em cũng rất hạnh phúc.” Không biết tự khi nào, Lý Lan và Mộc Tử Tuấn đột nhiên xuất hiện cách bọn họ không xa, đang cùng nhau đứng giữa biển hoa, cười tủm tỉm nhìn bọn họ.
“Woa, dì Lan, ai da, dượng mới, hai người đến rồi ạ.” Bé vừa thấy bọn họ đến, hai mắt liền tỏa sáng, hưng phấn chạy vội về phía bọn họ mà mục tiêu...Là túi đồ to trong tay bọn họ.
Lý Lan bởi vì cách gọi của bé mà khuôn mặt bất giác đỏ ửng, đầy vẻ ngượng ngùng, còn lén lút nhìn thoáng qua Mộc Tử Tuấn ở bên cạnh.
Mộc Tử Tuấn ngược lại rất thản nhiên, nhìn bé xông về phía mình, lập tức ngồi xổm xuống, chuẩn bị ôm lấy bé.
“Cục cưng, chậm một chút, ai da, cục cưng ngoan quá, dượng càng ngày càng thích con đó.”
“Cảm ơn dượng.” Bé cười ngọt ngào, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào túi đồ to trên tay Mộc Tử Tuấn, ngoan ngoãn nói.
Mộc Tử Tuấn không nói hai lời vội vàng lấy đồ ở trong túi ra đưa cho bé, cưng chiều nói: “Cục cưng ngoan, đây là đồ dượng mua cho con, con xem có thích không?”
Bé nhanh chóng nhận lấy đồ trong tay anh ta, ôm chặt vào trong ngực, ngọt ngào đáp: “Cảm ơn dượng, cục cưng rất thích ạ.”
Lúc này, Lý Lan vừa nhìn thấy đồ trong tay bé, nhất thời nổi giận, hờn giận nói: “Sao anh có thể mua thứ này cho bé chứ? Trực thăng đâu, xe lửa, xe tăng, xe cảnh sát, súng lục gì gì đó đều được, vì sao anh lại mua thứ này cho một bé trai hả?”
“Cục cưng, chúng ta không cần cái này nhé, dì Lan mua cái khác cho con có được không?” Cô mắng Mộc Tử Tuấn xong, lập tức ngồi xổm xuống, cười tủm tỉm dịu dàng nói với bé.
Bé cầm chặt đồ trong tay, dùng sức lắc đầu, bập bẹ nói: “Dì Lan, cục cưng thích, không cần cái khác ạ.”
Lúc này, sắc mặt Lý Lan rất không vui, giận hờn trừng mắt liếc Mộc Tử Tuấn, sau đó lại quay về vẻ tươi cười: “Nhưng đây là đồ chơi của bé gái, bé trai nên chơi súng lục, máy bay, ô tô nhé.”
“Nhưng cục cưng rất thích bé búp bê này, cục cưng chỉ muốn bé búp bê này thôi.” Ai ngờ, bé lại không đồng ý, ôm chặt con búp bê mặc đồ công chúa, không chịu buông tay.
“Mộc Tử Tuấn, đều tại anh hết, vì sao lại mua cho bé cái thứ này.” Lý Lan bị chọc tức, lớn tiếng mắng Mộc Tử Tuấn te tua.
Mộc Tử Tuấn vậy mà rụt lùi một chút, không dám tranh luận, chỉ lén lút hướng về phía bé làm một cái mặt quỷ rồi vụng trộm nở nụ cười.
“Ai da, Lan Lan, cậu không cần mắng chàng nhà cậu đâu, chúng mình nhìn đều đỏ mắt rồi.” Lúc này, thêm một giọng nói ẩn chứa ý cười, trêu chọc vang lên.
“Mình mới không có đâu.” Lý Lan lập tức đứng dậy phản bác, song mặt mũi cũng vô thức đỏ lên, vô cùng dễ nhìn.
“Quả Quả, cậu nói xem có đúng không vậy?” Hà Tiểu Ngân che miệng, cười nói với Lý Quả đang ôm hoa tươi đứng bên cạnh.
Lý Quả không tự chủ được gật gật đầu, vẫy vẫy tay với bé, nói: “Cục cưng, mau gọi dì Tiểu Tiểu, dì Tình đi.”
“Dì Tiểu Tiểu, dì Tình.” Bé sớm đã thấy Hà Tiểu Ngân và Vu Tú Tình đang xách túi lớn túi nhỏ đứng cách đó không xa, dành ra một bàn tay nhỏ hướng về phía bọn họ ngọt ngào kêu.
Hà Tiểu Ngân và Vu Tú Tình thấy thế, lập tức buông đồ trên tay xuống, khẩn cấp chạy vội về phía bé, ôm lấy khuôn mặt nho nhỏ đáng yêu của bé mãnh liệt hôn nhẹ.
“Ai da da, đừng hôn nữa.” Bé bị sự nhiệt tình của bọn họ dọa sợ tới mức liên tục kêu to, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn bị hôn mà bé cũng không có từ chối. Bởi vì mỗi lần bọn họ đều làm như vậy, nếu như không cho hôn, bọn họ sẽ nghĩ đủ mọi cách hôn bé đến cùng.
“Cục cưng càng ngày càng đáng yêu, chơi rất vui đi.” Hà Tiểu Ngân không nhịn được nhéo nhéo gương mặt đáng yêu của bé, vô cùng vui mừng nói.
Bé bị bọn họ hôn nhẹ xong rồi, nghe được lời đó, thân thể nhỏ bé trơn trượt chui ra, lập tức chạy trối chết, vội vã chạy về phía Lý Quả.
“Mẫu hậu, cứu cứu cục cưng, các dì quá nhiệt tình, cục cưng chịu không nổi.”
diidiiennn//.....da,...,..,nnnnnle,,,,,quy.....don.....,,,
“Ha ha ha.” Ở bên cạnh, Lý Lan và Mộc Tử Tuấn nghe được, không nhịn được bật cười ha hả.
Lý Quả đón được thân thể nho nhỏ của bé đang lao đến, cũng cười, nói: “Đó là bởi vì các dì ấy thích con thôi, con xem đi các dì ấy mua rất nhiều đồ cho con đó.”
“Nhưng các dì ấy thật quá đáng sợ.” Bé bĩu môi, vẻ mặt sợ sệt, nói.
“Được rồi, các cậu đừng dọa cho cục cưng sợ nữa, bằng không chúng mình sẽ tính sổ đấy.” Lý Lan ở phía sau hoà giải, cười cảnh cáo nói với cả hai.
Hà Tiểu Ngân và Vu Tú Tình đành phải gật đầu đồng ý, các cô thật sự là quá yêu thích bé con cho nên mới không khống chế được cảm giác yêu thích ấy.
Chỉ chốc lát sau, đoàn người liền tụ lại một chỗ, ngồi ở trong đình bên trong vườn hoa, vừa nói chuyện vừa nghỉ ngơi.
“Quả Quả, anh ta đâu?” Vu Tú Tình ngồi xuống chưa bao lâu, liền nhẹ giọng hỏi cô.
Anh ta?! Lý Quả ngẩn ra, sau đó mới biết được cô ấy muốn nói tới ai. Cô hướng về phía Vu Tú Tình mỉm cười, nhàn nhạt lắc lắc đầu: “Mình không biết, chưa từng suy nghĩ tới, càng không có đi tìm.”
“Anh ta quá tắc trách rồi, lúc trước đúng là chúng ta bị mù rồi.” Vu Tú Tình nghe vậy, tức giận bất bình nói, suýt chút nữa đã đập bàn đứng lên.
Lý Quả vỗ vỗ cô, ý bảo không cần kích động như vậy, bản thân mình là đương sự còn không sao, cô ấy kích động làm gì chứ? Hiện tại không phải cuộc sống đã rất tốt sao? Tự do, vui vẻ, tâm tình bình yên, cuộc sống nhạt như nước chính là nhân sinh thật dài của cô, đã là rất tốt rồi.
“Vốn đúng là rất quá đáng mà.” Hà Tiểu Ngân nghe được, cũng phẫn nộ phụ họa, ngẫm lại trước kia liền cảm thấy không đáng giá, hơn nữa Lý Quả càng không đáng giá.
“Trôi qua rồi, không cần nghĩ nhiều như vậy.” Cô có chút cảm giác vô lực, như thế nào cô còn chưa tức giận mà bọn họ đã giận thay mình rồi, cô cảm thấy có chút buồn cười.
Kết quả, lời của cô nói ra liền rước lấy cái nhìn khinh bỉ và lời nói đồng thanh của Hà Tiểu Ngân và Vu Tú Tình: “Cậu chính là kẻ ngốc như vậy, tức chết rồi, không để ý tới cậu nữa.”
“Rồi, rồi, đúng như lời Quả Quả đã nói, về sau ai biết được đường đời sẽ ra sao, hiện tại sống rất tốt rất vui vẻ là đủ rồi, nào ai biết được chuyện ngày mai đâu.” Lý Lan đứng ra hoà giải, không muốn phá hỏng bầu không khí tốt đẹp này.
Mộc Tử Tuấn vội vàng phụ họa ở bên cạnh: “Đúng đấy, không cần nghĩ quá nhiều, nhân sinh vốn là khổ đoản (khổ đau ngắn ngủi), nếu như thật sự có nhiều chuyện tức giận đến vậy, sau này già rồi phải sống thế nào đây? Các em cứ để Quả Quả tự sắp đặt cuộc đới mình đi, có lẽ cô ấy sẽ biết được nên đi như thế nào trên con đường của mình hơn người khác đấy.”
Anh ta vừa dứt lời, mọi người liền không thèm nhắc lại nữa, đều cảm thấy anh ta nói rất đúng nên không dây dưa chuyện ấy nữa.
Trong nhất thời, bầu không khí lại vui vẻ hẳn lên, đám người quản gia Lâm, Tri Vũ và Hoàng Nhi không ngừng bưng tới đống điểm tâm, hoa quả, đều là do bọn họ tự sản xuất ra.
Cho đến tận sẩm tối, bọn họ mới từ biệt Lý Quả và bé, bốn người rời khỏi biệt thự trong ánh chiều tà. Đây là trong ba năm qua, bọn họ bất tri bất giác hình thành nên một buổi gặp gỡ, một hai ngày trong tháng sẽ rút ra chút thời gian đến gặp Lý Quả và bé để trò chuyện.
Bọn họ đi rồi, bé và Lý Quả đứng ở trong biển hoa nhìn bọn họ đi xa, cho đến khi không nhìn thấy bọn họ nữa mới thôi, lúc này mới chuẩn bị trở về. Ngay tại lúc cô xoay người xong,-le=-=le=qu4=-d0-o-n-n bé vừa định xoay người, đột nhiên lòng bé chấn động mạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên chút kinh ngạc, tiếp đó như có chút suy nghĩ. Ngay lúc bị Lý Quả dắt tay đi, bé đột nhiên nở nụ cười.
“Trời ạ, đây...” Sáng sớm hôm sau, khi ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi, bên ngoài một màu tươi đẹp, cô từ từ tỉnh lại trong hương hoa thơm ngát, lọt vào trong tầm mắt là hoa tươi đầy khắp đất trời. Cô sửng sốt, sau đó không nhịn được khiếp sợ.
“Mẫu hậu, người làm sao vậy?” Bé lim dim xoa xoa hai mắt mình, ngáp nhỏ một cái, ôm chặt cô giống như bạch tuộc, vẻ mặt khó hiểu hỏi.
Lý Quả hoàn toàn không thể trả lời bé, trợn to mắt không dám tin nhìn mọi thứ trước mắt. Biển hoa đó hoàn toàn không phải là những bông hoa cô trồng, mà là đủ mọi màu sắc, vô cùng tươi đẹp, quan trọng nhất là, có một cô gái với vẻ mặt điềm tĩnh đang đứng trong biển hoa, cô ấy không phải ai khác mà đúng là cô.
Bé thấy vẻ mặt kỳ quái của cô, sau đó đứng lên nhìn thoáng qua biển hoa trong phòng, không khỏi bĩu môi, trong lòng khinh bỉ nói: lại dùng chiêu này, thật chẳng có chút sáng tạo nào cả.
“Woa, Mẫu hậu, thật xinh đẹp, Mẫu hậu kia càng xinh đẹp hơn.” Bé oang oang kêu to, vẻ mặt ngạc nhiên, đứng lên nhìn 'Mẫu hậu' trong biển hoa, sợ hãi than.
Lý Quả đang sững sờ, nhìn bản thân ôm bó hoa trong biển hoa, thật lâu không nói nên lời, chỉ là tâm tư luôn luôn bình tĩnh, không chút gợn sóng lại giống như bị mở ra một góc, 'đùng' một tiếng, nứt ra rồi.
Bé thấy cô không nói lời nào, nghi ngờ quay đầu lại nhìn cô một cái, phát hiện cô đang ngần người nhìn mọi thứ ở trước mắt, liền an tĩnh lại. Người nào đó, người nào đó à, sao bây giờ ngài mới đến thế!
Ba năm, cô thật không ngờ ba năm sau sẽ có một kết quả như vậy, ba năm trước, cô từng nghĩ tới vô số lần, đúng vậy, cô thật sự có nghĩ tới. Hắn chỉ là đi một lúc sẽ trở về, nhưng để cô đợi đến nửa năm, cuối cùng cô đã tuyệt vọng, thậm chí hết hy vọng, không có gì có thể khiến người ta khổ sở hơn điều đó.
Nhưng mà, vì sao ba năm sau, lại muốn đến phá vỡ sự yên bình của cô? Cô thầm nghĩ cứ sống như vậy cho đến khi già đi, thầm nghĩ sống một quãng đời bình thản, đó chính là nhân sinh của cô.
“Thật xin lỗi.” Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc, tràn ngập từ tính vang lên giữa trời đất, theo sau là một bóng dáng cao to, vĩ đại xuất hiện ở trong biển hoa.
Ánh mắt cô chuyển từ phía trước sang người nam nhân đột ngột xuất hiện kia, tất cả ngôn ngữ đều nghẹn lại ở trong lòng, thậm chí ánh mắt cũng dần mơ hồ.
“Thật xin lỗi, ta đã tới chậm.” Mặc Nhật Tỳ bước từng bước về phía cô, những bông hoa trong biển hoa kia cũng biết tự động tự giác nhường đường cho hắn.
Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, đến cả chính cô cũng chưa cảm nhận được, cô không thấy rõ người ở trước mắt, chỉ biết là vào khoảnh khắc này, lòng mình giống như thức tỉnh một lần nữa, mọi loại tư vị đều dâng lên trong lòng.
“Ta quay về Xà quốc xử lý xong hết mọi chuyện đã là qua ba năm, mỗi ngày mỗi khắc ta đều muốn quay lại tìm nàng, ta sợ ta sẽ mất đi nàng. Thế nhưng, nếu như ta không xử lý xong toàn bộ chuyện ở bên kia, như vậy ta sẽ không thể quay lại tìm nàng, ta cũng không có tư cách ấy. Ta biết, là ta không tốt, là ta không đúng, ta vẫn thương tổn nàng, ta vẫn để nàng chịu khổ, để nàng bi thương. Xin nàng cho ta một cơ hội nữa, dùng cả đời của ta để vĩnh viễn bảo vệ nàng cho đến tận sinh mệnh cuối cùng.” Hắn đi đến trước mặt Lý Quả, nhẹ nhàng quỳ một gối trước mặt cô, nhìn cô rơi lệ đầy mặt, nước mắt của hắn cũng không nhịn được mà nhẹ nhàng chảy xuống, hai tay nắm chặt thành quyền.
Bé khẩn trương nhìn Mẫu hậu mình, không biết người sẽ như thế nào, lúc này bé không dám nói lời nào. Đây là thế giới của phụ vương và Mẫu hậu, bé chỉ có thể im lặng chờ đợi.-lequydo=o=on- Nhưng là, lời nói vừa rồi của phụ vương lại khiến bé cảm thấy hết sức khiếp sợ, ba năm qua, có lẽ phụ vương đã làm ra rất nhiều hành động kinh hãi thế tục, không biết sẽ là những chuyện gì, bé thật chờ mong cũng rất muốn biết rốt cuộc trong ba năm ấy, Xà quốc đã xảy ra những chuyện gì.
Cô không biết nên nói gì, bên tai, trong lòng chỉ có lời nói của hắn, nước mắt rơi càng lúc càng mãnh liệt theo lời nói của hắn. Cô cảm thấy thế giới của mình bắt đầu thay đổi, tâm tư bình tĩnh dần nổi lên sóng ngầm mãnh liệt, chẳng còn yên tĩnh nữa.
“Đời này kiếp này, ta chỉ có nàng, chỉ có một tân nương, chỉ có một Xà Hậu là nàng, ta muốn vĩnh viễn bảo vệ nàng, vĩnh viễn không rời khỏi nàng.” Hắn không chớp mắt nhìn Lý Quả đang khóc sướt mướt, vô cùng kiên định nói, cực lực nhịn xuống khát vọng muốn vươn tay vuốt ve khuôn mặt đẫm lệ của Lý Quả.
“Ba năm này, ngày ngày đêm đêm, ta đều nhớ nàng, như vậy ta mới càng thêm có động lực, như vậy ta mới có thể mau chóng hoàn thành chuyện ta muốn làm. Trước đây ta là một kẻ đại ngốc, ta tự cho là đúng, ta tự đại, ta ích kỷ, ta nông cạn, thậm chí ta còn không hiểu rõ bản thân muốn cái gì, ta vẫn luôn thương tổn nàng. Thế nhưng đến cuối cùng, ta mới phát hiện kỳ thật người quan trọng nhất không phải là bản thân ta, không phải người khác, mà là nàng. Thì ra, ta vẫn luôn yêu nàng.” Rốt cuộc, hắn không nhịn được, vươn tay ra nhẹ nhàng xoa mặt Lý Quả, tựa như sợ chạm vào một thứ đồ dễ vỡ, lau đi những giọt nước mắt ấy, thâm tình, chân thành thổ lộ.
“Nàng có thể tha thứ cho ta không? Để cho chúng ta bắt đầu lại một lần nữa? Được không?” Hắn vừa lau nước mắt cho Lý Quả vừa nhẹ giọng dịu dàng hỏi, nhưng ở thời khắc này, trong lòng hắn lại vô cùng khẩn trương.
Cô vẫn không nói gì, bởi vì cô đã không nói ra lời nữa rồi, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn người đáng đứng trước mắt, phát hiện hắn thật sự thay đổi, trở nên càng thêm kiên nghị, càng thêm thành thục.
Tha thứ cho người sao? Cô kinh ngạc nhìn Mặc Nhật Tỳ, trong làn lệ nhòa, cô thấy hắn thật đặc biệt nhưng không hề giống người thường. Nhìn vẻ mặt tràn đầy tình yêu của hắn còn có một chút khẩn trương, một loại tình cảm dịu dàng từ từ trào dâng trong lòng cô.
“Được.” Một lúc, một lúc lâu sau, cô mới gật đầu thật mạnh, thốt ra một chữ dưới sự lo lắng bất an và có chút tuyệt vọng của hắn.
Được?! Mặc Nhật Tỳ sửng sốt, còn chưa kịp phục hồi lại tinh thần, chỉ là ngây ngốc nhìn Lý Quả.
“Woa, thật tốt quá, phụ vương vạn tuế, mẫu hậu vạn tuế, người một nhà lại ở cùng một chỗ, vĩnh viễn không xa rời nhau nữa.” Bé ở bên cạnh nhìn mà trong lòng run sợ, khi bé nghe được Mẫu hậu nói 'được', bé lập tức nhảy lên, lớn tiếng hoan hô.
Mà lúc Mặc Nhật Tỳ nghe thấy tiếng hoan hô của bé, mới hiểu được Lý Quả đã nói cái gì, nhất thời nửa mừng nửa lo, không nhịn được ôm chặt Lý Quả vào trong ngực, nước mắt lại dâng lên đầy hốc mắt.
Cô cũng gắt gao ôm hắn, cảm thụ sự ấm áp của hắn, còn có lồng ngực an toàn này, cô rất sớm rất sớm đã biết, bản thân có thương hắn, không chỉ có 'hắn' kia mà là tất cả của hắn, là một mình hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.