Chỗ Nào Không Đúng

Chương 132: Lưu luyến chia tay




Từ sau khi Giản Thành biết bản mạng linh kiếm của mình cùng Trần Húc Chi là một đôi, liền lâm vào trạng thái ngây ngốc, giống như là đại não bị offline.


Trần Húc Chi cũng không đi quản Giản Thành, y lấy ra tất cả Linh khí của mình ra, có thể sử dụng thì lưu lại, không thể dùng liền chuẩn bị hóa giải, Linh khí phẩm giai quá thấp liền đưa cho Ngô Thanh Nhi dùng.


Trần Húc Chi tiêu phí chút thời gian đem Linh khí sửa sang lại tốt, cuối cùng chỉ có thể sửa sang lại ba cái có thể sử dụng.


Đầu tiên là lư hương mà sư tổ Thanh Minh chân nhân ban cho y.


Tuy rằng Trần Húc Chi trực tiếp xưng là lư hương, nhưng kỳ thực lư hương này có tê, gọi là Tam Sinh Liên Lư.


Dưới Tam Sinh Liên Lư có ba chân, hình tròn, mặt trên có khắc hoa văn hoa sen tinh xảo, theo ba chân hướng lên trên là ba cái tai giống như đài sen, dù cho Tam Sinh Liên Lư rất nhỏ, nhưng dù hoa văn hay là đài sen đều sinh động như thật, tinh xảo độc đáo, nhìn rõ ràng.


Theo lời nói Bạch Anh chưởng tôn, nếu có thể hoàn toàn khống chế Tam Sinh Liên Lư, là có thể nhìn thấy hình dạng chân thật của cái lư hương này, nói cách khác hiện tại hình dạng Trần Húc Chi nhìn thấy là sau khi ngụy trang.


Trước đó tu vi của Trần Húc Chi quá thấp, chỉ có thể thô sơ giản lượng luyện hóa một chút, dựa vào pháp quyết mà sử dụng, hiện giờ tiến giai Nguyên Anh, nhưng thật ra có thể thử nghiêm túc luyện hóa một chút.


Tam Sinh Liên Lư diệu dụng vô cùng, còn cần Trần Húc Chi tốn chút thời gian hảo hảo cân nhắc.


Tiếp theo chính là Kim âm kiếm linh kiếm bản mạng của Trần Húc Chi, lúc trước khi Bạch Anh chưởng tôn vì Trần Húc Chi luyện chế thanh kiếm này đã bỏ thêm không ít thiên tài địa bảo, sau khi luyện hóa tốt giao cho Trần Húc Chi.


Trần Húc Chi tuy rằng mò ra vài loại diệu dụng, nhưng Kim âm kiếm sau khi y tiến giai lại xảy ra một vài biến hóa nhỏ, Trần Húc Chi cần phải một lần nữa nắm giữ linh kiếm bản mạng này.


Cuối cùng hình như là thứ Diệp Vô Cấu cho y.


Đúng vậy, Diệp Vô Cấu, nàng đi nhậm chứ trở thành sư nương của Trần Húc Chi, tất nhiên cũng phải cấp cho Trần Húc Chi lễ gặp mặt, hướng hồ trước đó Trần Húc Chi ở Giới Luật Đường thể hiện tốt, Diệp Vô Cấu tất nhiên cũng phải tỏ vẻ.


Nàng cho Trần Húc Chi chính là một bộ áo giáp mặc bên người.


Áo giáp này là huyết tơ tằm chế thành, bên trong không chỉ mang theo một cái trận pháp phòng hộ, còn có đặc tính cầm máu của huyết tơ tằm.


Thiên tơ tằm chế tạo áo giáp có tình mềm dẻo cùng phòng hộ cực tốt, huyết tơ tằm tất nhiên càng tốt hơn, không chỉ hiệu quả phòng hộ càng tốt, thậm chí có thể trợ giúp người sử dụng tiết kiệm linh lực, đều cao năng lực cùng thời gian bay liên tục trong khi chiến đấu.


Diệp Vô Cấu dám đơn thương độc mã khiêu khích rất nhiều ma tu, cũng là vì nàng có năng lực bay liên tục trong khi chiến đấu cùng với năng lực bùng nổ chiến đấu, hiện giờ nàng tiến giai Hóa Thần, cái áo giáp này liền lui đến trên tay Trần Húc Chi.


Trần Húc Chi trước đó cũng vô pháp luyện hóa, dù sao cũng là thứ tốt Diệp Vô Cấu ôn dưỡng mấy trăm năm, không có khả năng hơi chút luyện hóa sau đó liền lập tức sử dụng.


Hơn nữa, không bao lâu sau khi Trần Húc Chi lấy được tới tay liền cùng Ngô Thanh Nhi xuất môn, chỉ kịp đem lư hương gắn vào trên thần hồn, áo giáp này còn nhét ở trong góc túi càn khôn đâu.


Giờ phút này nhìn thấy áo giáp màu đỏ sậm này, Trần Húc Chi lại là thống khổ lại là vui sướng.


Đồ vật tuy không nhiều lắm, nhưng đều là cực phẩm bảo bối, chính là muốn tự nhiên sử dụng, cũng không dễ dàng như vậy.


Trần Húc Chi nghĩ nghĩ, y thu hồi Linh khí, đi tìm Giản Thành cùng Ngô Thanh Nhi.


Trần Húc Chi mới ra khỏi cửa liền thấy được Ngô Thanh Nhi cùng Giản Thành, Giản Thành còn đang đắc ý dạt dào chống eo trước mặt Ngô Thanh Nhi nói cái gì đó, Ngô Thanh Nhi tức giận mà trừng Giản Thành, nàng vừa lúc đối mặt với Trần Húc Chi, nháy mắt nhìn thấy Trần Húc Chi, ánh mắt nữ hài sáng lên, trực tiếp vọt lại đây.


"Huynh trưởng!" Ngô Thanh Nhi mở miệng nói: "Thành Hạo nói huynh đáp ứng cùng hắn song // tu!!!"


Nữ hài nhìn Trần Húc Chi, trong ánh mắt đen nhánh tràn đầy không thể tin tưởng: "Hắn là đang lừa ta, đúng không?"


"........." Trần Húc Chi đầy đầu hắc tuyến, y tức giận mà liếc nhìn Giản Thành một cái, hơi hơi trầm ngâm nói: "Có phải thể không, hắn đang theo đuổi ta, ta có chút tâm động."


Ngô Thanh Nhi trợn mắt há mồm, Giản Thành chống eo cười ha ha, có thể nói là khí thế kiêu ngạo.


Ngô Thanh Nhi hơi há mồm, biểu tình hơi hơi vặn vẹo, ngay sau đó nàng dẫm chân, bắt lấy cánh tay Trần Húc Chi liền chạy, một bên chạy một bên còn trừng Giản Thành: "Ngươi đừng theo tới!"


Giản Thành tâm nói ngươi không cho ta tới, ta liền không tới sao?


Hắn yên lặng không một tiếng động hóa thành một đạo ảo ảnh, bay nhè nhẹ đuổi kịp Trần Húc Chi cùng Ngô Thanh Nhi.


Trần Húc Chi sau khi tiến giai lực lượng thần hồn tăng cường, tất nhiên phát hiện Giản Thành đi theo sau, y cười cười, không để ý.


Nhưng thật ra Ngô Thanh Nhi khẩn trưởng mà nhìn mọi nơi, sau khi xác nhận không có ai, mới nói với Trần Húc Chi: "Huynh trưởng, Thành Hạo kia vẫn còn tâm tính thiếu niên, cẳn bản không định tính, hiện tại nói thích huynh, tám phần là nói đùa, đảm đương không nổi nói thật!"


Giản Thành cười lạnh, hắn liền biết Ngô Thanh Nhi sẽ nói hắn nói bậy!


Trần Húc Chi mỉm cười, y trấn an Ngô Thanh Nhi: "Thanh Nhi ngươi một bộ dáng thực hiểu bết, tựa hồ có kinh nghiệm?"


Ngô Thanh Nhi nghẹn một cái, thế nhưng một câu cũng không nói ra được."


Nàng nói cái gì đây? Nói Thành Hạo là nam? Nhưng trong thế giới tu sĩ bạn lữ là nam hay là nữ thật không quan trọng, người với yêu còn có thể yêu nhau, giới tính thì tính là gì?


Ngô Thanh Nhi hơi hơi há mồm, nàng cúi đầu, tâm tình phức tạp cực kỳ.


Muốn nói Trần Húc Chi thích ai, nàng vô pháp phản đối, rốt cuộc thì nàng cùng Trần Húc Chi cũng không phải là quan hệ huyết thống, chỉ là Trần Húc Chi thiện tâm chiếu cố nàng, mới kết làm huynh muội.


Ngô Thanh Nhi trong lòng hiện lên thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng hóa thành một câu: "Huynh trưởng, huynh quá thiện tâm."


Trần Húc Chi nghe xong thiếu chút nữa cười ra tiếng, y cũng không cảm thấy mình là người thiện lương, ngược lại, phỏng chừng không ít người còn cảm thấy y ác độc tàn nhẫn.


Trần Húc Chi hơi trầm tư một chút liền minh bạch ý tứ Ngô Thanh Nhi: "Ngươi là lo ta bị Thành Hạo lừa?"


Ngô Thanh Nhi lập tức gật đầu.


Trần Húc Chi giơ tay vỗ vỗ đầu Ngô Thanh Nhi, tức giận nói: "Thanh Nhi, ngươi trước đó còn đã lừa gạt ta đâu."


Ngô Thanh Nhi cứng họng, đúng vậy, nàng kỳ thật không có lập trường chỉ trích Thành Hạo nhất.


Nàng nhấp môi, nhỏ giọng nói: "........Huynh trưởng, ngươi nếu là thật sự thích hắn cũng không sao, nhưng là ta muốn bói toán trước một chút."


Trần Húc Chi lắc đầu: "Không cần thiết, người định không bằng trời định, nếu thật sự thích, vậy chỉ có thể nhận mệnh, nếu là không thích, thiên định cũng vô dụng."


Ngô Thanh Nhi giật mình, kinh ngạc mà nhìn Trần Húc Chi: "Huynh trưởng, huynh không tin số mệnh sao?"


Trần Húc Chi đồng dạng ngẩn ngơ, y cười nói: "Ta trước kia cũng từng hỏi qua vấn đề này." Y lộ ra thần sắc hoài niệm, cười thực ôn hòa: "Sau đó có người nói với ta, mệnh từ thiên định, vận tự mình sinh, hợp hai làm một, mới là vận mệnh."


"Thanh Nhi, chỉ có nhân tài không tin số mệnh mới có thể thay đổi vận mệnh, bởi vì không tin số mệnh, mới có thể hậu thiên sinh vận, cuối cùng nghịch thiên sửa mệnh."


Trần Húc Chi nói: "Ngươi nếu như không thích Thành Hạo, liền cách hắn xa một chút, nhưng không cần đi bói toán, mọi việc đều dựa vào bói toán, cẩn thận bước vào trong bẫy rập của vận mệnh."


Ngô Thanh Nhi lẩm bẩm nói: "Bẫy của vận mệnh?"


Trần Húc Chi dặn dò Ngô Thanh Nhi: "Tỷ như lúc này đây, nếu không phải ngươi thấy được hình ảnh ta bị giết, ta sẽ bị Chung Diệu Nhi trong Khởi Minh Tỏa bám vào người đoạt xá sao?"


Sắc mặt Ngô Thanh Nhi trong nháy mắt tái nhợt như tờ giấy.


"Ta cũng không phải trách móc nặng nề ngươi, chỉ hy vọng ngươi có thể có cảnh giác." Trần Húc Chi nghiêm túc mà nói: "Lần này may mà Thành Hạo trộm theo lại đây, có hắn hỗ trợ mới có thể hóa nguy thành an, sau này nếu chỉ có một mình ngươi, nên thoát thân như thế nào?"


Ngô Thanh Nhi cúi đầu, ừ một tiếng, nàng đầy mặt hối hận: "Huynh trưởng, là ta sai rồi."


Trần Húc Chi sờ sờ đầu Ngô Thanh Nhi: "Con người không phải thánh nhân, ai mà không có sai lầm? Chỉ là sai lầm lần này có thể đền bù, sửa lại, mới sẽ không hối hận cả đời, có một số việc.......... là sai không được, minh bạch không?"


Ngô Thanh Nhi dùng sức gật đầu: "Ta hiểu được."


Sau khi trấn an nữ hài xong, Trần Húc Chi lôi kéo tay nữ hài chậm rãi trở về.


Ngô Thanh Nhi khôi phục thực nhanh, trừ bỏ giữa mày nhiều ra một tia thành thục cùng cứng cỏi, thần sắc trên mặt cơ bản tương đồng với lúc trước.


Nàng bắt lấy tay áo Trần Húc Chi nói: "Huynh trưởng, Khởi Minh Tỏa kia xử lý như thế nào?"


Trần Húc Chi kinh ngạc nói: "Khởi Minh Tỏa không vỡ?"


Ngô Thanh Nhi nghiêng đầu: "Khởi Minh Tỏa vẫn tốt a."


Sắc mặt Trần Húc Chi tức khắc âm tình bất định.


Y duỗi tay: "Thanh Nhi, cái khóa này trước để ở nơi này của ta đi."


Ngô Thanh Nhi nghe xong không hiểu, chỉ là đem khóa màu lam giao cho Trần Húc Chi.


Trần Húc Chi tinh tế đánh giá cái khóa này, ngón tay nhẹ nhàng sờ sờ ba cái lục lạc của khóa này, cũng ở trên một trong ba cái lục lạc đó sờ được dấu vết phù văn gập ghềnh.


Trần Húc Chi bĩu môi, trở tay đem Khởi Minh Tỏa cất vào trong ngực.


Chờ Trần Húc Chi trở lại sân nhà của Vật Thập Ngũ, liền thấy Giản Thành đứng ở cửa sâ, đang cười tum tỉm mà nhìn y.


Hắn vừa rồi đi theo Trần Húc Chi, tất nhiên cũng nghe được lời nói của Trần Húc Chi.


Khi Ngô Thanh Nhi phản đối cũng đưa ra lý do, trong lòng Giản Thành không phải không hoảng hốt, thậm chí hắn cũng hi vọng Ngô Thanh Nhi tới bói toán một chút, xem chuyện hắn đời trước trải qua có phát sinh tiếp hay không.


Nhưng Trần Húc Chi cự tuyệt, cũng sử dụng lời Giản Thành từng nói qua để cự tuyệt.


Trong nháy mắt kia, nội tâm Giản Thành phảng phất như nước ấm chảy qua, hốc mắt ướt át, nhịn không được lã chã rơi lệ.


Đúng vậy, mệnh từ thiên định, vận tự mình sinh.


Người tốt như vậy, hắn may mắn dữ dội được gặp một lần, hắn may mắn dữ dội có thể cùng y thay đổi tương lai, hắn may mắn làm sao..........có thể có được toàn bộ của y.


Ánh mắt Trần Húc Chi cùng Giản Thành dính nị ở bên nhau, giờ khắc này thời gian tựa hồ đình chỉ, hai người tựa như tâm hữu linh tê, không nhịn được nhớ tới đủ loại phát sinh khi bọn họ tương ngộ trước đây, cuối cùng tất cả đều hóa thành ý cười trong mắt cùng ấm áp trong lòng.


Ngô Thanh Nhi nhìn không khí giữa huynh trưởng nhà mình cùng với Thành Hạo, nháy mắt cảm thấy chính mình dư thừa = =


Trong lòng Ngô Thanh Nhi thở dài, cũng được, nếu như huynh trưởng có thể có được hạnh phúc, nếu là y có thể bình an trôi chảy, Thành Hạo......ai, coi như là một bộ trang sức của huynh trưởng đi.


Ngô Thanh Nhi đơn giản tránh khỏi tay Trần Húc Chi, sai bước vào sân: "Ta đi tiếp tục sửa sang lại đồ vật gia gia lưu lại."


Trần Húc Chi cùng Giản Thành nhìn nữ hài thở phì phì tránh ra, đồng thời mỉm cười.


"Ta định ở chỗ này lưu lại một đoạn thời gian." Trần Húc Chi nói với Giản Thành: "Ít nhất phải đem toàn bộ Linh khí trên tay luyện hóa xong, sau khi chuẩn bị tốt nghênh đón thiên kiếp lại đi ra ngoài."


Giản Thành vốn định ở lại bồi Trần Húc Chi, rốt cuộc thì tình cảm giữa bọn họ mới có bước tiến triển to lớn, lúc này bứt ra chạy lấy người thật sự không sáng suốt, chính là nhớ đến thỉnh cầu trước đó của Cung Thiên Trọng............


Ai nha, thật muốn giả như không biết.


Bất quá Giản Thành từ trước đến nay đều nói là làm, nếu đã đáp ứng Cung Thiên Trọng, tất nhiên không thể cho leo cây, cho nên hắn chỉ có thể đáng thương hề hề mà cùng Trần Húc Chi từ biệt.


"Cung Thiên Trọng trước đó cấp tốc tìm ta hỗ trợ, nếu bên này sư huynh không có việc gì, ta cũng chỉ có thể rời đi trước."


Trần Húc Chi mỉm cười nói: "Cung Thiên Trọng trở lại tông môn cũng không dễ dàng, hắn khó có khi tìm ngươi hỗ trợ, ngươi đi xem đi."


Y đặc biệt hào phóng: "Ta ở Lam Sơn nơi này cũng không có việc gì, lại an toàn còn thanh tịnh, về tông môn còn phải xử lý công vụ, ở đây có tể so với khi ở tông môn khỏe hơn nhiều, vừa lúc ta hảo hảo tiềm tu một đoạn thời gian."


Giản Thành nghe xong chỉ có thể lưu luyến chia tay cùng Trần Húc Chi, thời điểm rời đi đặc biệt không cam lòng, lưu luyến mỗi bước đi, đáng thương cực kỳ.


Trần Húc Chi toàn bộ quá trình bảo trì mỉm cười, thằng đến khi Giản Thành rời khỏi bí cảnh, tươi cười trên mặt y mới xoát biết mất toàn bộ.


Y thực không khách khí mà phát động khế ước chủ tớ với Cung Thiên Trọng.


"Nghe nói ngươi có việc tìm Giản Thành?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.