Chọc Lầm Xà Vương Lưu Manh

Chương 187: Anh ta đã tới




Tôi làm sao? Đây là lời nói thật mà, chẳng nhẽ không thể nói thật?
Lý Quả mới không sợ nàng ta, tuy người tới là khách, nhưng loại khí thế bức người đó, làm cho cô có chút chán ghét và không chào đón, tựa như Vu Tú Tình và Hà Tiểu Ngân lúc trước vậy, cô đã lãnh giáo đủ rồi.
Lý Quả bình tĩnh liếc nàng ta một cái, tiếp tục nhấp từng ngụm trà, mặc kệ nàng ta.
Dung phi im lặng nhìn cô, sau đó vươn ngọc thủ vỗ nhẹ Hoa phi đang phẫn nộ, ddiễnn đaàn llê quúyy đônn ôn nhu nói: "Hoa muội muội, chúng ta đến là thăm vị muội muội này, sao ngươi có thể tức giận với muội muội chứ? Nàng ấy cũng chưa biết cái gì, chúng ta làm tỷ tỷ, hẳn là phải giúp nàng."
Cơn giận của Hoa phi dần tiêu tán dưới sự an ủi của Dung phi, nhưng vẫn không cam lòng hướng về phía Lý Quả 'hừ' một tiếng bằng giọng mũi, sau đó ngồi xuống, ánh mắt bắt đầu lướt qua điểm tâm trên bàn, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Lý Quả cũng không vì lời nói của Dung phi mà sinh ra hảo cảm, bây giờ cô đã không còn dễ tin vào người khác. llle quýy đôon Nói thì dễ nghe như vậy, nhưng chẳng phải mới sáng sớm đã dẫn người tới cửa để thăm dò cô sao?
"Tỷ tỷ, đây..." Cuối cùng Hoa phi vẫn không kiềm chế nổi, nhìn chằm chằm điểm tâm trên bàn rồi chần chừ nói với Dung phi, vẻ mặt là không thể tin được.
Dung phi nhàn nhạt liếc nàng ta một cái, ý bảo đừng nói lung tung, rồi lại dời mắt về phía Lý Quả.
Lý Quả sớm đã gom hết nhất cử nhất động của bọn họ vào đáy mắt, lúc thấy vẻ mặt kinh ngạc của bọn họ nhìn đến điểm tâm trên bàn, trong lòng cô cảm thấy kỳ quái, nhưng không hỏi ra.
"Nghe nói, tối hôm qua Vương ở lại đây." Dung phi nhìn cô, khoan thai hỏi, cực kỳ hòa nhã, giọng nói ôn nhu, vô cùng êm tai.
"Tôi không biết." Lý Quả sảng khoái nói thẳng, tới hay không cô cũng đâu biết, cô ngủ say mà.
Dung phi ngẩn ra, sững sờ nhìn cô, sau đó sắc mặt liền thay đổi, rất khó coi, có chút phẫn nộ rồi.
Tri Vũ đứng bên cạnh thật cẩn thận hầu hạ, vốn nhìn thấy Hoa phi mất hứng, nàng liền lo lắng cho Lý Quả, hiện tại lại thấy Lý Quả chọc Dung phi mất hứng, nàng khẩn cấp thốt ra: "Hai vị nương nương, tối hôm qua Vương có tới, nhưng tiểu thư đang ngủ, Vương đến một lúc rồi đi, tiểu thư quả thật không biết."
"Anh ta đã tới? Sao tôi không biết vậy? Chuyện xảy ra khi nào?" Lần này, đến phiên Lý Quả kinh ngạc, suýt chút nữa thì nhảy cẫng lên.
Cô thế nhưng chẳng biết tối hôm qua có người vào phòng mình, còn thừa lúc cô ngủ nữa, ngẫm lại liền cảm thấy sợ hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.