Chọc Lầm Xà Vương Lưu Manh

Chương 164: Cô là cống phẩm




Một gian phòng cổ đại, đây là cảm giác đầu tiên của Lý Quả khi thấy gian phòng này, sau đó cô bước chậm rãi về phía cái bàn, cực kỳ mệt mỏi ngồi xuống.
Sau khi bước vào gian phòng này, trái tim cô từ từ ổn định. Bởi vì cô cho rằng: hiện tại mình không bị giam vào ngục, không bị nhốt vào phòng chứa củi gì gì đó, mà lại ở trong một gian phòng ấm áp như vậy, đã nói rõ cô hẳn là không có nguy hiểm gì. Cô thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Két...!
Khoảng một lát sau, một nữ hài tử hết sức lo sợ bước vào. Lúc nàng nhìn thấy Lý Quả đang ung dung ngồi cạnh bàn, liền kinh ngạc há hốc miệng.
Lý Quả cũng thầm đánh giá nữ hài tử vận bộ trang phục cổ trang kia, liếc mắt một cái cô đã nhận ra đây là người hầu, chắc là đến để hầu hạ mình.
"Tiểu, tiểu thư." Quả nhiên, nữ hài tử kia vô cùng cung kính, bất an gọi cô.
"Cô lại đây." Lý Quả vẫy vẫy tay, lộ ra nụ cười hòa ái dễ gần, sợ nàng sẽ bị hù dọa.
Nữ hài tử thật sự rất nghe lời, lập tức nhu thuận bước đến cạnh cô, đặt thứ gì đó ở trong tay lên bàn, cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, ngài có gì phân phó?"
"Cô tên là gì? Đây là đâu?" Lý Quả nhìn thoáng qua đồ nàng vừa đặt lên bàn, đó là một mâm điểm tâm tinh xảo.
"Nô tì tên Tiểu Xuân, nơi này là phủ đệ của Tri Phủ đại nhân." Tiểu Xuân ngoan ngoãn trả lời cô, không chút giấu diếm. Cô rất tò mò đối với cô gái kỳ lạ trước mặt, song lại thấy nhưng không thể trách rồi.
Địa bàn của Tri Phủ? Ông ta bắt mình tới đây làm gì? Không phải là nhìn trúng mình, bắt về ép làm tri phủ phu nhân chứ? Lý Quả chợt nổi lên một suy nghĩ kỳ quái như vậy.
"Này ông ta bắt tôi để làm gì?" Thấy Tiểu Xuân dễ bảo, một vẻ hễ biết thì sẽ nói, hễ nói thì sẽ nói hết, cô tuyệt không khách sáo hỏi.
Có lẽ là bị chân thành của Lý Quả làm cảm động, hoặc là vô cùng đồng tình với cảnh ngộ của cô, nên Tiểu Xuân trầm ngâm một chút, mới ngẩng đầu, nói khẽ: "Tiểu thư Quả Quả, đại nhân bắt ngài là vì ngài rất đặc biệt, đại nhân muốn dâng ngài cho Vương của chúng ta."
Không ngờ, câu hỏi của Lý Quả lại khiến sắc mặt Tiểu Xuân lập tức thay đổi, vội vàng cúi đầu không dám nói tiếp, thậm chí còn có khuynh hướng rời xa cô.
"Tiểu Xuân, Tôi tên là Lý Quả, cô có thể gọi tôi là Quả Quả. Cô đừng sợ, tôi sẽ không trách cô mà, đâu phải là cô bắt tôi, chẳng qua là tôi muốn biết tình cảnh hiện tại của bản thân thôi." Lý Quả thấy thế, lập tức dùng giọng điệu cực kỳ chân thành nói chuyện với nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.