Chọc Lầm Xà Vương Lưu Manh

Chương 26: Rắn so với người còn tốt hơn




Hóa ra, hận một người còn có thể hận đến mức này.
Lý Quả chỉ im lặng nhìn ga giường ướt sũng của mình, trong lòng không biết là nên vui hay buồn. Sau khi tan học, Lý Quả về phòng, liền phát hiện giường của mình bị người ta hắt nước lên.
"Quả Quả". Lý Lan nhìn giường của Lý Quả, lại thấy Lý Quả chỉ im lặng, nên có chút lo lắng.
Lý Quả hít vào thở ra mấy lần, cố gượng cười, an ủi Lý Lan: "Chị không sao, rất khỏe, em không cần lo cho chị".
Lý Lan khẽ gật đầu, cô thật chẳng giúp được gì, mà nếu có giúp thì chính mình sẽ bị liên lụy.
Tiểu hắc xà nhìn sắc mặt trắng bệch của Lý Quả, mắt thấy toàn bộ mọi chuyện nhưng nó cũng chưa từng có ý nghĩ ngăn cản. Hơn nữa, mấy người phụ nữ kia còn muốn ném nó xuống đất, song dưới ánh nhìn lạnh lùng đầy nguy hiểm của nó, bọn họ chỉ hắt nước lên thôi, không dám làm gì thêm nữa.
"Tiểu hắc, mày không bị thương chứ." Sau khi bình ổn lại lửa giận trong lòng, Lý Quả vội hỏi. Cô rất lo lắng cho tiểu hắc xà, sợ bọn họ đem lửa giận trút hết lên nó, nó cũng là một sinh mệnh, không phải là đồ vật.
Tiểu hắc xà thè lưỡi, rồi lắc lắc cái đầu quả dưa nhỏ.
Nhìn dáng vẻ tràn trề sức sống của tiểu hắc xà, Lý Quả cũng an lòng. Ít ra là bọn họ cũng không dám làm nó bị thương, còn những cái khác cô vẫn có thể chịu được.
"Xin lỗi nhé, đêm nay sợ là chúng ta không có chỗ ngủ tốt rồi". Cô nhìn cái giường ướt một cái, bất đắc dĩ cười khổ, nói.
Tiểu hắc xà cũng chẳng quan tâm, nghe xong lời cô nói, nó liền trườn đến những chỗ bị ướt, rồi lăn lộn trên đó, làm đủ mọi động tác.
"Thật đáng yêu". Lần đầu tiên cô phát hiện, hóa ra nuôi một con rắn cũng chẳng phải chuyện vất vả gì, hóa ra rắn còn tốt hơn nhiều so với người. Ít nhất thì nó còn chọc cho mình vui vẻ, lại có thể làm bạn mình nữa.
Tiểu hắc xà nghe cô khen, bất chợt chui tọt vào trong chăn ẩm ướt, rồi lén lút thò ra cái đầu nhỏ, đôi mắt nhỏ lấp lánh nhìn cô.
"Ha ha ha". Lý Quả bị bộ dạng lén lút của nó chọc cho bật cười, lập tức quên đi mọi đau thương, cười vui vẻ.
Tiểu hắc xà thấy cô bật cười, liền chui ra khỏi chăn, trườn đến trước mặt cô, sau đó cúi đầu, thè lưỡi nhỏ, khẽ liếm tay cô.
"Cảm ơn mày". Cô có chút cảm động, có chút đau lòng, cô đặt nó lên lòng bàn tay, rồi dịu dàng vuốt ve đầu nó, khẽ nói, mặc kệ nó có hiểu hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.