Chọc Lầm Xà Vương Lưu Manh

Chương 257: Ngoan ngoãn sinh hạ đứa bé (1)




"Vị đại ca này, xin hỏi vị tiểu thư ở bên trong đó thật sự mang hài tử của Vương sao?" Rốt cục có vị nương nương không nhịn được, nghi ngờ hỏi thị vệ, vẫn là rất khó tin.
Đám thị vệ nhìn các nàng, trong mắt có chút đồng tình, đồng tình thì đồng tình, nhưng bọn họ sẽ không nói cho các nàng: "Xin nương nương thứ lỗi, thuộc hạ cũng không biết, Vương chỉ ra lệnh cho bọn thuộc hạ đến trông coi cung Phượng Thê, còn những cái khác hoàn toàn không biết gì cả."
Nhóm nương nương này không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể tức giận cắn môi dưới, đều không thể làm gì cả, các nàng không vào được, không thấy được nữ nhân kia, chỉ có thể lo lắng suông, tức giận vô cớ, suy đoán lung tung.
"Các nương nương trở về đi, nếu để Vương thấy, ngài nhất định sẽ mất hứng." Trong đám thị vệ có người hảo tâm khuyên bảo, không muốn các nàng tụ tập ở đây, sau đó sẽ có đủ loại tin tức bay đầy trời.
Nghe thị vệ nói xong, nhóm nương nương đó trầm ngâm một hồi, tất cả liền im lặng không lên tiếng rời đi, bởi vì người ta nói đúng, nếu để Vương thấy được, ngài chắc chắn rất tức giận, hiện tại các nàng không thể chọc Vương tức giận, chỉ có thể nhẫn nại.
"Ơ, các nàng là ai?" Đúng lúc nhóm nương nương đó xoay người rời đi, đoàn người Lý Quả cũng vừa khéo đi dạo đến trước cửa cung cách đó không xa, khi thấy đám nữ nhân xinh đẹp ăn vận vô cùng hoa lệ thì Lý Quả không khỏi tò mò hỏi.
Tri Vũ vừa thấy liền biết những nữ nhân đó là nương nương của cung khác, có lẽ các nàng đã nghe được tin tức Lý Quả mang thai nên định đến xem, đáng tiếc là không vào được.
Lý Quả thấy bọn họ không trả lời, chỉ nhìn lướt qua liền có được đáp án từ trên mặt các nàng, lập tức thản nhiên nói: "Các nàng nhất định là nữ nhân của hắn rồi, các nàng tới đây làm gì? Hắn đâu có ở trong này."
"Tiểu thư, các nàng không phải đến tìm Vương mà là tới tìm tiểu thư." Tri Vũ im lặng một chút, liền cung kính nói.
Tìm cô? Lý Quả có chút kinh ngạc, sau đó cảm thấy khó hiểu, cô đâu có biết bọn họ, bọn họ tìm mình làm gì chứ?
"Các nàng tìm chị có chuyện gì hả? Vì sao các nàng không tiến vào chứ?" Cô vẫn đầy tò mò.
"Bởi vì tiểu thư mang thai, các nàng mới muốn đến xem có phải thật hay không, nhưng lại không thể vào được, Vương có lệnh không cho bất kỳ ai vào cung Phượng Thê." Tri Vũ dìu cô rời khỏi cửa cung, vừa đi vừa nói ra nguyên nhân.
Đây là nhà đế vương sao? Đây là vận mệnh của nữ nhân trong hậu cung ư? Cô không khỏi trầm ngâm, nhìn bóng lưng không cam lòng cùng bất đắc dĩ của các nàng, cô đột nhiên có một cảm giác thê lương, bởi vì có lẽ chính cô cũng là một trong số đó.
"Tiểu thư, có Vương ở đây, các nàng sẽ không dám tiến vào quấy rầy tiểu thư ạ." Tri Vũ tưởng Lý Quả đang lo lắng nhóm nương nương đó lại tới cửa quấy rầy mình, không khỏi ôn nhu nói.
Lý Quả nhàn nhạt lắc đầu, không phải cô sợ, mà các nàng còn là tiền bối của cô chứ, có lẽ các nàng không có ý tốt, nhưng cô vẫn có thể hiểu được cảm giác ấy, ai có thể thoái mái khi người đàn ông trong lòng bị cướp mất?-lequd- Dễ chịu? Ở trong thế giới kia của cô, bà hai, bà ba, người thứ ba, thứ tư có rất nhiều, chỉ là cô vẫn chẳng thể tiếp nhận.
"Tiểu thư, đừng suy nghĩ nhiều quá, ngài nghĩ nhiều nữa cũng vô ích, ngoại trừ Vương thì các nàng đều chẳng có gì hết, mà ngài còn có tiểu chủ nhân, so với bọn họ, ngài nhận được nhiều thứ lắm." Tri Vũ liếc mắt một cái đã xem thấu tâm sự của Lý Quả, liền khéo léo an ủi.
Có lẽ vậy, chính cô cũng không biết nữa. Cô cảm kích mỉm cười với Tri Vũ, bên cạnh mình còn có nhiều người như vậy, cô còn đòi hỏi gì nữa. Tri Vũ nói đúng, cô còn có đứa bé, còn có chỗ dựa, còn có một hi vọng.
"Cảm ơn em, chị không sao đâu, em yên tâm đi." Lý Quả vỗ vỗ tay nàng, mỉm cười, bình tĩnh nói.
Tri Vũ nghe thế liền thả lỏng tâm tình, hậu cung chính là như vậy, nếu như tiểu thư còn luẩn quẩn trong lòng, cho dù có tiểu chủ nhân hộ thân, chỉ sợ cuộc sống cũng sẽ không lâu dài. Hiện tại nàng lo lắng nhất chính là sau khi tiểu thư sinh hạ tiểu chủ nhân, sẽ bị Vương ôm đi, sau đó tiểu thư sẽ mãi mãi không thể gặp mặt tiểu chủ nhân nữa. Nàng không biết có nên nói cho tiểu thư biết hay không, chỉ mong là nàng suy nghĩ quá nhiều thôi.
"Tiểu thư, ngài nên vui vẻ mỗi ngày giống như Hoàng Nhi vậy, không nghĩ ngợi gì, sống ngày nào biết ngày ấy, nghĩ nhiều như thế làm gì, chuyện ngày mai ngày mai nói, sầu lo cũng chỉ vô dụng ạ." Hoàng Nhi ngây ngô nói, truyền thụ lý luận suông của mình cho Lý Quả.
Lý Quả không nhịn được 'phì' một tiếng nở nụ cười, là người khờ dại thật tốt, cuộc sống dễ chịu, hơn nữa không có tư tưởng gánh nặng gì, cô thật sự hâm mộ vô cùng.
"Đúng, đúng, đúng, cám ơn Hoàng Nhi, chị nhớ kỹ rồi."
Hoàng Nhi nghe xong hai mắt liền tỏa sáng, hưng phấn, không khỏi cao hứng nhảy dựng lên, nói: "Tiểu thư, ngài thật sự nhớ kỹ lời Hoàng Nhi nói ạ? Thật tốt quá, về sau tiểu thư nhất định sẽ vui vẻ giống Hoàng Nhi."
"Ha ha ha, Hoàng Nhi, em đúng là quá đáng yêu mà." Cô bị Hoàng Nhi chọc cho bật cười, nhịn không được cười ha hả, vui vẻ cười toe toét, thân thể đều nghiêng ngả.
Tri Vũ cũng che miệng cười, ánh mắt sáng long lanh.
Hoàng Nhi nghe thế, tươi cười vui vẻ lập tức liền suy sụp, không khỏi tủi thân nhìn hai người, đáng thương nói: "Tiểu thư, em chỉ là đáng yêu thôi sao?"
"Không phải, không phải, em không chỉ có đáng yêu mà còn rất tốt rất tốt, giống như một thiên sứ vui vẻ." Cô vội xua tay, vui cười hớn hở nói, chút ưu thương ban nãy đã bị quét sạch.
Thiên sứ vui vẻ? Hoàng Nhi trợn mắt, không biết thiên sứ là cái gì.
"Tiểu thư, Hoàng Nhi không phải thiên sứ vui vẻ, Hoàng Nhi là rắn nhỏ vui vẻ." Nàng là rắn, không phải thiên sứ.
Hả! Ngay cả thiên sứ cũng không biết là gì à? Không thể nào? Lý Quả bị lời của nàng làm cho kinh ngạc, sau đó cười tít mắt, vội vàng sửa lại: "Đúng, đúng, đúng, Hoàng Nhi là rắn nhỏ vui vẻ, rắn nhỏ đáng yêu." -diễn*&*đàn*&*lê quý đôn*&*
"Chính xác, chính xác." Lần này da mặt Hoàng Nhi thật sự dày, liền hưng phấn phụ họa, hoàn toàn xem lời của Lý Quả thành lời khen tặng, hết sức tự đắc.
"Rồi, rồi, chúng ta trở về thôi, tiểu thư cũng mệt mỏi rồi, vẫn nên nghỉ ngơi thật tốt." Tri Vũ sợ Lý Quả có sơ xuất gì, hơn nữa tiểu thư còn chưa khỏe lắm, vẫn nên về phòng cho an toàn, ở bên ngoài nàng vẫn có chút lo lắng đề phòng.
Lý Quả cười đến run rẩy cả người, nhờ có Tri Vũ đỡ mới có thể ổn định thân thể mình. Nghe Tri Vũ đề nghị, cũng là cười gật gật đầu, không hề nghĩ nhiều.
"Đúng thế, tiểu thư ra ngoài đã lâu, nhất định là mệt mỏi, chúng ta vẫn nên trở về thôi." Hoàng Nhi cũng biết được cần phải trở về, sợ thân thể Lý Quả không chịu nổi liền vội vàng đồng ý.
Đoàn người lại thật cẩn thận đỡ cô chậm rãi quay trở về, sau đó lại là một đống thuốc bổ, nước canh này nọ đặt ở trước mặt cô, chờ cô dùng.
"Lại ăn hả?" Lý Quả trợn tròn mắt, vừa ăn chưa được bao lâu mà, cho dù là hai giờ nhưng cũng đâu cần ăn thêm.
"Tiểu thư, ăn ít ăn nhiều cũng được, tiểu chủ nhân cần dinh dưỡng mà, có thể ngài chưa đói bụng, nhưng có lẽ tiểu chủ nhân đã đói rồi. Tiểu chủ nhân đâu thể nói chuyện, cũng không thể nói cho ngài biết mình có đói bụng không, dù sao tiểu thư chỉ cần nhớ hiện tại ngài không chỉ có một người mà là hai người, ngài phải ăn lượng gấp đôi ạ." Tri Vũ rất nghiêm túc nói, dù sao hiện tại tiểu thư đã chấp nhận tiểu chủ nhân, đương nhiên phải để tiểu thư ăn no thật no, tốt nhất là ăn rồi sinh ra một tiểu chủ nhân béo mập.
Một người ăn cho hai người, này thật đúng là xem vật nhỏ kia thành người lớn mà, đoán chừng còn tiếp tục như vậy, không bao lâu nữa cô sẽ biến thành mập mạp mất thôi, vừa nghĩ như thế, toàn thân cô liền nổi đầy da gà.
Không cần, không cần, cô mới không cần béo thành vậy đâu, quá khó coi, dáng người xấu xí thì sẽ chẳng giữ được đàn ông đâu. Không nhan sắc còn đỡ, nếu cả dáng người cũng biến dạng, đàn ông mà thấy sẽ quay đầu bỏ chạy hết.
"Chị có thể ăn, nhưng sẽ không ăn nhiều đâu, làm ơn đi, đứa bé cũng cần số lượng vừa phải mà không phải quá mức, chị cũng không thích cục cưng quá béo." Cô vừa ăn canh vừa nói, không có bất kỳ thương lượng dư thừa nào.
Mọi người vội vàng gật đầu đáp ứng, hiện tại tiểu thư là lớn nhất, nói cái gì thì là cái đó, dù sao các nàng còn cả đống biện pháp làm cho cô ăn hết.
Sau khi uống hết hai chén canh, ăn một vài thứ, cô liền ăn không vô nữa, không muốn ăn thêm bất cứ cái gì, ngừng rồi.
"Chị không ăn nữa, trước lúc đi ngủ chị sẽ ăn thêm một chút." Sợ các nàng ép buộc mình, cô vội vàng nói.
Mọi người lại vội vàng đồng ý, thấy cô khỏe mạnh, tâm tình mọi người đều vô cùng tốt, -leqydn-càng cảm thấy vị chủ tử này rất được, biết quan tâm đến cảm nhận của bọn họ, biết tôn trọng bọn họ. Một cung nữ nhận được tôn trọng, đây là một chuyện khó có thể xảy ra đó.
Quả nhiên đến buổi tối, Lý Quả đã quên, nhưng các nàng thì không hề quên, đợi cô tắm rửa xong, trên bàn lại bày một đống đồ ăn, thuốc bổ, cô nhìn mà da đầu run lên.
Thế nhưng, cô vẫn là ăn không ít, không muốn lãng phí ý tốt của các nàng, để cho các nàng lo lắng vì mình.
Mọi người đợi cô ăn xong liền nhanh chóng đỡ cô đi về nằm, bầu bạn với cô cho đến khi Lý Quả mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ, lúc này mới có một vài cung nữ lén lút đi ra ngoài.
Lý Quả chìm vào giấc ngủ chưa được bao lâu, Mặc Nhật Tỳ đột nhiên đến đây, xuất hiện ở trước mặt mọi người, giống như dọa các nàng giật cả mình, suýt chút nữa hét toáng lên, may mà ngừng đúng lúc, chỉ cung kính hành lễ với hắn, sau đó ngoại trừ Tri Vũ và Hoàng Nhi, các cung nữ khác liền vội vàng lui xuống.
"Nàng thế nào?" Mặc Nhật Tỳ cũng không thèm liếc các nàng một cái, ánh mắt vẫn dừng ở trên người Lý Quả đang bình yên ngủ, nhẹ nhàng ngồi ở bên giường cô, thấp giọng hỏi.
Tri Vũ cúi đầu, không dám nhìn thẳng hắn, nhỏ giọng nói: "Hôm nay tiểu thư ăn rất nhiều thứ, tiểu thư cũng nghĩ thông suốt rồi, nói muốn giữ sức khỏe để sinh hạ tiểu chủ nhân, xin Vương yên lòng ạ."
Mặc Nhật Tỳ nghe vậy, vẫn im lặng như cũ, ánh mắt chưa từng rời khỏi Lý Quả.
"Vương, tiểu thư sẽ không bỏ tiểu chủ nhân nữa, chúng nô tỳ nhất định sẽ hầu hạ tiểu thư thật tốt." Tri Vũ không dám thở mạnh, nàng gần như đã thuật lại hết suy nghĩ của Lý Quả, sao Vương vẫn không có sắc mặt tốt nhỉ.
"Bổn vương đã biết, các ngươi lui ra đi." Một lúc sau, Mặc Nhật Tỳ mới nói như thế, không hề có chút tình cảm.
Tri Vũ và Hoàng Nhi vô cùng lo lắng, chần chừ nhìn thoáng qua Lý Quả đang ngủ say, không dám cãi lời, đành phải hành lễ rồi lén lút đi ra.
Mặc Nhật Tỳ đợi các nàng rời đi hết, vẻ mặt mới trở nên nhu hòa một chút, đặc biệt khi dừng ở trên bụng Lý Quả, lại lộ ra vẻ tươi cười hiếm thấy.
Hắn không chút do dự vươn tay ra, đặt ở trên bụng cô, trong lòng tràn đầy chờ mong. Vài ngày không gặp hài nhi, hắn cũng rất mong bé nhanh chóng ra đời để hắn gặp mặt.
"Hài như, phụ vương đến rồi, mẫu hậu có đối xử tốt với con không?" Hắn khẽ khàng nói, sau đó dựa khuôn mặt tuấn tú đến gần bụng cô, muốn lắng nghe động tĩnh bên trong.
Chỉ thấy chuyện thần kỳ đã xảy ra, sau khi tay hắn đặt ở trên bụng cô, một giọng nói dễ thương mang theo tiếng khóc nức nở ấm ức liền xuất hiện: "Phụ vương, có phải mẫu hậu không thương cục cưng không?"
Vừa nghe những lời này, tâm tình vốn cao hứng của hắn đã trở thành phẫn nộ, không cần con hắn nói, đến cả hắn vừa nghe chuyện đó cũng rất tức giận, nữ nhân này đúng là quá đáng giận.
"Không phải, không phải mẫu hậu không thương cục cưng, mà là nàng còn chưa thể tiếp nhận, con xem không phải hôm nay nàng đối xử với con tốt lắm sao? -lequyd- Nghe nói nàng ăn rất nhiều đồ có chất dinh dưỡng, chính vì muốn cho con khỏe mạnh trưởng thành." Hắn vội vàng dỗ bé, trong lòng âm thầm tức giận, chờ sau khi cô sinh hạ hài nhi của mình, hắn sẽ khiến cho cô đẹp mặt.
Âm thanh nho nhỏ đáng yêu kia nghe xong, trước mắt như sáng ngời, tâm tình tốt lên, không dám tin, ngọt ngào hỏi: "Phụ vương, là thật vậy chăng? Mẫu hậu thật sự thích cục cưng? Phụ vương sẽ không gạt con đấy chứ?"
Mặc Nhật Tỳ xụ mặt, lén lút nhìn thoáng qua Lý Quả còn đang ngủ say, giận dễ sợ, may mắn cô đã từ bỏ ý nghĩ không cần cục cưng, bằng không...
"Làm sao phụ vương có thể lừa con? Chẳng lẽ con không cảm nhận được tình thương của mẫu hậu con sao? Về sau nàng sẽ càng đối tốt với con hơn, phụ vương đảm bảo." Tay hắn ở trên bụng cô hơi ấn xuống, nhưng vẫn là ôn hòa an ủi bé.
"Hì hì, cục cưng cũng cảm nhận được mẫu hậu yêu cục cưng, người đối với cục cưng tốt lắm, cục cưng thích mẫu hậu." Vật nhỏ đột nhiên thay đổi, lại vì mẫu hậu của mình mà nói lời hay. -diễn đàn lêquýđôn-
Đây là cái gì với cái gì chứ? Sao thay đổi nhanh như vậy? Vừa rồi còn tủi thân muốn chết, còn thương tâm khổ sở, đảo mắt, tiểu tử này liền đứng về phía mẫu hậu nó, hắn có chút dở khóc dở cười, nhi tử bảo bối đối xử với hắn như thế này đây.
"Con thích nàng?"
Hắn cảm thấy kinh ngạc, vật nhỏ này thật sự là lạ lùng, nhanh như vậy đã có chủ kiến cùa mình rồi, hắn nhớ khi mình còn ở trong bụng mẫu hậu, hình như còn chưa biết gì đâu.
Tiểu tử kia hình như rất khinh thường hắn, dùng cái mũi nhỏ 'hừ' một tiếng, hồn nhiên đáng yêu nói: "Cục cưng đương nhiên thích mẫu hậu rồi, người là mẫu hậu của cục cưng mà, cục cưng không thích mẫu hậu thì thích ai?"
"Nhưng lúc trước nàng còn nói không cần con đấy." Mặc Nhật Tỳ có chút tức giận vì tiểu tử này 'gió chiều nào che chiều ấy', phụ vương là hắn bảo vệ nó như thế mà còn chẳng bằng mẫu hậu của nó, hắn thật ghen tị. -lequydo-
"Lúc trước là lúc trước, mẫu hậu là vì phụ vương đó, phụ vương có lỗi, đối xử không tốt với mẫu hậu, cho nên mẫu hậu mới khổ sở, mẫu hậu mới thương tâm, mẫu hậu là thật tâm thích con mà." Tiểu tử kia nói giống như cái gì cũng biết, tựa như có thuật đọc tâm, nói ra hết tâm tư của Lý Quả.
Trời ạ? Bởi vì chính mình sao? Sắc mặt hắn rất khó coi, lỗi của hắn ư? Hắn đối xử tệ với cô?-lequydo- Mặc Nhật Tỳ càng lúc càng tức giận, nhưng hắn không thể phát hỏa, không thể phát hỏa với nhi tử, xem ra vật nhỏ này rất tinh quái, không thể khinh thường.
"Phụ vương đối xử rất tốt với mẫu hậu con, cho nàng ăn ngon uống ngon, phái nhiều người chăm sóc nàng, cung Phượng Thê cũng đều cho mẫu hậu con, phụ vương không tốt chỗ nào hả?" Hắn không nhịn được biện hộ, nhưng thật ra hắn vẫn cảm thấy Lý Quả không biết đâu là đủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.