Cho Tôi Một Tấm Thẻ Người Tốt

Chương 46: Chương 46





Từ hôm hắn gặp Tạ Miên, Lục Phỉ Chi cứ đề phòng hắn như phòng cướp.
Tống Vi Thanh được lĩnh ngộ một cách đầy đủ cái gọi là chó cắn Lã Động Tân(*), thấy sắc quên nghĩa.(*)Chó cắn Lã Động Tân: Lã Động Tân là một trong Bát Tiên, tích truyện về “chó cắn Lã Động Tân” vốn có gốc là “Cẩu Diễu Lã Động Tân”, kể về mối quan hệ thân thiết giữa Cẩu Diễu và Lã Động Tân, vì cách đọc đồng âm giữa “cẩu giảo” (chó cắn) với tên của Cẩu Diễu nên mới biến thể thành “chó cắn Lã Động Tân”.

Về sau câu thành ngữ này dùng để chỉ những người tốt, tài đức bị thế gian rẻ rúng, ngược đãi, ám hại… Ban đầu Tống Vi Thanh còn nghĩ, chờ Lục Phỉ Chi vào bí cảnh thì hắn sẽ tự tạo cơ hội để tình cờ gặp Tạ Miên trên đường, sau đó hai người sẽ cùng ăn cơm, cùng uống trà, thuận buồm xuôi gió quen thân hơn.Ai ngờ nhìn Tạ Miên sáng sủa tuấn tú, vậy mà thực chất lại là một con ốc sên.
Lục Phỉ Chi không ở nhà, hắn cũng lười ra cửa giao lưu với mọi người, suốt ngày chỉ biết rúc ở trong viện tử.
Tống Vi Thanh đợi mãi không có cơ hội, mắt thấy thời gian đã trôi qua mười ngày, hắn không nhịn nổi nên đành phải tự mò sang trước.Tống Vi Thanh là bạn của Lục Phỉ Chi, tất nhiên Tạ Miên không thể không cho hắn vào cửa, hơn nữa Tạ Miên cũng muốn xem rốt cuộc Tống Vi Thanh là hạng người gì.
Nếu Tống Vi Thanh đã chủ động tới, đương nhiên Tạ Miên sẽ không bỏ qua cơ hội này: "Mời vào.”Tống Vi Thanh không có ý xấu gì, một là hắn cố tình muốn chọc tức Lục Phỉ Chi, hai là muốn nói về chuyện đúc đao với Tạ Miên mà thôi.Mấy năm nay, Lục Phỉ Chi và Tống Vi Thanh đã lục tục kiếm được không ít nguyên liệu đúc đao.

Viên đá Vương Tinh kia nếu có là tốt nhất, vì nó có thể nâng cao cây đao lên một bậc.
Nhưng nếu không có thì cũng chưa chắc Tống Vi Thanh sẽ không đúc được cây đao tốt.Sớm hay muộn cũng phải đúc đao mà thôi.Tống Vi Thanh uống một hớp trà, hắn phát hiện người pha trà có trà nghệ bất phàm, nghĩ thầm tên nhóc Lục Phỉ Chi này có phúc thật đấy: "Thật sự không dám giấu giếm.Một năm trước Lục Phỉ Chi có nhờ ta đúc một cây đao cho Tạ đạo hữu, ta cũng đã chuẩn bị xong sơ đồ phác thảo rồi.Nhưng có điều vũ khí quan trọng nhất là có phù hợp với ý của người sử dụng hay không, có nhiều chỗ vẫn cần có sự đồng ý của đao chủ.”Đó là điều đầu tiên.
Thứ hai là, Lục Phỉ Chi bình thường trông thì khôn khéo, nhưng y cứ đụng tới chuyện của Tạ Miên là lại biến thành tên ngốc.Lục Phỉ Chi tuyệt đối không bao giờ nói cho Tạ Miên về chuyện cây đao này y đã trả giá bao nhiêu, cố ý chuẩn bị cho Tạ Miên thế nào.

Rất có thể lúc đao đã đúc xong, y sẽ chỉ tiện tay quẳng cho Tạ Miên, ra vẻ như ta không thèm để ý đâu.Đại khái y sẽ nói kiểu: "Ta mới có một cây đao, trông cũng được, ngươi tùy tiện dùng đi.”Tống Vi Thanh không nhịn được phải cảm khái: Đây chính là cách ở chung lâu dài mà vẫn giữ được lửa của cặp tình lữ này đấy à?!Không cần biết người khác thích ngươi thế nào, nhưng thời gian dài không chiếm được tình cảm thì sớm muộn gì cũng phai nhạt mà thôi.Ôi, tuy Lục Phỉ Chi là tên khốn thấy sắc quên nghĩa nhưng Tống Vi Thanh tự nhận bản thân vẫn tình nghĩa lắm, hắn vẫn dự định giúp đỡ y một tay.Tống Vi Thanh sẽ không nói với Tạ Miên rằng ngươi xem, Lục Phỉ Chi tốt với ngươi bao nhiêu, nhưng Tạ Miên là người thông minh, chỉ cần hơi gợi ý, hắn sẽ tự hiểu rõ.Tạ Miên không biết chuyện Lục Phỉ Chi muốn đúc đao.Vẻ mặt hắn đầy phức tạp, ngón tay hơi vuốt nhẹ miệng chén trà, nhất thời không lên tiếng.Đột nhiên tiếng cửa gỗ va vào tường ầm một tiếng!Sầm Vũ không rảnh mà đi gõ cửa, hắn vội vàng xông vào, vừa thở hổn hển vừa nói: "Tạ sư huynh! Có chuyện xảy ra trong bí cảnh Trích Tinh rồi!”...Trong Thành Triều Phượng.Lục Lam đang nhăn nhó xem một đống công văn.
Làm một thành chủ, không phải chỉ cần có giá trị vũ lực là đủ.Lúc còn là thiếu nữ, nàng đã sớm tính toán sẽ cưới một vị hôn phu tài hoa hơn người, văn nhã tuấn tú, sau này chàng ấy sẽ xử lý đống công văn đau đầu này cho nàng.Kết quả đúng là nàng cưới được một hôn phu tài hoa hơn người, văn nhã tuấn tú...!mà chính vì hắn quá tuấn tú nên khi hắn từ chối không chịu phê duyệt công văn giúp, nàng cũng không thể tức giận với hắn được.Vân Kỳ An vén màn bước vào.Hắn vừa mới nhận được tin tức từ bên Mạc phu tử: "Lần này bí cảnh Trích Tinh đóng sớm, Phỉ Chi bị nhốt ở bên trong rồi.”Giọng điệu của hắn bình tĩnh nhẹ nhàng, cứ như hắn vừa nói không phải là con hắn gặp khốn cảnh mà là ta vừa mới gặp một con mèo con.Lục Lam sửng sốt một lúc, nàng hỏi lại theo bản năng: "Thế A Miên thì sao?”A Miên không tham gia bí cảnh Trích Tinh, lúc ấy tất nhiên là ở bên ngoài.”Tên tiểu tử thối kia thảm rồi." Lục Lam vui sướng khi người gặp họa, nàng cười rộ lên: "Nếu thật sự nó không được gặp A Miên mười năm, chắc là đêm đến sẽ khóc nhè mất.”Vân Kỳ An mài mực giúp nàng, hắn hơi bất đắc dĩ nhưng khóe miệng lại cong lên: "Nhưng không biết từ lúc nào A Miên lại đưa cho Phỉ Chi một lá bùa lấy máu làm chất dẫn, có thể chọc ra một lỗ ở trong bí cảnh, hiện tại chắc nó đã vào tìm Phỉ Chi rồi.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.