Cho Tôi Một Tấm Thẻ Người Tốt

Chương 49: Chương 49





Bây giờ đã là đêm khuya, hắn không ở trong phòng mình đọc sách hay đi ngủ, mà đang đứng trong một rừng cây nhỏ tối tăm.Hắn đang làm gì ở đây?Đúng rồi, hắn hẹn Lục Phỉ Chi đến rừng cây nhỏ này.Người bên cạnh lộ ra vẻ mặt lo lắng, nhìn thấy hắn đứng vững mới hỏi: “A Miên, ngươi sao vậy?”Tạ Miên lắc đầu, cảm thấy cơn chóng mặt vừa rồi giống như ảo giác nhất thời.
Hắn nhìn thanh niên áo đỏ bên cạnh cười nói: “Ta không sao.”Lục Phỉ Chi vẫn cảm thấy không yên tâm, sức chịu đựng của Tạ Miên rất tốt, y hiếm khi thấy bộ dạng yếu ớt vô lực của Tạ Miên như bây giờ: “Kinh mạch lại đau sao?”Tạ Miên lắc đầu: “Ta đã lâu không dùng đao, sao lại đau được?”Quả thật không phải đau kinh mạch.Lục Phỉ Chi không tin: “Để ta xem!”Hắn nắm chặt lấy cổ tay của Tạ Miên, thử truyền linh lực vào trong để kiểm tra.Hơi ấm quen thuộc truyền từ nơi tiếp xúc giữa tay hai người lan ra toàn thân, Tạ Miên cảm thấy như được suối nước nóng bao bọc, cảm giác bất an và căng thẳng vô cớ đều bị hơi ấm quen thuộc làm tan biến hết.Cuối cùng Tạ Miên bình tĩnh lại, hắn thì thầm nói: “Làm ta sợ muốn chết.”Lục Phỉ Chi khó hiểu mở to mắt: “Hả?”Tạ Miên xua tay: “Hình như vừa rồi ta hoa mắt, tưởng mình bước hụt nên giật mình.Nghe vậy, Lục Phỉ Chi nhíu mày, dùng đầu ngón tay hội tụ ánh lửa chiếu rọi xung quanh: “Có chuyện gì ở nhà không nói được, phải chạy ra đây…”Đường còn nhìn không rõ, suýt chút nữa đã té ngã.Nhưng nói được một nửa, dường như Lục Phỉ Chi ý thức được điều gì đó, suýt chút nữa y đã cắn phải đầu lưỡi mình, y vội vàng nuốt lại lời nói vào trong bụng.Rừng cây nhỏ này đã xuất hiện vô số lần dưới ngòi bút của Lục Oanh.

Bởi vì đây là nơi hẻo lánh xa xôi nhất ở trong Học Cung Thành Triều Phượng, bình thường rất ít người lui tới.Trừ khi là đến đây để hẹn hò… Đúng vậy, Tạ Miên nhớ ra hắn hẹn Lục Phỉ Chi tới đây vì có chuyện muốn nói với y.Hắn nhớ ra nội dung mình định nói, đồng thời cũng nhớ ra đây là nơi nào! Tạ Miên vội vàng chạy đến dập tắt ánh sáng trong tay Lục Phỉ Chi, hắn lo lắng nhìn xung quanh một vòng.May mắn rừng cây đủ lớn, xung quanh bọn họ không có người.Nếu chẳng may bị người nhìn thấy bọn họ nửa đêm còn đi dạo trong rừng, không biết sẽ bị đồn thổi những gì nữa.Đến lúc đó “Lục Miên vu dã” sẽ biến thành “Lục Miên vu lâm”, nghĩ đến đã thấy không thở nổi rồi.A Miên vừa nhào tới, Lục Phỉ Chi bèn theo bản năng ôm lấy người.
Y cảm nhận được sự mềm mại giữa hai cánh tay, nhất thời cứng đờ cả người.Thật kì lạ, hành động thân mật trước kia không phải không có, có khi còn thân mật gấp mấy lần so với hiện tại.Nhưng đó giờ y chưa từng thấy gượng gạo, mất tự nhiên như lúc này.Mà hiện tại, y thậm chí còn cảm thấy rằng nếu Tạ Miên không tránh ra, y sẽ từ một con chim biến thành một cái cây mất(*).(*)Ý là cứng người như khúc gỗ.A Miên không giống với nha đầu thích làm đỏm vừa xấu vừa thúi Lục Oanh kia.
Hắn luôn thanh tịnh, không thích dùng huân hương.
Vậy mà Lục Phỉ Chi vẫn cảm thấy trên người Tạ Miên có hương thơm.Mười lăm năm trước lúc Lục Phỉ Chi vừa được Tạ Miên nhặt về, căn nhà của hắn vừa dột nát vừa nhỏ.

Để tránh bị người truy lùng tìm đến, Lục Phỉ Chi không dám nhảy nhót ở trong phòng mà chỉ dám trốn trong hầm tối.Căn hầm rất tối, bên trong không có thứ gì, hơn nữa Lục Phỉ Chi còn phát hiện đứa nhóc nhặt y về lúc y chưa hóa hình nói muốn ăn thịt mình! Mặc dù cuối cùng hắn không ăn nhưng lúc nào cũng bắt y phải phun lửa, bằng không hắn sẽ chọc bụng y! Còn chọc cả lông đuôi của y!Lúc đó y mới mười một tuổi, nhất thời chỉ cảm thấy “thà chết vinh còn hơn sống nhục”, đồng thời trong lòng cũng rất lo lắng cho tương lai.Nhưng lần này Tạ Miên rất dịu dàng với y.Hắn không bắt nạt y, giúp y thay thuốc, cho y ăn.
Có lẽ hắn biết y sợ hãi, sau hai ngày, ngoài đưa thức ăn và nước uống, ngày nào hắn cũng tặng y một nhành hoa.Một bông hoa trắng nho nhỏ, hương vị chẳng ngọt lành gì cho cam.
Nó chỉ có một mùi thơm hơi lạnh, ngửi thoáng qua giống tuyết, cảm giác có chút nhẹ nhàng không biết tên.Khi đó, Lục Phỉ Chi còn nghĩ Tạ Miên không có ý tốt, y vừa không cảm kích vừa thể hiện sự khinh bỉ.

Lục Phỉ Chi không bao giờ nói rằng đó là mùi hoa thơm nhất mà y từng được ngửi trong đời, nó hơn xa bất kì loài hoa mẫu đơn hay hải đường nào mà y đã từng gặp.Mãi sau này, Lục Phỉ Chi mới biết rằng thứ hoa kia mọc đầy trong thôn, tầm thường đến nỗi không ai thèm đặt tên cho nó.Lục Phỉ Chi khẽ khịt mũi, biết là không thể nhưng dường như y vẫn cảm nhận được mùi hương kia.
Y cảm thấy cổ họng trở lên khô khốc, nhẹ giọng hỏi: “A Miên, ngươi muốn nói gì với ta?”Tạ Miên từ trên người y đứng dậy, Lục Phỉ Chi cuối cùng cũng cảm thấy cả người nhẹ nhàng hơn nhiều, các giác quan cũng khôi phục nhưng y lại có cảm giác trống rỗng mơ hồ từ đáy lòng.Tạ Miên nghĩ tới chuyện mình định nói, nhất thời hắn vừa thấy xấu hổ lại vừa thấy mất mặt, tuy sợ thì sợ thật nhưng lời này nhất định phải nói ra.Chuyện đã biết trước kết quả thì có do dự rối rắm cũng chỉ làm lãng phí thêm thời gian, vì thế hắn hít sâu một hơi rồi nặng nề nói: “Phỉ Chi, ta thích ngươi.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.