Cho Tôi Một Bát Cháo

Chương 53: Hạnh phúc hy-péc-bôn




Nụ hôn dịu dàng qua đi, vật cứng chôn trong cơ thể rốt cuộc bắt đầu rục rịch chuyển động.
Mới đầu chỉ là những động tác nho nhỏ thăm dò, dần dần trở nên kịch liệt hơn, trừu động mãnh liệt trong cơ thể, nhiệt độ nóng bỏng như bàn ủi thực đáng sợ, sắp đem nơi kết hợp hoà tan mất rồi.
Mỗi một lần chuyển động đều như khuấy đảo tràng bích, đè ép từng bộ phận toàn thân.
Theo từng động tác kịch liệt của hắn, đau đớn tê dại như bị bánh xe nghiền qua, xé rách mỗi một dây thần kinh.
Văn Bân đau co rúm lại.
Đột nhiên, trong cơ thể một nơi mềm mại nào đó bị hắn mạnh mẽ húc vào một cái.
“A……” Văn Bân không ngăn được bật ra tiếng, niềm khoái cảm ngập tràn khiến cơ thể không kiềm được run rẩy dữ dội .
Cảm giác sung sướng vừa xa lạ lại mãnh liệt, kêu gào lẻn khắp toàn thân, ép đi cơn đau, như muốn cắn nuốt tất cả.
Văn Bân chỉ có thể mờ mịt ôm cái người vừa làm mình thống khổ lại sung sướng này.
“A…… Aha…… Anh chậm…… Chậm tí……”
Từ Phong dường như dồn hết tâm trí, lần lượt húc vào vị trí mẫn cảm đó, làm Văn Bân toàn thân từng đợt run rẩy, khoái cảm mãnh liệt càng thêm mãnh liệt, mỗi một tế bào trong cơ thể đều đang hưng phấn gào thét.
“A…… A…… Kêu anh chậm…… Chậm tí…… ư……”
Người kia căn bản chẳng thèm để ý tới thỉnh cầu của mình, âm rên rĩ vì động tác của hắn mà vỡ vụn, ngược lại như sự cám dỗ vừa cự tuyệt vừa nghênh đón.
Cơ thể trở nên thật kỳ quái, khẽ môi tràn ra những tiếng rên rĩ thẹn thùng, làm Văn Bân khiếp sợ rất nhiều mà lại có chút cam chịu ——”Dù sao đã bị anh ta ôm rồi ” “Cứ vậy đi” “mất mặt cũng đâu phải lần đầu”.
Vì thế, tiếng kêu càng thêm phóng túng lên.
“Thoải mái sao?” Từ Phong dịu dàng hỏi bên tai.
“Ừ…… A……”
Hai má đỏ bừng, đôi mắt kín sương mù, Văn Bân đang sa vào trong dục vọng, đầy mê người đến không thể thốt thành lời.
” Văn Bân ngốc…… Anh yêu em.”
Từ Phong một mặt hoạt động, một mặt nói vậy, tựa như muốn đem tất cả tình cảm dồn nén từ lâu trút hết ra, trừu động kịch liệt đâm vào vị trí mẫn cảm nọ.
Muốn cho đối phương một đêm vĩnh viễn không thể quên——
Nhiệt tình, điên cuồng, cũng không thiếu phần dịu dàng.
Chậm rãi, đau đớn nhè nhẹ trôi đi trong cơ thể, chiếm đoạt lấy, là từng đợt khoái cảm tràn ngập, dọc theo vĩ chuy lan đến toàn thân.
Càng về sau, Văn Bân cơ hồ mất lý trí, chỉ nhớ được siết hai tay ôm chặt lấy người kia, vùi đầu trong lòng hắn. Tiếng tim đập rõ ràng làm Văn Bân an tâm nhắm mắt lại. Do khoái cảm quá mãnh liệt, ngón tay ở sau lưng hắn đã cắt một vệt máu, Từ Phong nhận được kích thích nho nhỏ, động tác cũng càng thêm kịch liệt.
Thú tính nguyên thủy ở trong máu bắt đầu rục rịch, tâm ý liên kết hai người, ở trước mặt đối phương thể hiện khát vọng chân thật nhất sâu trong tâm ……
Thân thể bắt đầu đong đưa mê loạn, gra giường đã sớm bị cọ nhăn nhíu, chăn cũng không biết đi nơi nào……
Trong phòng hai thân thể trần trụi ôm nhau, bởi vì là đêm đầu, Văn Bân ngốc còn chủ động yêu cầu, Từ Phong đương nhiên sẽ không dễ dàng thỏa mãn như thế, làm nhiều lần, làm cho Văn Bân toàn thân bủn rủn, chẳng còn tí sức mặc hắn bài bố, đến cuối cùng, thậm chí tiếng kêu đã khàn khàn, trên lông mi đọng những giọt nước, hốc mắt đỏ hoe.
“Mẹ nó anh…… Có dừng hay không…… Anh……” Dùng hết khí lực toàn thân để “Gào lên”, cũng bởi vì chủ nhân mệt mỏi quá xá nên chả có tí sức mạnh nào.
Gào xong thì nhắm mắt lại, ỉu xìu thiếp đi.
Từ Phong mỉm cười hôn cậu, đem Văn Bân đang ngủ mơ màng, bế vào phòng tắm, làm công tác rửa sạch.
Thừa dịp cậu không chú ý, hôn lên toàn thân lần nữa.
Rốt cuộc ăn sạch sẽ hết đậu hủ , nhưng mà…… So với dự liệu, nhanh hơn tí.
GiúpVăn Bân tắm rửa thơm tho, thay đổi chiếc gra giường mới, bế cậu lên giường.
Từ Phong lại không thấy buồn ngủ.
Bởi vì vừa vận động kịch liệt, thân thể quả thật hơi mệt chút, nhưng đầu óc vẫn còn rất minh mẫn như trước.
Đợi thật lâu, rốt cuộc chiếm được điều mình mong muốn, cảm giác hạnh phúc dâng trào trong ngực, làm người ta hưng phấn ngủ không được.
Uống một ly nước, tùy ý mặc độ áo ngủ đứng trước cửa sổ.
Đêm đã khuya, nơi này lại là vùng ngoại thành, ngoài cửa sổ đen tuyền một mảnh, có thể ngắm nhìn bầu trời đầy sao.
Quay đầu lại, gặp Văn Bân ngủ say sưa, Từ Phong khẽ cười, mở điện thoại di động, như dự kiến, trông thất một cuộc gọi nhở.
Ấn gọi lại.
“Chào dì, người tìm cháu?”
Bởi vì khác múi giờ, Trung Quốc đang là tám chín giờ tối, điện thoại là gọi tới mẹ Văn Bân.
“Văn Bân ở chỗ cháu chưa?.”
“Dạ, cậu ấy rất an toàn, xin người yên tâm.”
“Vậy là tốt rồi, cháu sau khi trở về thì tới chỗ dì một chuyến trước, dì có một món đồ cho cháu.”
“Dạ được, dì cũng sớm nghỉ ngơi một chút, chú ý cơ thể, nếu thường xuyên mất ngủ thì đừng ngại nghe chút âm nhạc, khá hiệu quả.”
“Ừ, cám ơn.”
Từ Phong dừng đôi chút, đột nhiên hỏi: “Cha mẹ cháu có tìm người sao?”
“Mẹ cháu buổi chiều đã tới, nói với dì rất nhiều chuyện của cháu.” mẹ Văn Bân dừng một chút, khe khẽ thở dài: “Từ Phong, chuyện cháu làm, đã đủ nhiều rồi. Văn Bân mặc dù hơi đần, đối với cháu cũng là một lòng, dì đã muốn nghĩ thông suốt, cháu không cần lo lắng dì sẽ quấy rầy nó.”
“Vâng, cũng xin người yên tâm, cháu rất yêu cậu ấy.”
Lúc sau cúp điện thoại, có chút bất đắc dĩ cong khóe miệng, mở ra tin nhắn ghi lại trong di động.
“Vung lưới bắt cá, bắt được, cá cứ muốn giãy giụa, cầm chặt vào, cậu chỉ cần nhẫn tâm lưới, sau đó đem nó mang về, nuôi cá trong vại. Lúc này buông tay, là kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Cậu mà không quyết tâm, là do cậu rất để ý nó, sợ nó đau.”
Đó là lúc vừa tới Hà Lan, bản ghi tin nhắn trao đổi giữa mình và Hạ Phong.
“Tôi nói rồi, đợi nhiều năm như vậy, đã sớm không bỏ xuống được. Chỉ là cần thời gian suy nghĩ chu đáo, Văn Bân rốt cuộc ra sao, mới cự tuyệt thẳng thừng như thế.”
“Vậy là tốt rồi, nếu cứ vậy mà buông tay, tôi thấy không đáng thay cho cậu.”
“Cậu giúp tôi một điều.”
“Điều gì?”
“Nghĩ cách để liên lạc với mẹ Văn Bân.”
……
Ngày kế, Văn Bân ngủ thẳng giấc đến khi mặt trời lên cao, mới mơ mơ màng màng mở mắt.
Trước mắt là một khuôn ngực trắng bóng, dời tầm mắt lên trên, trông thấy Từ Phong đang bình thản tựa vào đầu giường.
Văn Bân phát hiện mình y chang con bạch tuộc nằm bò vào lòng hắn, nước miếng đều chảy lên ngực hắn, hắn thế mà không chút để ý, ngược lại còn dịu dàng ôm mình.
“Tỉnh?”
Văn Bân gật gật đầu, xoa xoa mắt muốn ngồi dậy, nơi đằng sau phát đau, Văn Bân nhe răng nhếch miệng một phen, lại nằm về.
Cái chỗ đó lành lạnh, hình như thoa dược……
Trong lòng không kiềm được cảm động, bất quá suy nghĩ lại, chỗ bị thương đó vốn là do hắn, hắn đến giải quyết tốt hậu quả cũng là phải.
Vì thế, cảm động cùng tức giận dần trung hoà, Văn Bân lại rúc vào trong chăn, tiếp tục ghé vào trong lòng hắn nhắm mắt lại, thấp giọng than thở nói: “Đói chết tui.”
Xuống sân bay từ qua đến bây giờ, còn chưa ăn được miếng cơm, tối hôm qua còn làm vận động kịch liệt đó, cả bụng cứ xì xào than đói.
Từ Phong gật gật đầu, nói vọng ra ngoài cửa: “Tiểu Tường, cậu bưng cháo vào đi.”
Cực thích cùng Văn Bân ôm nhau, cảm giác ấm áp nơi làn da tiếp xúc thân mật thiệt là thoải mái, Từ Phong cũng lười bước xuống giường, trực tiếp gọi tiểu Tường ngoài cửa mang vào.
Vu Tường vẻ mặt không tình nguyện bưng cháo vào, Văn Bân vừa thấy cậu, biểu tình trên mặt trong nháy mắt cứng ngắc.
Vu Tường trêu ghẹo: “Kaka, sắc mặt anh sao giống thấy quỷ vậy……” Bị Từ Phong lạnh lùng lườm một phát ngắt lời. Vu Tường cười: “Em chỉ là đang trần thuật lại sự thật thui.” Nói xong liền đi tới ngồi xuống bên cạch Văn Bân, “Ê, tui hôm qua nói mông đau là thật, do tui bị chó của chị tui rượt cắn, ngã lăn quay trên cầu thang ấy.”
“Ha ha…… Vậy à.” Văn Bân chê cười sờ sờ đầu.
“Tối hôm qua mấy giờ ngủ dị? Hai người các anh kéo dài ghê, ầm ĩ phá tui cả đêm.”
Văn Bân mặt đỏ bừng.
Vu Tường nhún nhún vai: “Tui chỉ đùa tí thôi mà, phòng này cách âm hiệu quả tốt lắm, anh sao lại thẹn thùng thế này hả.”
Văn Bân nói không nên lời.
“Được rồi, tui còn phải qua bên chị, mấy anh tiếp tục.” Nói xong liền cười ám muội, sau đó mới xoay người rời đi, lúc tới cửa lại quay đầu nói với Văn Bân: “Anh thẹn thùng như vậy, rất dễ bị Từ Phong ăn hiếp nha, ai……”
Mái tóc màu vàng, đôi mắt màu xanh, làn da trắng nõn.
Vừa trông thấy ngoại hình của cậu ta, đều làm người ta muốn ôm vào lòng sờ sờ đầu, vừa nghe cậu ta nói chuyện, thật muốn đá văng cậu ta raThái Bình Dương.
Tiểu ác ma.
Văn Bân nghiến răng nghiến lợi nghĩ.
Từ Phong bưng cháo qua đút Văn Bân, Văn Bân ngượng ngùng, theo trong tay hắn tiếp nhận: “Em tự mình làm.”
Từ Phong cười: “Để anh, em khẩn trương lại làm nghiêng bát.”
Chẳng cho chút mặt mũi nào…… Văn Bân lừ hắn một phát, thấy thìa đưa tới bên môi, đành phải ngoan ngoãn há mồm.
Nhìn cái miệng đo đỏ kia hé mở, le lưỡi ra ngoan ngoãn uống cháo, Từ Phong không khỏi thích thú trong lòng, lúc Văn Bân ngoan ngoãn thiệt đáng yêu quá à, nhưng mà sức bật của cậu ấy quá mạnh, tùy thời đều xù lông nhím lên.
Thật vất vả mới không khí ngọt ngào ấm áp như vậy, Từ Phong đương nhiên sẽ nắm chắc, động tác đút cháo thiệt là chậm, Văn Bân có đôi khi sẽ hé miệng chờ, thấy hắn chưa đưa qua, lại ảo não ngậm miệng lại, ngẩng đầu trừng mắt……
Hoạt động đút cháo lý thú kéo dài hơn nửa tiếng đồng hồ, bát rốt cuộc thấy đáy.
Cầm bát để lại, ngồi lại trên giường đem Văn Bân ủ vào lòng, đột nhiên nghe thấy trước ngực truyền đến thanh âm rầu rĩ.
“Khi nào thì về nước?” Văn Bân hỏi.
“Chờ qua hôn lễ của chị anh.”
Văn Bân trầm mặc chốc lát: “Nga, em đây ngày mai về trước.”
“Nhanh vậy?”
“ừ, em muốn trở về tìm việc làm nà, công ty phỏng vấn ngay tại tuần này, anh nghĩ em rãnh rỗi giống anh vậy sao, hừ.”
Từ Phong xoay đầu lại, “Thật sự không muốn học?”
“ừ.”
Thật lâu sau, Từ Phong mới nhẹ giọng nói: “Nói như vậy, anh tôn trọng lựa chọn của em.”
Văn Bân gật gật đầu, “Sau khi anh về nước, có thể tìm việc ở bản địa hông. Em…… Không xa anh.” Nói xong liền sờ sờ cái ót, tựa hồ có chút ngượng ngùng.
Từ Phong khẽ vuốt tóc bên tai Văn Bân: “Đương nhiên.”
Văn Bân nhếch miệng cười: “Vậy là tốt rồi!”
Hai người ôm nhau nằm một bận, không thèm để ý sắc trời bên ngoài.
Thật lâu sau, Từ Phong đột nhiên nói: “Anh có lời muốn nói cho em.”
“hử?”
“Cùng với cho em biết sau lại suy nghĩ lung tung, không bằng anh chủ động nói cho em.”
Văn Bân cảm thấy sự tình có lẽ rất nghiêm trọng, vì thế vểnh tai chăm chú nghe: “Ừ, anh nói.”
Từ Phong nhẹ giọng nói: “Trong lúc anh ở Hà Lan, vẫn hay liên lạc với mẹ em.”
“A?”
“Nói với mẹ em rằng em thích anh, anh với dì đã điện thoại vô số lần, mới đầu dì còn hơi phản đối, anh nói với dì sự quyết tâm anh thích em, dì mới chậm rãi thỏa hiệp.” Từ Phong nhìn chăm chú Văn Bân: “Anh nói điều này không phải đang tranh công trước mặt em, thầm nghĩ để em hiểu được, bất luận khó khăn gì, anh đều đứng cạnh em.”
“Anh, mãi, không buông tay em.”

Thì ra là thế.
Trách sao mẹ đồng ý dễ vậy, lại còn biểu hiện bình tĩnh như thế, nguyên lai là có người tiêm phòng trước.
Chính mình mang theo thấp thỏm trong lòng, cầm trang bị tốt nhất đi đánh boss đáng sợ nhất trong tưởng tượng, không nghĩ tới cứ một đao chém xuống boss đã thua, chẳng phải mình lợi hại gì, cũng không phải mẹ hay mềm yếu, mà là, ngay phía trước mình, lớp vỏ cứng cáp nhất, đã có người hỗ trợ cậy mở……
Cho nên mình qua được dễ dàng như thế.
Nỗi đau khó chịu nhất do bị trưởng bối cự tuyệt, đã được Từ Phong chống đỡ trước.
Có thể tưởng tượng, nghe thấy cái tin này, mẹ buồn bã và thống khổ bao nhiêu;
Cũng có thể đủ tưởng tượng, thuở đầu bị mẹ cự tuyệt, Từ Phong buồn bã và thống khổ bao nhiêu.
Mà bọn họ cũng rất ăn ý gạt mình, đem tất cả âm thầm chấp nhận, mẹ ở trước mặt mình không có biểu hiện ra chỗ nào khác thường, Từ Phong cũng chẳng liên lạc với mình, bọn họ chỉ là đang không ngừng đàm phán, chậm rãi hợp lại.
Cuối cùng mẹ cũng thông cảm, lý giải ; Từ Phong an tâm, yên lòng.
Sau đó, hai người liền chờ mình chủ động nói thành lời.
Văn Bân hung hăng ôm lấy Từ Phong, do động tác quá lỗ mãng, cằm đụng vào ngực hắn, có chút đau, nhưng không đau đớn bằng trong lòng.
Siết chặt cái ôm hơn, vùi đầu trước ngực hắn.
“Thực xin lỗi……”
Ngay lúc hắn đang nỗ lực cho đoạn tình cảm này, ngay lúc hắn đang nghĩ cách trao đổi đàm phán với mẹ, mình còn ở đó ngu ngốc hoài nghi hắn thích người khác, sẽ rời xa mình.
Một mình bốn bề rối rắm khổ sở, cự tuyệt chưa từng tin tưởng hắn.
Kỳ thật là rất không tự tin.
Tổng cảm thấy hắn xứng đáng tốt hơn, mãi không rõ hắn tại sao lại một tên toàn thân đầy khuyết điểm……
Cho nên, lúc Hạ Phong nói hắn và Vu Tường có thể đang quen nhau, mới dễ dàng tin.
Thời điểm cố lấy dũng khí thẳng thắn với mẹ, lại vì trông mẹ mệt mỏi mà đánh trống rút lui.
Nếu không phải mẹ cố ý nói mấy lời như ” con càng gắng gượng mẹ càng hỏi han con” vân vân, bức bách mình nói ra, có lẽ mình sẽ lại quay cuồng trong rối rắm.
Như vậy xem ra, mẹ khi đó đã sớm biết, cho nên mới cố ý bức mình nói ra, để trút bỏ tảng đá trong lòng.
Cho nên, khi bà nhận được cú điện thoại, mới có thể không nói một tiếng, để mình lơ mơ trút lòng với cái điện thoại……
Hết thảy điều này có lẽ đều là Từ Phong đang âm thầm thao túng, nghĩ vậy, chính mình vào sever Thiên Long kia, gặp được”Túy Thanh Phong”, gặp được”Thần Hỏa”, cũng không thể là trùng hợp.
Là hắn mua được Lưu Ba, để Lưu Ba dẫn mình vào trong game sao?
Tuy rằng biết hắn ở sau lưng mình động chân động tay, nhưng Văn Bân căn bản chẳng có cách nào đi trách cứ hắn.
Ngược lại, thấy cảm động dạt dào.
Trên thế giới này, có hai người yêu mình nhất, mình chỉ có thể yêu càng nhiều để đáp lại……
Chủ động ôm chặt hắn, chủ động hôn hắn, nụ hôn vừa trúc trắc lại cứng nhắc, có rất nhiều lời nhưng lại không có cách nào nói nên lời, chỉ muốn anh cũng cảm nhận được tâm tình của em.
Không còn là một mình anh yên lặng chờ đợi nữa, cũng sẽ không để cho mình anh chịu đừng điều gì nữa.
Từ giờ bắt đầu, em sẽ đứng bên anh.
Sẽ học yêu anh, quý trọng anh —— không bao giờ… buông tay ra.
“Từ Phong, thật sự…… Cám ơn anh.”
Cám ơn anh vẫn không tay em, cám ơn anh vào lúc em tới muộn vẫn chờ đợi em, cám ơn anh ở sau lưng em dọn sạch chướng ngại, làm nhiều như vậy.
“Đồ ngốc.” Từ Phong chỉ khẽ cười cười, “Anh cũng là do ích kỷ muốn bên em, mới làm nhiều như vậy á.” Nói xong, lại ôn nhu sờ sờ đầu Văn Bân.
Lúc sau bình tĩnh lại, bầu không khí nhồn nhột làm người ta nóng bừng toàn thân, mặt càng đỏ ửng, Văn Bân nghiêng đầu đi, đột nhiên thấy cái thùng đặt nơi góc phòng, “Đệt, thiếu chút nữa quên mất, em mang theo qua cho anh.” Nói xong rồi bước xuống, mới vừa đứng dậy, lại đỏ mặt ngả trở về, “Anh…… Anh đi kéo thùng qua đây.”
Từ Phong cười gật gật đầu, đem thùng xách qua, mở ra trước mặt Văn Bân.
Đủ mọi thứ đồ, Từ Phong lấy ra từng món một.
Âu phục? Cà- vạt?
Người này rốt cuộc hiểu hay không nha, tặng người ta quần áo, là ý muốn tự tay cỡi ra……
Bất đắc dĩ cong cong khóe miệng, lại thấy một hộp chocolate, mẫu hộp đóng gói quả thực kinh hãi.
Còn có một hộp đĩa CD, “Đây là cái gì?”
Văn Bân sờ sờ cái ót: “Hạ Phong đưa cho anh.”
Từ Phong nhíu mày, “Cậu ta cho chắc là GV rồi, em muốn không? Tặng em đó.”
Văn Bân mặt đỏ lên: “Không không không, anh giữ lại mà xem đi.” Nói xong lại cảm thấy lời này mờ ám quá, vì thế nhanh trí: “Cho tiểu Tường xem đi.”
Từ Phong im lặng đặt hộp qua một bên, sau đó lại thấy một cái túi nhỏ.
“Quần lót? Này em cũng tặng à.”
Văn Bân vội vàng xua tay: “Không không, đây là em thay……”
“Cám ơn.” Từ Phong cười cười, đứng dậy hôn lên trán Văn Bân, “Mỗi một quà tặng anh đều thích.”
Xoay người, từ trong ngăn kéo lấy ra hộp lớn, “Có qua có lại, đây là anh tặng em.”
Văn Bân lấy sang nhìn, Kiếm Tiên, Hiên Viên Kiếm, đĩa CD trò chơi toàn hệ liệt!
Văn Bân phấn khích ôm vào lòng chả muốn rời tay, lại đột nhiên nghe thấy thanh âm Từ Phong vang trên đỉnh đầu: “Sau này phải làm việc, không được như con nít suốt ngày chơi game, anh sẽ trông em.”
Thiệt đả kích……
“Phải chú ý nghỉ ngơi.” Thanh âm lại ôn nhu xuống, Văn Bân chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.
Nghỉ ngơi một ngày, được Từ Phong tươi cười chăm sóc, vào buổi chiều, Từ Phong đi ra ngoài mua đồ ăn, Văn Bân nhàm chán liền tám dóc với Vu Tường đã trở về.
“Anh họ tui hồi nhỏ đần siêu cấp, mỗi lần oánh nhau với Hạ Phong đều lưỡng bại câu thương, hai người đều biến thành đầu heo.”
“Ha ha, phải không? Bọn họ thật đúng là bạn bè gặp nhau ngủm một mạng mà.”
“Còn có nha, hồi còn tiểu học, giáo viên chủ nhiệm đỏm dáng hỏi mọi người ‘ Mấy học sinh thích cô chứ ’, Anh nói ‘ không thích ’, bị giáo viên phạt đứng.”
“Ha ha, anh ấy đúng là thẳng thắn quá xá, còn có gì?”
“Ờ, còn có, thời đại học có người thổ lộ với ảnh, ảnh nói ‘ tôi có thích một người, người đó ngu ngốc, cho nên bản thân tôi cũng ngu ngốc, mời bạn tránh xa tôi, miễn cho bị lây bệnh ’, ha ha ha, cười chết tui.”
Hai người cứ thể nói chuyện xấu của Từ Phong, hàn huyên hồi lâu, Văn Bân đã muốn cười gục xuống.
Vu Tường đột nhiên hỏi: “Tui nghe ảnh nói, Hạ Phong nói tui bị ung thư?”
Văn Bân co rút khóe miệng, cười mỉa nói: “Anh ta nói vào lúc cậu câu dẫn anh ta thì nói mình bị bệnh bạch cầu, hiện tại lại bị ung thư……”
Vu Tường khẽ nở nụ cười, Văn Bân đột nhiên cảm thấy nụ cười đó…… Làm người ta ớn lạnh cả sống lưng.
“Được rồi, tui về nước sẽ giúp cậu ân cần thăm hỏi anh ta một tí.”
Thời gian lưu lại Paris rất vội vàng, đêm đầu bị hắn ôm điên cùng, kết quả thành đau nhức hông, đừng nói du lịch, ngay cả bước xuống giường còn cảm thấy bủn rủn.
Hai ngày sau, Văn Bân đáp máy bay về nước.

Trong game, hai sever đã được xác nhập, cuộc chiến PK giữa Hạ Phong và Thần Hỏa chính thức mở màn, nguyên nhân việc Hạ Phong chân trời góc biển đuổi giết Thần Hỏa, vẫn như trước là bị anh ta giả nhân yêu lừa gạt tình cảm mình.
Có một lần, Thần Hỏa bị giết núp trong thành chẳng dám ra ngoài, lúc Văn Bân đi ngang qua thì vừa lúc nhìn thấy Thần Hỏa đáng thương ngồi trên đường cái thở dài, vì thế phi thường bất đắc dĩ gửi tin nhắn cho Hạ Phong, hỏi: “Anh đã cưới anh ta bao nhiêu lần rồi, mỗi lần đều bị lừa, chỉ có thể nói anh có mắt không tròng, đáng đời nhỉ? Mà sao lại đem cơn tức đổ vào đầu anh ta?”
Hạ Phong cười: “Con nít không hiểu đâu, cái này gọi là tình thú.”
Văn Bân trở mình xem thường, tự lo cho mình chạy đi thăng cấp với tiểu Ly.
Hệ thống nêu thông báo: hảo hữu Túy Thanh Phong của ngài login.
Văn Bân nhẫn nhịn, lại gửi tin nhắn qua hỏi: “Tui bảo này, Từ Phong không phải sắp trở về sao? Sao vẫn chưa trở lại.”
Bên kia hồi âm đáp: “Mới xa vài ngày, cậu đã nhớ cậu ta?”
“Đúng vậy đúng vậy, tui nhớ anh ta chết mất, nhớ đến đầu tui sắp bùng nổ rồi.”
Bên kia trầm mặc thật lâu, mới gửi qua khuôn mặt mỉm cười: “Anh là Từ Phong.”
Văn Bân trong nháy mắt mặt đỏ lên.
“Anh ngày mai trở về, em muốn tới sân bay đón anh chứ ?”
“Em mới không đi.”
“Ha ha, anh buổi chiều ba giờ đến.”
“Đã nói không đi……”
“Sân bay Bắc Sơn.”
“Anh muốn mặt mũi chứ? Em đã nói không đi……”
“Nếu không đến đón anh, anh sẽ rất thất vọng, anh cũng rất muốn gặp em.”
“Được rồi được rồi, đón thì đón!”
Kết quả, vẫn là hưng phấn chạy tới sân bay đón Từ Phong, mặc sạch sẽ, tóc cũng chải gọn gàng, tinh thần đầy phấn chấn.
Do thời tiết, máy bay trễ nửa tiếng, ở nơi người thân đón máy bay mà bắt đầu oán giận.
Văn Bân nhàm chán, quay đầu thì thấy một đôi vợ chồng bên cạnh đang xem đồng hồ, liền mỉm cười hỏi: “Dì cũng tới đón người ạ?”
“Ừ.” Người phụ nữ trái lại rất dễ nói chuyện, cách ăn mặc trẻ trung, rất phong cách, lúc này mang theo nụ cười, “Cháu sao? Đón bạn à?”
Văn Bân sờ sờ đầu, “Cháu tới đón người yêu, hì hì.”
Trên mặt thoáng chút thẹn thùng, ngữ khí lại có điểm đắc ý dào dạt.
Người phụ nữ nở nụ cười: “Tình cảm mấy cháu chắc rất tốt.”
Văn Bân vuốt vuốt mũi: “Đó là, vốn không nghĩ đón người ấy, nhưng người ấy nói nếu cháu không đến đón, người ấy sẽ buồn, hắc hắc.”
Trong loa truyền đột nhiên phát thông báo máy bay đến, Văn Bân vân vê mồ hôi trong lòng bàn tay, mắt nhìn chằm chằm lối ra.
Cửa mở, một đoàn hàng khách kéo vali đi ra, Văn Bân liếc mắt một cái liền thấy được Từ Phong trong đám người, áo sơmi phanh ngực đến cúc áo thứ ba, lộ ra vòm ngực khiêu gợi đầy câu dẫn, trên cổ khoác Mp3, đeo nút tai nghe nhạc, tuy rằng không mang kính râm, nhưng cứ trông như ngôi sao vậy, ngoại hình cao ráo đẹp trai thiệt đúng là mê chết người.
Văn Bân hắc hắc cười, Từ Phong nhìn thấy Văn Bân cũng mỉm cười, tháo nút tai nghe, hướng bên này đi tới.
Kết quả sau khi hắn tới trước mặt thì dừng lại, bởi vì có ba người đồng thời mở rộng cánh tay muốn ôm hắn.
Từ Phong cười: ” Ôm người nào trước?”
Người phụ nữ khẽ mỉm cười chỉ chỉ Văn Bân đang đứng ngốc bên cạnh.
Từ Phong gật gật đầu, mạnh mẽ ôm lấy Văn Bân, sau đó mới mỗi tay một người ôm đôi vợ chồng nọ: “Ba mẹ.”
Văn Bân xấu hổ đến đỏ hết cả cổ, đáng chết, căn bản hông biết hai người này là ba mẹ hắn, mới vừa rồi còn kiêu ngạo nói “Tới đón người yêu, tình cảm rất tốt nha, vốn không nghĩ đón, là người ấy nói không đến đón sẽ buồn……”
Ô hô thương thay, trong thiên hạ có tên nào mất mặt hơn Văn Bân ta?
Đoàn người đến tiệm gần đấy uống trà, càng đáng sợ chính là, mẹ Văn Bân cũng tới.
Cái tư thái này là tuyên bố ba mẹ hai bên gặp mặt à.
Thấy Từ Phong trông rất bình tĩnh, Văn Bân thầm nghĩ nhất định là hắn an bài, kết quả Từ Phong lại nhẹ giọng nói ở bên tai: “Anh cũng không biết, chắc là mẹ anh hẹn với mẹ em, bà sợ vịt nấu chín bay mất, cho nên dứt khoát chính thức gặp mặt để khẳng định chút thôi.” Nghe ngữ khí của hắn, hình như cũng có chút bất đắc dĩ.
Ba mẹ Từ Phong là giáo viên, mẹ Văn Bân cũng là giáo viên, ba vị ba mẹ đều rất lịch sự và nghiêm túc, bất quá trông bọn họ giống như đã sớm quen nhau, nói chuyện tuyệt không câu nệ.
Đàm luận một đống về công việc này, nhà ở này, cuộc sống về sau rồi đủ loại vấn đề linh tinh lang tang.
Văn Bân mặt trướng đỏ bừng, rầu rĩ cúi thấp đầu, uống vội chén trà.
Từ Phong cũng không nói lời nào, nghiêm túc nghe bọn họ giảng.
Sau khi xong, Từ Phong theo sự phân phó của cha mẹ, đưa hai mẹ con Văn Bân về nhà.
Trên xe, Văn Bân rốt cuộc thở phào.
Cha mẹ Từ Phong nhìn qua đối với mình ấn tượng cũng không tệ lắm, bọn họ căn bản không biết mình quen chửi bậy, hì hì.
Mẹ hắn trước khi đi còn bảo “Văn Bân thật sự một trẻ ngoan mà, chẳng giống thằng Từ Phong nhà tôi, tính cách ác liệt lại không nghe lời” đủ loại cảm thán.
Văn Bân cười đắc ý, bị mẹ lạnh lùng quét nhìn: “Con cười khúc khích cái gì.”
Văn Bân sờ sờ đầu, không cười nữa, mà Từ Phong đang lái xe thì lại khẽ cười tủm tỉm.
Về đến nhà rồi, mẹ lại tự mình xuống bếp, Từ Phong cũng đi theo, hai người ở trong nhà bếp một người thì rửa rau một người thì xào rau, phối hợp ăn ý, Văn Bân đứng ở cửa cười ngây ngô một trận, mặc dù là con trai, cảm giác dắt về nhà kỳ thực cũng không tệ.
Ba người vây quanh bàn ăn dùng bữa, Văn Bân thấy Từ Phong đối diện với mẹ ở bên cạnh cứ gắng sức gắp thức ăn cho minh, có chút ngượng ngùng, bất quá đồ ăn hôm nay thơm ngon cực kì, bất chấp căng xoè cái bùng, ăn sạch hết thức ăn.
“Văn Bân.”
Nghe thấy tiếng gọi của mẹ, Văn Bân lập tức ưởn thẳng lưng.
“Con đi rửa chén.”
“Nga……”
Thấy mẹ dẫn Từ Phong vào thư phòng, tựa hồ có việc muốn trò chuyện, Văn Bân liền ngoan ngoãn bê chén đĩa đi rửa.
Trong thư phòng, Từ Phong và mẹ Văn Bân ngồi đối mặt nhau.
Mẹ Văn Bân điềm tĩnh nói: “Dì có món đồ này muốn giao cho cháu.”
Từ Phong kỳ thật vẫn nghi hoặc, vào đêm ở Paris đó, dì gọi điện thoại nói có thứ gì đấy muốn giao cho mình, rốt cuộc là cái gì nhỉ?
Thấy dì đứng dậy, từ trong ngăn kéo lấy ra một băng cát xét, bỏ vào trong máy ghi âm bên cạnh.
Theo chuyển động của băng cát xét, thanh âm quen thuộc tuôn chảy ra, vọng lại trong không gian yên tĩnh.
“Em bây giờ chẳng khoẻ chút nào……”
“Em rất nhớ anh…… Rất nhớ anh……”
” Em ngu ngốc, sau khi đem anh đuổi đi vẫn luôn hối hận, chỉ là em không có cách nào mà, anh biết không, lúc em…… Đuổi anh đi, chính mình cũng rất khó chịu……”
” Chính là, em thật sự thích anh, thực thích……”
“Nếu có kiếp sau, em nhất định phải đầu thai đến một gia đình thực hạnh phúc, ngoan ngoãn hiếu thuận ba ba em, nghe lời mẹ em nói, sau đó, luôn bên cạnh anh.”
“Thật sự rất xin lỗi……”
Đó là thanh âm của Văn Bân, bởi vì phát sốt mà giọng khàn khàn, mang theo chút nghẹn ngào rất nhỏ.
Ghi âm đằng sau tuy rằng mơ hồ, nhưng giọng nói ấy tựa như chiếc búa, đập từng phát vào lòng Từ Phong.
Luôn là người sống dồn nén tình cảm, trong phút chốc, hốc mắt cũng nóng lên, cúi đầu, siết chặt nắm tay.
Văn Bân ngốc…… Đồ ngốc làm cho người ta đau lòng, cứ đem thống khổ chôn chặt trong lòng, đồ ngốc cứ tỏ vẻ như rộng rãi mà suốt ngày cười hì hì……
“Dì giao nó cho cháu, thầm nghĩ cho cháu biết, nó yêu cháu hơn cả trong tưởng tượng, chỉ là không biểu lộ ra. Người mẹ dì đây không thể cho nó, cần cháu bù thêm.” Nói xong, vỗ nhè nhẹ vai Từ Phong, “Dì đối với cháu rất yên tâm, Từ Phong.”
Dì giao cho mình, không chỉ là một băng cát xét, mà là…… Đứa con thuần khiết nhất, chân thành nhất, cũng cất giấu tình ý sâu nhất của dì.
Lúc sau mẹ Văn Bân rời khỏi thư phòng, Từ Phong lại ấn nút quay lại, nghe lại đoạn ghi âm ấy.
Khi mình không ở bên, thanh âm Văn Bân thống khổ như vậy…… Nỗi đau khiến người nghe xong, trái tim đều co rúc lại.
—— Sự tổn thương ấy so với mình còn muốn thống khổ kịch liệt một vạn lần.
Người mình yêu nhất, cái tên ngốc làm người ta đau lòng đó, ở tại nơi mình không nhìn thấy, lại có thể buồn bã như thế sao?
Còn có thể buông tay cậu nữa ư? Còn dám thương tổn cậu nữa ư?
Chờ tới khi Văn Bân cuối cùng cũng rửa xong chén đĩa, thấy Từ Phong đang ngồi trên ghế sa lon, cúi đầu không biết nghĩ cái gì.
Cười tủm tỉm thong thả bước sang, vỗ vỗ vai hắn, “Này…… Anh còn mặt dày mày dạn nán lại nhà em làm gì? Nên về đi.”
Từ Phong lại vươn tay ôm chặt lấy Văn Bân!
Văn Bân sửng sốt, ngây ra hồi lâu, mới sờ sờ đầu Từ Phong: “Được rồi, não anh teo rồi à, sao lại theo em làm nũng thế này?”
Còn chưa nói dứt, đã bị Từ Phong đột nhiên hôn.
Nụ hôn ôn nhu làm người ta mềm lòng, môi lưỡi giao nhau, gắn bó khắng khít, cùng với tiếng chậc chậc thâm mật, làm cho nụ hôn càng thêm ngọt ngào.
Bầu không khí vô cùng nồng nhiệt, rốt cuộc, cũng có cảm giác gia đình ấm cúng.
Văn Bân Từ nhỏ đã mất đi cha, vẫn cảm thấy trong cuộc đời mình có một nơi nào đó không trọn vẹn, thấp thỏm, hoang mang, hiện tại đều được một người xoa nhẹ.
Người thân kính yêu nhất cũng đã chấp nhận rồi, các bằng hữu trân quý nhất đều chúc phúc, hai người đều thật lòng yêu nhau —— còn có gì hạnh phúc hơn nhỉ?
Lúc sau, để chứng minh tâm ý mà hôn càng thêm cuồng nhiệt, nhận được Văn Bân trúc trắc nhưng nghiêm túc đáp lại.
“Đồ ngốc.” Từ Phong mỉm cười vò rối tóc Văn Bân, rồi dán lên môi cậu nhẹ giọng nói: “Anh yêu em, em, nhất định phải, khắc sâu nhớ kỹ.”
Không bao giờ… để cho em cơ hội một mình đau khổ, một mình rối rắm, một mình trốn ở góc phòng cười trong nước mắt nữa.
Bởi vì, anh sẽ luôn bên cạnh em.
Vĩnh viễn không buông tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.