Chọc Lầm Xà Vương Lưu Manh

Chương 232: Đau khổ




"Hoàng Nhi, có một số việc muội không hiểu đâu." Tri Vũ lắc đầu, thở dài nói, sau đó vội vàng phủ thảm lông lên người Lý Quả.
Nàng không hiểu ư? Hoàng Nhi cực kỳ nghi ngờ, nhưng là nàng không hề nghĩ nhiều, toàn bộ lực chú ý đều đặt lên người Lý Quả, hiện tại nàng không biết phải làm sao.
"Tỷ tỷ, tiểu thư hôn mê rồi, chúng ta phải làm sao đây?" Nàng thì thào hỏi, vô cùng lo lắng, đành phải hỏi Tri Vũ kinh nghiệm đầy mình.
Tri Vũ nhìn Lý Quả, nhẹ giọng nói: "Yên tâm, tiểu thư không sao. Lát nữa ta sẽ bôi thuốc tốt nhất cho tiểu thư, qua vài ngày tiểu thư sẽ khá lên thôi."
Nói xong, nàng đi ra ngoài tìm quản gia Lâm nói chuyện vừa rồi, quản gia Lâm liền im lặng rời đi. Một lát sau, quản gia Lâm liền trở lại, trong tay cầm một cái bình bạch ngọc, giao cho nàng. -leqyd-
"Tỷ tỷ, mấy ngày qua tiểu thư đều ở cùng Vương sao? Sao tiểu thư lại gặp được Vương?"
Sau khi Hoàng Nhi biết Lý Quả không có việc gì, liền không nhịn được muốn biết mấy ngày qua Lý Quả sống như thế nào? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì với Vương mà biến thành như vậy.
"Hoàng Nhi, về sau muội đừng hỏi chuyện đó nữa, đừng nêu ra, cho dù là tiểu thư, muội cũng không được hỏi, biết chưa?" Tri Vũ vừa bôi thuốc cho Lý Quả vừa cảnh cáo Hoàng Nhi.
Nàng sợ Hoàng Nhi sẽ gây chuyện, quan trọng hơn là nàng không thể để Hoàng Nhi làm cho tiểu thư thương tâm. Nàng nhìn ra được, thân thể tiểu thư bị tổn thương không phải vì tự nguyện, mà là Vương cố ý.
Tiểu thư, ngài ấy nhất định sẽ rất bi thương! Có lẽ còn rất đau khổ, cho nên nàng chỉ có thể cố sức giảm bớt đau đớn trên thân thể tiểu thư, còn vết thương lòng thì nàng đành bất lực, đây là kiếp nạn mà mỗi nữ nhân của Vương phải chịu đựng.-leqyd-
"Tỷ tỷ, Hoàng Nhi đã biết, sau khi tiểu thư tỉnh lại, Hoàng Nhi nhất định không hỏi, không đề cập tới, không nói." Hoàng Nhi nhu thuận nói.
Nàng có ngốc đến mấy cũng hiểu được ý trong câu nói của Tri Vũ, cho nên nàng lập tức cam đoan.
Tri Vũ gật đầu, thở dài một hơi, thương tiếc nhìn Lý Quả, nói: "Tiểu thư, thật đáng thương, ngài ấy nhất định rất đau khổ đi." Đổi lại là nàng, nàng cũng sẽ đau khổ.
Nước mắt của Hoàng Nhi lại vì câu nói này mà ào ào rơi xuống, đi theo tiểu thư đã lâu như vậy, sao nàng không biết tính tình của tiểu thư? Tiểu thư rất thiện lương, nhưng cũng rất quật cường.
Dưới sự cẩn thận chăm sóc của hai người, rất nhanh đã bôi thuốc khắp thân thể của Lý Quả, lại lau sạch khuôn mặt cô, rót chút nước vào miệng cô, mãi đến khi nhiệt độ cơ thể cô ổn định, các nàng mới dừng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.