Chọc Lầm Xà Vương Lưu Manh

Chương 117: Có phải anh giở trò quỷ không?




"Tiểu thư, chủ, chủ nhân chờ ngài cùng dùng bữa." Hoàng Nhi vẫn chưa hoàn hồn lại từ trong nỗi khiếp sợ, vừa thấy Lý Quả, liền lo lắng đáp.
Lý Quả hơi sửng sốt, anh ta chờ mình cùng ăn cơm? Thế cũng đâu phải chuyện gì lạ, Hoàng Nhi sợ cái gì chứ?
"Ăn cơm thì ăn cơm, em sợ cái gì? Anh ta đâu có ăn thịt người." Lý Quả vừa mặc quần áo, vừa nói.
Lá gan của Hoàng Nhi cũng nhỏ quá đí!
Hoàng Nhi thấy Lý Quả bình tĩnh như thường, trái tim đập loạn cuối cùng cũng dần bỉnh ổn, rồi đỡ cô đi xuống phòng khách.
"Quả Quả, đói bụng chưa?" Vừa vào phòng khách, giọng nói quan tâm của Mặc Nhật Tỳ liền truyền đến. Vừa thấy Lý Quả, hắn liền đứng dậy khỏi ghế sofa, bước nhanh đến bên cạnh cô.
Thật ra, Lý Quả rất sợ hãi, vừa rồi ở trên lầu an ủi Hoàng Nhi, cô vẫn chưa có cảm giác gì, nhưng khi nhìn Mặc Nhật Tỳ tiến về phía mình, cô bỗng cảm nhận được một luồng áp lực, là áp lực của anh ta.
"Ừm." Cô gật gật đầu, bỗng nhiên không dám nhìn thẳng Mặc Nhật Tỳ. Nhưng vừa thấy anh ta càng tiến gần về mình, cô hơi luống cuống, trong đầu chợt nhớ tới hình ảnh kiều diễm, mờ ám ban nãy.
"Đi thôi, tôi dẫn em đi dùng bữa." Hắn nắm tay cô, kéo cô đi về phía phòng ăn, vẻ mặt tự nhiên như chưa có chuyện gì xảy ra.
Lý Quả bị kéo đi, mặt liền đỏ bừng, căng thẳng đến nỗi đổ mồ hôi tay. Cô muốn giả vờ tự nhiên, nhưng lại phát hiện mình không làm được.
"Nghĩ cái gì đó? Mau ăn cơm đi." Sau khi gắp một đống đồ ăn vào trong bát cô, Mặc Nhật Tỳ liền cười tít mắt nhìn cô, hỏi.
"À, chẳng nghĩ gì cả. Sao cô ấy chưa xuống ăn cơm?" Lý Quả kinh hãi, vội hoàn hồn, hấp tấp nói. Nhưng chuyện kia đâu có liên quan đến mình, nói nữa sẽ tự chuốc lấy phiền phức, nghĩ vậy, sắc mặt cô càng đỏ hơn.
Mặc Nhật Tỳ chỉ cảm thấy buồn cười, dũng khí mạnh mẽ hô to lưu manh vừa nãy đi nơi nào rồi hả? Giờ còn xấu hổ, giống như một cô gái nhỏ, khiến người ta liếc mắt một cái cũng biết cô đang nghĩ gì.
"Em không cần quan tâm cô ta, cứ chăm sóc tốt cho bản thân là được."
Khẽ gật đầu, cô không dám nói thêm nữa, lập tức vùi đầu ăn cơm, để tránh cho càng lúc càng xấu hổ. Một lúc sau, rốt cục cô cũng nhớ ra chuyện mình không thể thoát được, liền trợn to hai mắt, vẻ mặt thay đổi.
"Vì sao chúng tôi không thể ra khỏi đây? Có phải anh giở trò quỷ không?" Nghĩ tới đề tài này, Lý Quả như biến thành người khác, nhe nanh múa vuốt, vẻ mặt nghiêm túc, không còn dịu dàng nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.