Chọc Lầm Xà Vương Lưu Manh

Chương 145: Lại thất bại




Ba giờ sau. . .
"Vẫn là không ra được." Lý Quả cực kỳ chán nản, chân vừa mỏi vừa đau, sắp bất động rồi. Ngược lại, Hoàng Nhi và Ngu Cơ vẫn rất ung dung, cô không nhịn được mất mát nói.
Hoàng Nhi vội vàng đỡ cô, an ủi: "Tiểu thư, đừng lo lắng, biết đâu lần sau chúng ta có thể ra được."
Có trời mới biết! Cô nói thầm, vô cùng nản lòng nhụt chí, không muốn đi tiếp nữa.
Ngu Cơ nhìn ngó, dọc đường đi, ả phát hiện nơi đây tràn đầy kết giới, hẳn là do Xà Vương bày ra. Song, ngay cả ả cũng không thể phá giải, ả lập tức hiểu rõ ý tứ của Mặc Nhật Tỳ, dĩ nhiên là không để Lý Quả rời đi. Nghĩ đến đây, Ngu Cơ vừa tức giận vừa đố kỵ, nhưng không có biện pháp, ả cũng bất lực.
"Quả Quả, mệt rồi nhỉ!" Tuy đã rõ ràng, nhưng Ngu Cơ vẫn phải nhịn xuống. Nếu để Lý Quả tự rời đi chắc chắn là không được, vậy ả đành phải thực hiện cách khác thôi. Chỉ là bây giờ vẫn chưa thể trở mặt với Lý Quả, nên ả vẫn cố tỏ ra quan tâm hỏi.
Lý Quả liếc ả, lại nhìn Hoàng Nhi, khẽ lắc đầu, áy náy nói: "Thật xin lỗi, để hai người đi theo tôi lâu như vậy, nhưng lại uổng công rồi, vốn là không thể thoát khỏi đây."
Lần thứ ba, lần thứ ba rồi, cô đã quá chán nản!
"Chúng ta quay về thôi." Lý Quả nói với bọn họ, sau đó dẫn đầu đi về phía biệt thự.
Hoàng Nhi lập tức đi theo sau Lý Quả.
Ngu Cơ đứng tại chỗ một lúc lâu, mới miễn cưỡng theo sau cùng quay về biệt thự, nhưng lòng ả vẫn chưa yên bình, không ngừng bày mưu tính kế.
"Hay là, chúng ta nghỉ ngơi một chút, rồi lại đi tiếp." Sau khi về biệt thự, Ngu Cơ liền đề nghị, còn kiên trì hơn so với Lý Quả.
Lý Quả ngẫm nghĩ, rồi gật đầu, dù sao cũng chẳng có việc gì, thử thêm vài lần có lẽ sẽ thoát được.
Ngu Cơ thấy cô đồng ý, không khỏi nở nụ cười. Bất kể ra sao ả cũng phải nghĩ cách giúp Lý Quả thoát ra, chưa đến bước cuối cùng, ả tuyệt đối không tự mình ra tay. Ả biết Vương rất quan tâm Lý Quả, ả tuyệt không muốn chọc hắn tức giận.
"Tiểu thư về rồi à?" Quản gia Lâm thấy bọn họ quay về, lập tức cười tít mắt hỏi Lý Quả, hoàn toàn phớt lờ Ngu Cơ.
Lý Quả uể oải gật đầu, nản chí nói: "Quản gia Lâm, chắc đến già tôi cũng không thể rời khỏi đây quá!"
Cô thật sự phiền muộn chết được, cái đầu nhỏ bé của cô đâu có nhạy bén, sao cô có thể hiểu được loại chuyện khó khăn này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.