Chỗ Nào Không Đúng

Chương 77: Xem trọng




Kỹ thuận luyện đan của Giản Thành tất nhiên tốt.


Dưới phòng hộ của các sư huynh đệ vây quanh, Giản Thành thành công luyện chế ra một lò đan dược.


Giúp Hoa Điệt ăn đan dược, sau khi để cho hắn ngủ, Hà Minh lại kiểm tra cho Hoa Điệt một phen, sắc mặt hòa hoãn xuống.


Hắn tán thưởng nói: "Thuật luyện đan của sư đệ thật sự lợi hại, linh lực trong cơ thể Hoa sư huynh tuy rằng vẫn khô kiệt như cũ nhưng cỗ linh lực lạnh băng kia bắt đầu rút đi, tin tưởng chờ đến ngày mai sư huynh tỉnh lại, thương thế của hắn có thể khôi phục."


Lâm Dữu nhẹ nhàng thở ra: "Cũng tốt, chờ sau khi Hoa sư huynh tỉnh lại, cần hảo hảo dò hỏi một phen, chuyện này rốt cuộc là thế nào."


Sau một phen bận rộn, mọi người tách ra nghỉ ngơi, Giản Thành đem đan lô cùng đồ vật thu thập tốt, chủ động đi đến bên cạnh Hà Minh.


"Sư huynh , lúc ta tới nhìn thấy bên kia xuất hiện băng sơn, tuy rằng chợt lóe rồi biến mất, nhưng dưới tình huống hỏa linh lực tràn đầy như vậy cư nhiên còn xuất hiện băng sơn, chính là phát sinh chuyện gì sao?"


Hà Minh nghe xong lắc đầu: "Ta cũng nhìn thấy dị tượng kia, mới cùng các sư huynh đệ đuổi qua, chính là sau đó chỉ thấy có Hoa sư huynh hôn mê, không thấy thân ảnh người khác."


Giản Thành rũ mắt, hắn nghĩ nghĩ nói: "Vậy vị trí cụ thể thì sao? Có thể nói cho ta vị trí cụ thể không?"


Hà Minh hơi hơi nhíu mày: "Thành sư đệ?"


"Ta muốn đi xem." Giản Thành nói.


Hà Minh trầm ngâm một lát mới nói: "Cũng được, có lẽ sư đệ ngươi có thể phát hiện manh mối gì."


Giản Thành có được địa điểm cụ thể, chào hỏi với Hà Minh, liền đi tới nơi phát hiện Hoa Điệt.


Tới dưới chỗ sơn thạch kia, mày Giản Thành gắt gao nhíu lại, hắn ngẩng đầu nhìn ngọn núi giống như cổng vòm trên đỉnh đầu, nhắm mắt lại, cẩn thận cảm ứng.


Một lát sau, hắn mở mắt ra, nâng chân bước về phía trước.


Hướng đông đi ba bước, hướng tây đi bốn bước, lui về sau hai bước, nhắm hướng đông bắc đi năm bước.............


Loại cảm giác này............... không đúng!!


Trung tâm trận pháp có hai người!


Giản Thành đột nhiên phản ứng lại, Hoa Điệt chỉ là một người bị hại, còn có một người thuộc tính âm khác bị làm mắt trận, lúc này mới làm cho trên người Hoa Điệt có linh lực băng hàn của người khác.


Trong lòng Giản Thành dâng lên cỗ dự cảm bất hảo, Hoa Điệt là đệ tử đích truyền của chủ phong Đại Nhật Tiên Tông, trung tâm trận pháp cần chú ý đến thuộc tính tương đối hoặc là tương hợp, lực lượng cần phải ngang nhau, ai có thể ngang bằng với Hoa Điệt làm mắt trận?


Ma tu trốn ở bí cảnh? Không linh lực của chúng tuyệt đối không có khả năng cùng tồn tại với linh lực của Hoa Điệt, chỉ có đều là tu sĩ Đại Nhật Tiên Tông......................


Giản Thành cố gắng nhớ lại, tu sĩ Đại Nhật Tiên Tông tiến vào lúc này, ai là thuộc tính thủy?


Giản Thành theo bản năng nhớ đến Bạch Nguyệt Liên.


Nàng là thuộc tính gì? Hình như là thuộc tính hỏa?


Nhưng cho dù Bạch Nguyệt Liên đồng dạng là thuộc tính hỏa, trong lòng Giản Thành vẫn bất an như cũ, bởi vì Bạch Nguyệt Liên là nữ tử, Hoa Điệt là nam tử, nữ tử bẩm sinh thuần âm , có lẽ trận pháp kia có năng lực thay đổi thuộc tính?


Nghĩ đến đây, Giản Thành rốt cuộc nhịn không được, hắn nhanh chóng trở lại động bên trong sơn thạch đám người Hà Minh nghỉ ngơi, hắn tìm được Hà Minh, cẩn thận dò hỏi: "Hà sư huynh, có một vấn đề, lần này trong nhóm đệ tử tiến vào của tông mon chúng ta, ai là thuộc tính thủy?"


Hà Minh sửng sốt: "Thuộc tính thủy?" Hắn nghĩ nghĩ: "Lâm sư huynh có thuộc tính thủy, Trương sư huynh cũng có, Tạ sư huynh cũng có."


Hắn nói tên vào người, có thuộc tính thổ có thuộc tính kim, có thuộc tính mộc vân vân.


Cuối cùng Hà Minh bổ sung: "Đúng rồi, Bạch sư muội cũng là tu sĩ thuộc tính mộc ."


Giản Thành há hốc mồm: ".............Bạch sư tỷ là thuộc tính mộc? Nàng không phải là thuộc tính hỏa sao?"


Hà Minh kinh ngạc nhìn Giản Thành: "..........ngươi từ đâu biết nàng là thuộc tính hỏa?"


Giản Thành vội vàng nói: "Ta là nói nàng chưa bao giờ lộ ra công pháp thuộc tính thủy, ngọn lửa cũng rất mạnh, ta cho rằng..........."


"Thủy sinh mộc, mộc sinh hỏa, sư muội là thủy mộc song thuộc tính, tu luyện Dung Dương Quyết quả là thực thích hợp, cho nên linh lực của Bạch sư muội cơ bản không có cảm giác thủy ôn nhuận." Nói lên cái này, Hà Minh nhưng thật ra cười: "Kỳ thật đại sư huynh của chúng ta mới là người có ý tứ, y là tu sĩ thuộc tính kim thủy, kim sinh thuỷ, trên lý luận y tu luyện công pháp thuần âm là làm ít công to, nhưng trên thực tế uy lực ngọn lửa của y dị thường cường hãn, hoàn toàn vi phạm quy luật ngũ hành hỏa khắc kim."


Giản Thành nghe xong ngơ ngẩn, tâm hắn như rơi vào hầm băng.


Bạch Nguyệt Liên là tu sĩ thuộc tính thủy mộc, đổi lại mà nói, một mắt trận khác là Bạch Nguyệt Liên.


Giản Thành đột nhiên duỗi tay bắt lấy cánh tay của Hà Minh, ngữ khí có chút lo sợ không yên mà chính hắn cũng không phát hiện: "Bạch sư tỷ đâu?"


Hà Minh giật mình: "Cái gì?"


"Ta đang hỏi là Bạch sư tỷ đâu? Từ sau khi tiến vào bí cảnh, có ai nhìn thấy nàng không?" ngữ khí Giản Thành nghiêm túc cực kỳ, con ngươi màu đen vô cớ tản ra ánh sáng khiếp người: "Nàng ở đâu? Có người biết không?"


Hà Minh theo bản năng nói: "Không ai từng gặp qua Bạch sư muội, cũng không ai nhìn thấy nàng."


Mặt Giản Thành xoát một cái biến trắng, chẳng lẽ lúc này đây Bạch Nguyệt Liên vẫn là đã chết?


Hắn lảo đảo lui về phía sau, toàn thân run rẩy lên.


Từ sau khi hắn trở lại quá khứ, thật giống như có một đôi bàn tay vô hình, làm cho hết thảy đều vận hành dựa theo quỹ đạo trước đây, chẳng lẽ hắn lại một lần nữa trải qua chuyện làm hắn hối hận cùng thống khổ sao?


Chẳng lẽ, chẳng lẽ hắn phải chết một lần nữa?


Không! Hắn tuyệt không nhận mệnh!


Giữa mấy cái hô hấp, Giản Thành liền khôi phục bình tĩnh.


Nhưng mà Hà Minh bên cạnh hắn lại theo bản năng run lên.


Đó là một loại phản xạ tự nhiên của thân thể sau khi gặp được nguy hiểm, nhắc nhở Hà Minh phải lập tức rời xa nguy hiểm.


Hà Minh lẩm bẩm nói: "Thành sư đệ?"


Giản Thành thậm chí còn cười cười: "Không có việc gì, còn thỉnh sư huynh chú ý đến hành tung của Bạch sư tỷ nhiều hơn một chút, ta vừa rồi phát hiện một chút dấu vết trận pháp còn sót lại ở nơi Hoa sư huynh hôn mê, cái trận pháp kia hẳn là có hai trung tâm, còn có một người...........giống như Hoa sư huynh, là mắt trận."


"Cái gì?!" Hà Minh phản ứng cực nhanh, hắn lập tức minh bạch ý tứ của Giản Thành, cái trán toát ra mồ hôi lạnh, kết hợp với vấn đề Giản Thành hỏi ra trước đó, thân thể Hà Minh lung lay sắp đổ: "Ngươi là nói Bạch sư muội, nàng............."


Giản Thành trầm mặc một chút mới nói: "Ta cũng hy vọng là ta đã đoan sai, hiện tại liền thấy Hoa sư huynh đã tỉnh, hy vọng hắn có thể biết được chút ít mục đích cùng bộ mặt của địch nhân."


Thần sắc Hà Minh ủ dột xuống, hắn hít sâu một hơi, gật gật đầu: "Ta hiểu được, ta sẽ nói chư vị sư huynh đệ cẩn thận chú ý."


Nói xong hắn đứng dậy đi tìm Lâm Dữu, Lâm Dữu là tu sĩ của Huyễn Nguyệt phong, ở phương diện tình báo am hiểu hơn so với hắn, có lẽ Lâm Dữu có thể phân tích ra cái gì.


Bất quá Hà Minh mới đi hai bước, đột nhiên bước chân dừng một cái.


Từ từ, hình như có chút không đúng.


Bất tri bất giác hắn cư nhiên nghe theo Giản Thành phân phó?


Hà Minh bỗng nhiên quay đầu lại, hắn nhìn Giản Thành ngồi bên cạnh Hoa Điệt, không nói một lời, có loại cảm giác mạc danh.


Thành Hạo này..............chắc chắn bất phàm.


Ngày hôm sau, Hoa Điệt rốt cuộc thanh tỉnh lại.


Hắn chống thân thể muốn ngồi dậy, Hà Minh vội vàng tiến lên đỡ Hoa Điệt: "Hoa sư huynh, cảm thấy thế nào?"


Hoa Điệt hữu khí vô lực nói: "Đau đầu."


Hà Minh hỏi Hoa Điệt: "Đã xảy ra chuyện gì?"


Hoa Điệt xoa xoa huyệt thái dương, cẩn thận nhớ lại nói: "Đúng rồi, ta bị người tập kích, một nam một nữ, nam nhìn như ăn mày, nữ hình như là tu sĩ Thái Tố Cốc, ta nhìn thấy thẻ bài đệ tử bên hồng nàng."


".............a, ta nhớ ra rồi, nữ tu sĩ kia nói tìm được một chỗ linh dược, nhưng là có yêu thú bảo hộ, nàng một mình không đánh lại, nàng nguyện ý phân một nửa linh dược kia cho ta, mời ta đánh chết yêu thú."


Tốc độ nói của Hoa Điệt càng ngày càng nhanh, ánh mắt cũng trở nên thanh triệt có thần lên: "Vì nàng là nữ tu Thái Tố Cốc, nữ tu Thái Tố Cốc ám hiểu chiến đấu rất ít, nên ta liền không nghĩ nhiều, đu theo nàng đến một chỗ khe núi, chỗ đó có một gốc linh thảo, phụ cận là một con xà yêu bảo vệ, ta xử lý xà yêu, sau đó bị nữ tu kia đánh lén từ sau lưng, trước khi hôn mê khóe mắt nhìn thấy một nam tu bộ dáng lôi thôi, chính là gã dùng thủ đoạn gi đó đột nhiên tập kích thần hồn ta, làm cho động tác cảu ta chậm lại, không phản kích thành công."


"Sau đó ta liền không có ký ức."


Hoa Điệt nhìn đồng môn sư huynh đệ xung quanh, có chút kỳ quái nói: "Các ngươi sao lại ở chỗ này?"


Hà Minh thở dài, kể lại chuyện phát sinh trước đó một lần, cũng nói ra phỏng đoán của Giản Thành, nghe Hà Minh nói xong, Hoa Điệt cũng trợn tròn mắt: "Ngươi là nói tiểu sư muội có thể cũng bị đối phương bắt được?"


"Nhưng khi đó chúng ta chỉ tìm thấy một mình ngươi." Thần sắc Lâm Dữu không tốt lắm: "Nếu đối phương thật sự bắt được Bạch sư muội, cũng đem Bạch sư muội cùng Hoa sư huynh làm mất trận, dưới tình huống thế nào lại bỏ lại Hoa sư huynh, mang Bạch sư muội đi?"


"Bởi vì không thể thay đổi tính?" Giản Thành thình lình mở miệng: "Ở bí cảnh, tu sĩ thuộc tính dương rất nhiều, chúng ta đều vậy, nhưng tu sĩ thuộc tính âm có thể tương dung với linh lực của tu sĩ Đại Nhật Tiên Tông chúng ta, cũng chỉ có duy nhất Bạch sư tỷ thích hợp."


Giản Thành hai tay khoanh lại, hắn dựa trên vách đá, khí thế quanh thân đọng lại mà ủ dột: "Chúng ta cần phải trước khi đối phương thiết lập trận pháp, cứu được Bạch sư tỷ ra!"


Lâm Dữu nhìn Giản Thành, há mồm muốn nói gì, Hà Minh kéo kéo tay Lâm Dữu, lắc đầu.


Còn có một khả năng, Bạch sư muội đã chết, thần hồn bị luyện hóa thành kết tinh tinh thuần nhất, rốt cuộc nếu thật muốn thiết lập trận pháp, loại kết tinh thần hồn này mới là tài liệu tốt nhất.


Giản Thành vỗ vỗ quần áo, hắn cười nói: "Nếu Hoa sư huynh đã không có việc gì, vậy tiểu đệ liền không quấy rầy."


Hà Minh sửng sốt: "Thành sư đệ? Ngươi muốn rời đội?"


Lâm Dữu nói: "Ngươi nếu đi một mình, thực dễ dàng bị địch nhân ở chỗ tối tập kích."


Giản Thành cười hì hì, trong mắt lại không mang theo một tia ý cười: "Ta chờ hắn đến tìm ta."


Sau đó hắn xoay người xua xua tay, không mang theo một tia lưu luyến rời đi.


Ánh mặt trời rơi xuống, bóng dáng phảng phất hóa thành ngọn lửa không tiếng động thiêu đốt, trong yên tĩnh lộ ra túc sát.


Thẳng đến hồi lâu khi Giản Thành rời đi, Hà Minh mới mở miệng: "..........có lẽ Thành sư đệ có ý tưởng gì."


Lâm Dữu đột nhiên nhìn về phía Hà Minh: "Ngươi là nói..............."


Hà Minh không tỏ ý kiến nói: "Tình tình Tiêu sư huynh quá mềm mại, hắn thực để ý thái độ của người khác, ta luôn cho rằng Tiêu sư huynh dẽ là một cung chủ Luân Hồi Cung tốt, nhưng không phải là một phong chủ tốt."


"Thành sư đệ có sát phạt quả quyết cương ngạnh cùng cứng cỏi, ta thật xem trọng hắn."


-----------------------------------------


Bên kia, Cung Thiên Trọng nhìn dấu hiệu trên một gốc đại thụ trong rừng rậm, bước chân dừng một chút, nhìn về phía tây.


Đó là dấu hiệu ba tông ma môn tập hợp.


Cung Thiên Trọng theo bản năng sờ sờ ấn ký trên trán, cái ấn ký kia đã sớm bị che dấu, không ai sẽ biết bất quá mới mấy canh giờ, hắn đã không phải là hắn trước đây.


Cung Thiên Trọng đột nhiên lộ ra một cái tươi cười điên cường mà thần kinh.


Kỳ thật làm một nô bộc cũng không phải không có chỗ tốt, ít nhất nếu hắn thật sự chết trên tay kẻ khác, hắn là có thể bằng vào huyết huyền trên tay Giản Thành sống lại một lần nữa.


Vậy đi xem đi.


===========================


Tác giả có lời muốn nói:


Giản Thành: Ta muốn cứu sư muội!


...........Nhưng mà sư muội đang ở trong tay hắn 23333


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.