Chỗ Nào Không Đúng

Chương 169: Yêu nghiệt xuất thế




Trần Húc Chi đã chịu kinh hách cực đại.


Đây là cái quỷ gì?


Y cúi đầu, tiểu quỷ ôm đùi y ngẩng đầu, giữa hai mắt đối diện, biểu tình Trần Húc Chi ngày càng cứng đờ.


Đậu, mặt tiểu hài tử này thật mẹ nó giống y a = =


Chẳng lẽ............ là tiểu oa nhi Trần Mộ?


Y khô khốc nói: "Cung Thiên Trọng?"


Tiểu hài tử ngửa mắt, cười mỉa nói: "Không không không, ngài không phải đặt tên cho ta gọi là Trần Mộ sao."


Trần Húc Chi: "....."


Y khô khốc nói: "....... trước khi ta xuất môn ngươi vẫn là một đứa oa oa."


Cung Thiên Trọng giơ tay che mặt: "Thời điểm ta phản ứng lại, đã biến thành như vậy."


Ánh mắt Trần Húc Chi dừng ở trên ngọc quyết Cung Thiên Trọng quăng ra ngoài, hơi hơi híp mắt, lại nhìn tiểu oa nhi: "Ngươi biết cái ngọc quyết kia là thứ gì không?"


Cung Thiên Trọng lắc đầu, trên thực thế hắn so với Trần Húc Chi còn mù mờ hơn.


"Nói thật, thời điểm ngài đẩy cửa, ký ức của ta còn dừng lại ở trong hoàng cung Tây Nguyệt Quốc."


"Lúc ấy thần hồn của ta chịu thương nặng, căn bản vô pháp điều dưỡng, lại bị vây công, liền dứt khoát lưu loát tìm chết."


Cung Thiên Trọng thành thật công đạo, thanh âm tiểu oa nhi thanh thúy sạch sẽ, cùng với biểu tình cực kỳ không khỏe trên mặt hắn: "Đến lúc ta có tri giác, ta liền cảm thấy một cỗ lực lượng phi thường quen thuộc lưu động trong cơ thể, sau khi khôi phục ý thức, ta mới phát hiện trong ngực ôm cái ngoạn ý kia, ngây ngốc mà đứng."


Cung Thiên Trọng nói đơn giản, trên thực tế trình độ mộng bức của hắn còn cao hơn so với Trần Húc Chi.


Mới nhắm mắt mở mắt một cái, tầm nhìn của hắn liền xảy ra biến hóa.


Tưởng tượng một chút đột nhiên phát hiện cái bàn còn cao hơn mình một cái đầu là cảm giác gì?


Cung Thiên Trọng lúc ấy còn tưởng mình đang nằm mơ đâu.


Wow, sau khi chết còn mơ loại giấc mơ này? Thật là kỳ ba.


Thẳng đến khi đại môn ở bên cạnh bị người ầm một tiếng đẩy ra, thẳng đến khi nhìn thấy Trần Húc Chi đứng ở trước mặt, Cung Thiên Trọng mới hậu tri hậu giác phát hiện, mình hình như thật sự không chết, hoặc là nói chính mình chuyển thể trùng tu!


Nháy mắt ý thức đến điểm này, ký ức thời kỳ trẻ con vô tri vô giác toàn bộ chảy vào trong đầu, sôi nổi hỗn loạn, có cảnh tượng mẫu thân ôm hắn hát đồng dao, có cảnh tượng phụ thân dùng ánh mắt mờ mịt mà hiểm ác trừng hắn, còn có cảnh tượng hai nữ tu cùng nhau trêu đùa hắn, cuối cùng tất cả đều biến thành một thanh âm mát lạnh của nữ tử.


"Ngài mang nó đi đi, từ hôm nay trở đi, nó không còn là hài tử của ta nữa."


Cung Thiên Trọng hoàn toàn lâm vào trạng thái mờ mịt mà cứng đờ, hình ảnh thay đổi như là đèn kéo quân, sau đó dừng ở hình ảnh Trần Húc Chi đứng ở trước mặt.


Trần Húc Chi ôm hán, nói với sư đệ ở bên cạnh: "Nó gọi là Trần Mộ, là hài tử của ta."


....... Ai nha! Vậy còn do dự cái gì? Gọi cha!


Được rồi, hắn nhận thua, gọi cha không dám, hay là gọi sư phụ đi = =


ở trên chính là một ít biến chuyển suy nghĩ của Cung Thiên Trọng sau khi tỉnh lại.


Trần Húc Chi nghe xong chỉ cảm thấy huyệt thái dương nhảy dựng, đau đầu vạn phần.


Y vẫy tay, để Cung Thiên Trọng lại đây.


Y thật cẩn thận quan sát tiểu oa nhi ở trước mặt.


Tuy nói từ cao bằng hai cái đầu chuyển thành cao bằng ba cái đầu, nhưng so với trạng thái trẻ con trước đó, khuôn mặt nhỏ của Cung Thiên Trọng đã nảy nở, ít nhiều đã có thể nhìn ra tương lai sẽ trở thành dạng gì.


Không thể không nói, Sầm Kiến Tuyết là một mỹ nhân, vẻ đẹp của nàng như thanh tuyền, khí chất yên lặng ôn nhã.


Tiểu oa nhi trước mặt kế thừa mặt mày của Sầm Kiến Tuyết, lông mi tinh tế kia hơi cong giống như là liễu diệp, đôi mắt màu đen sáng ngời hưu thần, mắt hạnh, nhưng đuôi mắt lại hơi hẹp dài, chờ sau khi lớn lên chỉ sợ cũng sẽ biến thành mắt phượng.


Khuôn mặt nhỏ là mặt trái xoan điển hình, lớn bằng bàn tay, gương mặt hơi hơi có thịt, đường cong rất đẹp, cái mũi rất cao, cằm có chút góc cạnh, điểm này nhưng thật ra lại giống Trần Húc Chi y, thế cho nên làm cho tiểu hài tử nhìn qua nhiều thêm một tia cảm giác quật cường.


Biểu tình Trần Húc Chi một lời khó nói hết.


Này nếu như Cung Thiên Trọng trưởng thành, chỉ cần đứng ở kia, trong mắt rưng rưng khẽ cắn môi lại nhìn nghiêng sườn mặt quật cường............... mẹ ơi! Một thế hệ yêu nghiệt cứ như vậy mà ra đời!


Huống chi thể chất Cung Thiên Trọng còn đặc thù như vậy, nếu như bị người khai huân.........


Trần Húc Chi giơ tay che mặt, cứ cảm thấy tiểu oa nhi tương lại hoặc là bị người nhốt trong phòng tối, hoặc là trở thành Tô Đát Kỷ điên đảo chúng sinh = =


Y nhịn không được chột dạ.


Vừa vặn Cung Thiên Trọng đối diện y cũng có chút chột dạ, tuy rằng lúc trước ước đinh Trần Húc Chi cùng Giản Thành sẽ trợ giúp hắn chuyển thế trùng tu, bất quá thật sự chuyển thế, Cung Thiên Trọng lại bắt đầu lo sợ bất an.


Rốt cuộc lúc trước hắn kỳ thật cũng không giúp được hai người này chuyện lớn gì, cuối cùng chính mình hình như còn bị phát hiện thân phận gián điệp, ở trong lao.........


Ai!!


Cung Thiên Trọng thình lình nhớ tới một chuyện, Vật Thập Ngũ nha!!


lúc trước Vật Thập Ngũ nói với hắn cái gì? Nói lựa chọn của hắn liên quan đến tương lai của thế giới?


Cung Thiên Trọng đối với tin tức này là khịt mũi coi thường, còn liền quan đến tương lai thế giới? Hắn cũng đã ngỏm rồi!!


Bất quá hiện tại nhưng thật ra có thể đem tin tức này nói cho Trần Húc Chi, để chứng minh............... hắn, chính mình vẫn còn hữu dụng QAQ


"Ta ở ám lao của lão tổ ma môn gặp được Vật Thập Ngũ." Nhìn thấy Trần Húc Chi vẫn như cũ không nói lời nào, Cung Thiên Trọng căng chặt thân mình, thật cẩn thận nói: "Vị tiền bối kia cũng bị bắt nhốt lại, trạng thái tựa hồ không tốt lắm."


Quả nhiên, tin tức này lập tức hấp dẫn sự chú ý của Trần Húc Chi, thần sắc y nghiêm túc hẳn lên: "Vật Thập Ngũ tiền bối còn sống? Bj nhốt trong ám lao của Thiên Quý lão nhân?"


Cung Thiên Trọng nghiêm túc gật đầu: "Vật Thập Ngũ còn nói........" dừng một chút, hắn khô khốc nói: "Lão nói lựa chọn của ta liên quan đến tương lai của thế giới."


Nghe đến đó, Trần Húc Chi nháy mắt trầm mặc, y nhìn khuôn mặt nhỏ tuyệt mỹ kia của Cung Thiên Trọng...........


Ai, khỏi phải nói, tương lại thật sự có khả năng đâu!


"Ta đã biết."


Trần Húc Chi cân nhắc chờ khi Ngô Thanh Nhi trở lại nhất định phải nói tin tức này cho nàng, sau đó y nhìn tiểu oa nhi ở trước mặt, nhịn không được thở dài.


Cung Thiên Trọng tuy rằng đang cười, bất quá tươi cười này nếu đặt ở trên người hắn trong quá khứ, chỉ sợ sẽ có vẻ ôn hòa thành khẩn, nhưng đặt ở trên mặt tiểu oa nhi.......... cái loại ý vị lấy lòng này căn bản không dấu được.


Tiểu oa nhi đang sợ hãi đâu.


Trần Húc Chi duỗi tay sờ sờ cái đầu nhỏ của Cung Thiên Trọng, ho khan một chút.


"Có vào chuyện, ta cảm thấy ngươi tốt nhất nên biết."


Cung Thiên Trọng nhịn không được duỗi tay sờ bàn tay to đang đặt trên đầu, cũng nghiêng đầu, ý đồ làm cho mình có thể nhìn được Trần Húc Chi: "......cái gì?"


Trần Húc Chi: "Chuyện thứ nhất, ngươi năm nay mới sinh ra, còn chưa tới nửa tuổi."


Cung Thiên Trọng: "............" Hắn theo bản năng mà nhìn tay mình, còn đo đo một chút chiều cao của mình.


Trần Húc Chi uyển chuyển mà nhắc nhở Cung Thiên Trọng: "Ngọc quyết ngươi trước đó ôm chỉ sợ có lực lượng của ma tu, cỗ lực lượng này nhanh hơn sự phát triển của thân thể ngươi, cũng đem ngươi đánh thức."


Cung Thiên Trọng nghe xong phản ứng đầu tiên cư nhiên là.........


"Ta còn có thể tu luyện pháp quyết cơ sở của Đại Nhật Tiên Tông không?"


Trần Húc Chi vô ngữ nói: "Nếu là trước kia chỉ sợ không thể, nhưng hiện tại.........."


Y nhớ tới biến hóa linh lực của Giản Thành, nói cho Cung Thiên Trọng: "Giản Thành trước đó cũng nhập ma, hình như dung hợp Lưu Li Hỏa của Đại Nhật Tiên Tông với tâm ma, biến thành thuộc tính hỗn độn."


"Có lẽ ngươi có thể theo hắn tu luyện."


Cung Thiên Trọng nghe xong đầu tiên là chấn động: "Hắn lợi hại như vậy?!"


Giây tiếp theo liền lộ ra gương mặt tươi cười vui vẻ, ai, so với Trần Húc Chi thâm trầm, hắn cảm thấy Giản Thành càng dễ ở chung a ~


Trần Húc Chi thương hại mà nhìn Cung Thiên Trọng, đứa nhỏ ngốc, Giản Thành ngây ngốc trước kia đã không còn! Hiện tại Giản Thành này căn bản là một đầu đạn hạt nhân!


Trần Húc Chi: "Chuyện thứ hai, mẫu thân ngươi là Sầm Kiến Tuyết, ngươi có ấn tượng gì về nàng không?'


Cung Thiên Trọng cẩn thận hồi tưởng lại một lúc, khẳng định nói: "Có." Nhớ tới nữ tử dứt khoát cùng quyết đoán, Cung Thiên Trọng nhịn không được cười cười: "Nàng là một mẫu thân thực tốt."


Trần Húc Chi cười phụ họa nói: "Đúng vậy, nàng thực không tồi." dừng một chút, y nói: "Tư chất cũng thực không tồi, hậu thiên tụ âm thân thể."


Cung Thiên Trọng: "......" Hắn nhịn không được duỗi tay che mặt: "Ta thì sao?"


Trần Húc Chi: " ......Cửu âm thân thể, cực phẩm lô đỉnh."


Cung Thiên Trọng: !!!


Không đợi Trần Húc Chi giơ tay triệu ra thủy kính, Cung Thiên Trọng quay đầu, lập tức đến bình sứ màu trắng bên cạnh cẩn thận nhìn mặt mình.


Hắn càng nhìn càng tuyệt vọng, đặc biệt là cái nốt ruồi đen ở trên ấn đường, dựa theo hiểu biết của hắn đối với lô đỉnh, hiện tại là đen, chờ khi hắn mười sáu tuổi liền mẹ nó thành đỏ!!


Nhìn đến biểu tình bị thương cực kỳ của tiểu oa nhi, ánh mắt Trần Húc Chi có chút phiêu.


Y trấn an Cung Thiên Trọng: "Ngươi cũng không phải đứa trẻ ngây thơ cái gì cũng không hiểu, về sau cẩn thận một chút, lấy tài trí cùng thông minh của ngươi là có thể tiếp tục che dấu."


Cung Thiên Trọng có chút tuyệt vọng, hắn nói với Trần Húc Chi: ".......... ma môn có bí pháp chuyện môn truy tìm cửu âm thân thể, ta nếu đối mặt với chúng, rất khó che dấu."


Trần Húc Chi sửng sốt: "Không thể một chút biện pháp che dấu cũng không có đi?"


"........ có thể dùng phương pháp đổi vận của đạo bói toán, đem mệnh cách của ta cùng một người khác liên kết lại, là có thể che lấp loại thể chất này." Cung Thiên Trọng dùng ngữ khí gian nan nói: "Nhưng theo ta biết, người nắm rõ loại bí pháp này chỉ có Vật Thập Ngũ tiền bối, nhưng lão đã bị nhốt lại."


Trần Húc Chi nghe xong nhưng thật ra tâm tình buông lỏng: "Còn may, cháu gái Vật Thập Ngũ là muội muội ta, nàng gần đây xuất môn tiềm tu, thuật bói toán của nàng cũng rất lợi hại, chờ nàng trở lại, để nàng giúp ngươi nhìn xem."


Ánh mắt Cung Thiên Trọng sáng lên: "Thật sự?! Thật tốt quá!"


Hắn không chút do dự ôm lấy đùi Trần Húc Chi: "Cha! Ngài đúng là cha ruột của ta!!"


"........" Trần Húc Chi ném một cái đại xem thường, y ôm tiểu oa nhi đặt trên đùi mình, y hạ giọng nói: "Người cùng Giản Thành còn có thể liên hệ với nhau không?"


Cung Thiên Trọng sửng sốt, hắn nói: "Ta cũng vừa mới tỉnh, chưa thử qua."


Trần Húc Chi: "Ngươi thử xem xem."


Cung Thiên Trọng nga một tiếng, hắn nhắm mắt lại, cẩn thận cảm giác cơ thể này.


Ngô, theo như lời Trần Húc Chi nói, tư chất thân thể hắn đích xác tốt cực kỳ, cửu âm thân thể a.


Nếu hắn tu luyện từng bước, có lẽ còn có thể tu luyện công pháp thuộc tính băng, đáng tiếc hắn tiếp xúc với bạch ngọc quyết kia, trong cơ thể lây dính một tia ma khí, linh lực bẩm sinh nguyên bản thanh triệt bắt đầu có trọc khí của ma tu.


Trong cơ thể trừ br linh lực bẩm sinh của oa nhi lưu chuyển, còn có một tia màu xám, đây hẳn là khế ước của hắn cùng Giản Thành.


Còn về khế ước cùng Trần Húc Chi............ hẳn là đã chặt đứt, không, hoặc là nói bọn họ huyết mạch tương liên, biến thành một loại quan hệ khác.


Cảm giác một vòng, Cung Thiên Trọng đem lực chú ý đặt lên tia màu xám nhỏ đại biểu cho Giản Thành kia, đem toàn bộ tâm thần đắm chìm vào, giây tiếp theo, Cung Thiên Trọng liền đi tới một thế giới hắc bạch phân minh.


Hoặc là không nên nói hắn bạch phân minh, bởi vì chỉ có dưới chân hắn là có đồ án âm dương ngư hắc bạch phân minh, còn bốn phía đều là mây mù màu xám, chúng nó không ngừng quay cuồng kích động, nhìn qua thực là sinh động.


Đột nhiên, một linh hình dạng linh kiếm thình lình xuất hiện ở trước mắt.


Cung Thiên Trọng cảm thấy đối phương rất quen thuộc.


Song song đó, tiểu Hắc Kim cũng cảm thấy cái cục xám trắng ở trước mặt này có chút quen thuộc.


Vì phòng ngừa ngộ thương, Cung Thiên Trọng lập tức tự giới thiệu: "Ta là Cung Thiên Trọng, chủ nhân đâu?"


Tiểu Hắc Kim lúc này mới phản ứng lại, ai nha! Đây là cái cục đen thui lúc trước!!


Linh kiếm màu đen nho nhỏ tức khắc nổi giận: "Ngươi cư nhiên biến trắng!!"


Nó thực thương tâm! Chính mình biến đen, đối phương lại biến trắng?!


"........." Cung Thiên Trọng không biết nên nói cái gì, hắn chỉ có thể uyển chuyển nói: "Chủ nhân đang làm gì? Trần Húc Chi tiền bối tìm hắn."


Tiểu Hắc Kim khóc hu hu, vừa khóc vừa nói: "Tên chuyên đi hố Giản Thành kia đang gạt người đâu!"


Nó gào nói: "Hắn đem mấy nữ nhân trong quá khứ của mình đều sửa thành tri kỷ bách hợp của Diệp sư nương!!"


===============


Tác giả có lời muốn nói:


Sau đó Giản Thành bắt đầu lật xe.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.