Chọc Lầm Xà Vương Lưu Manh

Chương 122: Cô làm sao vậy?




"Vậy anh thả tôi về ư?" Cô dò hỏi, mong chờ nhìn anh ta, cầu nguyện anh ta đại nhân đại lượng, đừng trêu chọc cô nữa.
Mặc Nhật Tỳ nở nụ cười với Lý Quả, cô gái này đến tận bây giờ vẫn chưa hiểu rõ tình hình nhỉ, còn đang làm ''Xuân Thu Đại Mộng'' nữa.
"Em nói xem?" Hắn cười tít mắt, hỏi lại cô.
"Tôi nói, tôi nói anh sẽ không làm vậy đâu." Cô ủ rũ nói, cảm giác bản thân lại bị anh ta đùa giỡn.
Anh ta sẽ chẳng thả cô đi, là do mình quá ngây thơ, quá. . . Nhàm chán, mắc lừa thôi.
"Bảo bối thật thông minh." Hắn mỉm cười, xoa xoa đầu cô, tâm trạng vô cùng vui vẻ. Trêu đùa cô thế này, khiến hắn cực kỳ vui vẻ.
Lý Quả lập tức cảm thấy buồn nôn, sao cô nghe vậy lại mất tự nhiên? Khó chịu như thế? Vì thế, liền tức giận đập vào tay Mặc Nhật Tỳ, cực kỳ không vui.
"Không được gọi bậy."
Mặc Nhật Tỳ chẳng thèm để ý, ngược lại còn cười vui hơn, nhìn cô ăn cơm, mới nói: "Chúng ta đi ra bên ngoài, ngồi ngắm trăng một lúc, sau đó em về nghỉ ngơi."
Phản đối!
Lý Quả trừng Mặc Nhật Tỳ, cô không muốn đi cùng anh ta, thà thơ thẩn một mình, cũng không muốn!
Cô vừa định nói chuyện, lại bất ngờ bị Hoàng Nhi đứng bên cạnh đang hưng phấn đẩy đẩy, sau đó Hoàng Nhi nói nhỏ: "Tiểu thư, mau đồng ý đi. Thật tốt quá, ngài và chủ nhân. . ."
Ngừng ngừng ngừng! Cô còn chưa hành động, Hoàng Nhi đã gấp gáp hơn so với cô rồi. Đây là chuyện gì thế? Rốt cuộc là mình là chủ hay là cô ấy đây?
"Chủ nhân, tiểu thư, tôi đi chuẩn bị ngay." Ngoài Hoàng Nhi thì quản gia Lâm đương nhiên cũng rất vui mừng rồi.
Ông ta sợ Lý Quả sẽ từ chối, lập tức thừa dịp cô còn chưa kịp nói, liền vội vàng đi chuẩn bị rồi.
Sao bọn họ còn hăng hái hơn mình vậy? Lý Quả không còn gì để nói, chỉ im lặng, để mặc bọn họ thôi.
Nhìn hai người vui vẻ như thế, cô cũng không nỡ để bọn họ thất vọng. Hơn nữa, cô cũng rất thích ngồi ở bên ngoài, vừa hóng gió, vừa ngắm phong cảnh, rất đẹp.
Mặc Nhật Tỳ đứng dậy, cầm tay Lý Quả, kéo cô ra khỏi phòng ăn, đi thẳng ra ngoài cửa.
Lý Quả rất muốn hất tay anh ta ra, bởi vì, không biết vì sao, trong đầu cô đột nhiên nhớ tới chuyện xế chiều ngày hôm nay, tâm tình lắng xuống, cực kỳ mất hứng. Hơn nữa, cô rất muốn hất bàn tay kia ra.
"Sao thế?" Mặc Nhật Tỳ cảm nhận rất rõ cảm xúc của cô đang dao động, không nhịn được quay đầu lại, khó hiểu nhìn cô, sau đó liền ôm cô vào lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.