Cho Tôi Một Tấm Thẻ Người Tốt

Chương 52: Chương 52





Cha mẹ đã dạy y rằng nếu ai đó bày tỏ thiện cảm với ngươi, cho dù ngươi nghĩ thế nào, ngươi cũng nên lập tức trả lời.
Thích thì đồng ý, không thích thì từ chối.

Trả lời thế nào cũng được, chỉ cần ngươi không thẹn với lương tâm, mặc kệ đối phương phản ứng như thế nào cũng không liên quan gì tới ngươi.Làm ngơ cảm xúc của người khác là cách phản ứng tệ nhất, vô trách nhiệm nhất.Lục Phỉ Chi chưa bao giờ tưởng tượng ra một ngày bản thân sẽ trở thành một con chim xấu xa, kéo dài thời gian mà không cho người khác một câu trả lời thỏa đáng!Y đã quen với tình huống được tỏ tình, thực ra y có thể đưa ra câu trả lời mà không cần phải nghĩ ngợi đắn đo.Nhưng bây giờ người tỏ tình là A Miên, trả lời có hay không đều có vẻ không ổn lắm.Lục Phỉ Chi lo lắng ngồi dậy khỏi giường, y bắt đầu đi vòng quanh cái bàn.Đồng ý?Mỗi tháng thực hiện nghĩa vụ mười lăm ngày, mặc dù y đã từng hùng hồn tuyên bố “sẵn sàng thực hiện nghĩa vụ”, nhưng khi xảy ra thật thì… Hơn nữa chuyện hát để theo đuổi bạn đời đáng sợ lắm! Đến lúc đó, tất cả loài chim ở Thành Triều Phượng đều sẽ biết y hát lạc nhịp… Không đồng ý?A Miên thích y như vậy, nếu bị từ chối thì chắc hắn sẽ cảm thấy mất mát tuyệt vọng lắm.
Nhỡ đâu A Miên đau lòng quá mà luẩn quẩn trong lòng thì phải làm sao?!Từ từ.Bước chân của Lục Phỉ Chi đột nhiên dừng lại.Y chỉ nói một câu rồi bỏ chạy, có khi nào A Miên tự động cho rằng y từ chối không?!!Lục Phỉ Chi đột nhiên ngẩng đầu kinh hãi nhìn sang phòng đối diện.Trong mắt Lục Phỉ Chi, căn phòng tối tăm và yên tĩnh ấy bỗng chốc biến thành một con quái vật có cái miệng mở to dữ tợn có thể ăn thịt Tạ Miên bất cứ lúc nào.Lục Phỉ Chi thầm nghĩ: Hay là quay lại căn phòng kia? Nhỡ đâu, nhỡ đâu A Miên có kích động, y có thể kịp lúc ngăn cản.Nhưng có ngốc đến mấy cũng phải biết trong tình huống như vậy, y mà tự sang gõ cửa nói muốn ngủ chung thì chẳng khác nào đồng ý với lời tỏ tình.Đột nhiên một suy nghĩ này ra trong đầu Lục Phỉ Chi: Nếu A Miên cho rằng bản thân bị từ chối, nghĩ thông suốt rồi thì chuyện này cứ vậy cho qua, chẳng có gì không ổn.Ngược lại, nhỡ A Miên luẩn quẩn trong lòng thật, y đồng ý cũng đâu có sao… Lục Phỉ Chi đấu tranh một lúc, cuối cùng y chọn cách án binh bất động, chờ xem phản ứng của Tạ Miên thế nào rồi quyết định sau.Một lúc sau, một con chim nhỏ lông xù màu đỏ vàng có kích thước bằng nắm tay bay ra khỏi cửa sổ phòng Lục Phỉ Chi.
Nó từ từ đáp xuống phía đối diện, đậu trên bậu cửa sổ hẹp bên ngoài phòng của Tạ Miên.Chim sẻ nhỏ di chuyển rất thận trọng, sau khi đáp xuống bậu cửa sổ, nó lập tức ngừng vỗ cánh, rón rén tiến đến gần cửa sổ.Đầu tiên, sẻ nhỏ nhẹ nhàng dùng cái cánh nhỏ của mình chọc một chút vào lớp giấy trên cửa sổ, thấy không có kết giới trong phòng mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.Nó rụt cổ ngồi xổm ở góc bệ cửa sổ, bộ lông mềm mượt phủ lên đôi chân nó.

Nếu không nhìn kỹ, thoạt nhìn sẻ nhỏ giống như một cục lông tròn được che chắn kỹ sau cửa sổ.Như vậy sẽ không lo bị A Miên phát hiện!… Không có Lục Phỉ Chi, Tạ Miên có thể một mình nằm ở giữa giường.Cảm giác một mình một giường lâu lắm mới có lại này cũng không tệ.Tạ Miên “đau thương buồn khổ” trong trí tưởng tượng của Lục Phỉ Chi đang sắp xếp lại suy nghĩ.Trước đây, hắn thấy mình và Lục Phỉ Chi nên ở riêng, chỉ có điều hắn không thuyết phục nổi ai kia.
Sau vụ tỏ tình này mà hai người ở riêng được thì tốt quá.Trong lúc mê mang sắp ngủ, Tạ Miên mơ hồ nghe thấy tiếng chim vỗ cánh.
Âm thanh rất nhỏ, Tạ Miên không chắc có phải mình nghe nhầm không.Dù sao thì chỉ cần Lục Phỉ Chi ở trong sân này thì sẽ không có con chim nào khác dám tới gần đây.Chắc là ảo giác rồi.Một đêm ngon giấc.Sáng sớm, Tạ Miên đã rời giường đi qua mở cửa sổ.Khi mở cửa sổ ra, hắn khẽ cau mày.Cảm giác hôm nay đẩy cửa sổ hơi khác so với ngày thường.Hình như lúc hắn mở cửa đã đụng bay thứ gì đó trên bậu cửa thì phải.Cảm giác kia rất chân thật, không giống như ảo giác.Tạ Miên cố ý mở cửa đi ra ngoài dạo vài vòng quanh sân nhưng không thấy có gì khả nghi.Lúc về phòng, hắn tình cờ thấy Lục Phỉ Chi đi ra từ phòng đối diện.Thoạt nhìn Lục Phỉ Chi có chút mệt mỏi.

Không biết vì sao, y còn đưa tay lên xoa xoa đầu.Hai người nhìn nhau.Lục Phỉ Chi thở phì phì nhìn hắn một cái, dường như y có điều muốn nói song lại nuốt xuống, vẻ mặt vừa gượng gạo vừa tủi thân..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.