Chờ Hừng Đông

Chương 12: Nghịch ngợm




Đèn trong vườn tắt ngúm, trước mắt Vương Vu Dạng tối đen, đến bàn tay cũng chẳng nhìn thấy. Anh nghe theo tiếng giày, chậm rãi lần theo phía sau Chu Dịch.
Trải qua không biết bao nhiêu sóng gió vì chứng quáng gà này, tinh thần của anh có phần không ổn định.
Sinh ra rồi chết đi, chết đi rồi lại được sinh ra. Cũng mới chỉ vài ngày thế nhưng đã xảy ra quá nhiều chuyện, anh không nghĩ đến chuyện tìm cách thích ứng.
Vương Vu Dạng lần mò trong đêm tối, bên tai là giọng nói trầm của hắn: "Tới rồi."
Anh thở ra một hơi, lại nghe hắn nói: "Bỏ tay ra."
Chu Dịch chưa chờ anh làm gì đã giật phắt tay ra, phát hiện trên chỗ tay bị nắm lấy có vết bẩn, sắc mặt tối lại.
"Mạnh thế làm gì chứ." Vương Vu Dạng xoa xoa tay, "Cậu làm đau chú rồi đây này."
Mặt Chu Dịch không cảm xúc, quay lưng: "Nhanh lên!"
"Lại cáu. Tiểu Dịch, không phải sức chịu đựng của cậu mạnh nhất quân đoàn à? Lùi lại chút." Vương Vu Dạng dừng lại ngồi xổm xuống, "Trong hoa viên không có động vật nhiều chân đúng không?"
Khóe miệng Chu Dịch khẽ giật: "Anh nói xem?"
Thái dương Vương Vu Dạng đổ mồ hôi lạnh, không nhìn thấy nên chỉ đành đưa tay mò mẫm, lỡ đâu đụng phải cái gì mềm mềm, hoặc cứng cứng, dài dài, rồi có cả hai hàng chân...
"Mẹ nó." Anh khẽ rủa, kìm chế sự sợ hãi của mình, chậm rãi ngồi xuống, nhắm hai mắt lại.
Không có mùi hôi, cũng không có mùi máu.
Chỉ có hương hoa cỏ, mùi đất ẩm, thoang thoảng mùi sắt gỉ của đèn đường, còn có... hơi ẩm nghiêm trọng đến mức khiến người ta cảm thấy cả người ẩm ướt.
Chu Dịch nhìn người đàn ông như muốn bò toài ra đất, hắn trầm giọng kêu: "Này."
Vương Vu Dạng giật mình: "Có sâu hả?"
Chu Dịch đáp: "Không phải."
"Vậy cậu gọi tôi làm gì..." Nói chưa dứt câu, Vương Vu Dạng đã mất cân bằng quỳ rạp xuống.
Chu Dịch chế nhạo: "Tôi đang định nhắc anh."
"..."
Vương Vu Dạng đứng lên, phủi bùn đất trên quần: "Tôi không nghe thấy mùi gì lạ. Vậy là Lưu Phong nửa đêm không ngủ được, ra ngoài chăm hoa cỏ thật?"
Chu Dịch cảnh giác quét mắt nhìn bốn phía: "Có lẽ."
Vương Vu Dạng nói: "Đất bị xới lên."
Chu Dịch nhìn anh một cái: "Bị xới lên nhưng không sâu, chỉ tầm một hai centimet."
Vương Vu Dạng nhíu mày: "Xới đất cho cây?"
Chu Dịch đáp: "Nếu không có manh mối khác thì là như vậy."
Vương Vu Dạng trầm tư.
Chu Dịch nhìn tầng hai sáng đèn của biệt thự: "Lưu Phong là giám đốc cao nhất của Thẩm Thị, anh là ông chủ của hắn mà không biết được bao nhiêu chuyện?"
"Người ta đường đường là một quản lý cấp cao của Thẩm Thị?" Vương Vu Dạng đưa tay sờ sau gáy, "Còn nữa, ông chủ không quan tâm đời tư của cấp dưới."
Chu Dịch đưa tầm mắt về trên mặt anh: "Nếu hắn không là lão bạch thỏ, anh cũng không quản?"
Vương Vu Dạng giương mắt cười: "Tiểu Dịch, sao thế này, không thôi lăn tăn chuyện lão bạch thỏ được đúng không?"
Chu Dịch quay đầu đi chỗ khác: "Giờ chúng ta lên tầng hai, cách cũ, tôi vác anh lên."
Vương Vu Dạng túm hắn lại: "Khoan đã."
"Mùi đất trong hoa viên rất nồng, đất ở chỗ khác cũng bị xới lên phải không?"
Chu Dịch nhìn mũi anh theo phản xạ: "Hẳn vậy."
"Giữa mùa hè lật tung đất lên làm gì, định thay..."
Vương Vu Dạng còn chưa dứt câu đã bị cánh tay nào đó vòng qua eo, người anh bị nhấc bổng lên không trung, đầu chúi xuống đất, bụng dạ đảo lộn cả lên.
"Tôi muốn ói."
"Nhịn." Chu Dịch nói rồi im bặt.
Vương Vu Dạng như chiếc bao tải treo trên vai người thanh niên, dạ dày bị xoay tới xoay lui, anh mò mò trong bóng tối ôm lấy cái cổ trước mắt, ghìm chặt.
Chu Dịch cứng người.
Vương Vu Dạng hỏi: "Đến rồi?"
Chu Dịch giữ lấy lan can: "Anh buông tay ra."
Vương Vu Dạng không nghe: "Để vậy chú thấy dễ chịu."
Chu Dịch nghiến răng: "Tôi không dễ chịu."
Vương Vu Dạng dỗ dành: "Được rồi, đừng nghịch nữa, nhanh lên, chú chịu không nổi nữa."
"Anh chịu không nổi nữa?" Tiếng thở của Chu Dịch rất nặng, "Anh từng tốn sức?"
Vương Vu Dạng thở dài: "Bị cậu vác không dễ chịu tí nào. Xưa nay không ai đối xử với chú cậu như vậy, cậu là người đầu tiên đấy."
Chu Dịch lạnh lùng: "Có phải tôi nên nói đây là vinh hạnh của tôi?"
Vương Vu Dạng cười khẽ: "Nghịch ngợm."
Chu Dịch: "..."
Tay để không của Vương Vu Dạng quờ quạng trong tối, chạm phải vách tường lạnh. Anh hít một hơi, khen ngợi: "Vác một người trường thành còn thoải mái leo lầu được. Tiểu Dịch lợi hại quá."
Hơi thở ấm áp của anh phả lại gần, mặt Chu Dịch hơi ngứa, hắn rít từ kẽ răng: "Cách xa tôi ra, đừng nói chuyện gần như vậy."
"Gần hả?" Vương Vu Dạng nói, "Mắt chú không xài được, nhìn không thấy."
Chu Dịch tái mặt: "Tôi muốn ném anh xuống."
Vương Vu Dạng cười ra tiếng: "Cứ muốn là được rồi."
Vài giây sau, Chu Dịch giữ tay trên lan can, hắn dùng sức, động tác nhanh gọn như hổ vồ mồi, tiếng đáp đất êm ái vô cùng.
Vương Vu Dạng ấn ấn mi tâm, làm thật.
Nếu trước đây chịu khó tốn chút tâm tư mang đứa nhỏ này về, hẳn anh đã không bị giết.
Cũng là ý trời.
"Hình như trong phòng có tiếng nói." Vương Vu Dạng lên tiếng, "Chúng ta đi nghe."
Chu Dịch vặn vặn cổ mình: "Dựa tường đi."
Vừa mới nói xong, cánh tay đã bị tóm lấy, thái dương hắn giật giật mấy lần.
Vương Vu Dạng và Chu Dịch vào trong, phát hiện độ ẩm trong nhà còn cao hơn cả hoa viên, quá mức ẩm ướt, cứ như cả căn nhà chìm trong biển nước, mọi nơi bất cứ lúc nào cũng có thể nhỏ ra nước.
Ở nơi ẩm ướt thế này, ai có thể chịu đựng được?
Vương Vu Dạng có nhiều người bạn có sở thích lạ kỳ, cũng chưa có ai như Lưu Phong.
Chu Dịch dừng lại.
Vương Vu Dạng dừng ngay gót chân hắn, thiếu chút nữa đập thẳng vào lưng người nọ.
Trong bóng tối, Vương Vu Dạng nghe thấy mùi ẩm ướt càng thêm nặng nề, xen lẫn là chút mùi mốc bay ra từ trong căn phòng có tiếng nói chuyện.
Anh xoa cánh tay nổi đầy da gà, nghe thấy giọng phụ nữ oán thán, là vợ Lưu Phong.
"Bây giờ là mùa hè, không phải mùa đông. Trời đã ẩm ướt sẵn rồi, người ta thì tranh nhau đi hút ẩm, anh thì hay rồi, mua lắm thứ cấp ẩm như vậy biến cái nhà này đâu đâu cũng toàn hơi ẩm, khó chịu muốn chết."
Lưu Phong không lên tiếng.
"Anh vốn đâu có như vậy, anh sao thế này?" Giọng vợ Lưu Phong xen lẫn chút lo lắng, "Mỗi phòng đều đặt máy phun sương, một ngày mở hai mươi từ tiếng đồng hồ, tắt đi thì anh đánh tôi, anh dựa vào cái gì mà đánh tôi?"
Cô lải nhải liên tục: "Trước đây tan làm anh còn có lúc đi với tôi, giờ thì vừa tan sở đã vào xem máy phun sương có bật không, kiểm xong thì ngồi đực trong hoa viên cả buổi trời, tối cũng không ngủ, chạy vào vườn. Trong mắt anh còn có tôi, còn có cái nhà này hay không?"
"Choang —— "
Từ phòng phát ra tiếng đèn ngã và tiếng thủy tinh vỡ vô cùng lớn, kèm theo là gầm của Lưu Phong: "Ngày mai tôi còn phải đi làm, cô không ngủ thì cút ra ngoài!"
"Anh làm cái gì? Không thấy đồ trong nhà lên mốc hết rồi hả? Ở cái chỗ ướt át rách này có ngày cũng sinh một đống bệnh, anh tự ở một mình đi, ngày mai tôi đi, tôi chịu đủ lắm rồi."
"Tùy cô."
Lưu Phong giận dữ: "Tôi cũng chịu đủ lắm rồi, tôi chỉ mua thêm mấy cái máy phun sương mà cô tối ngày sinh sự với tôi, không yên được thì ly dị đi."
"Anh muốn ly dị với tôi?" Vợ Lưu Phong khàn cả giọng, "Có phải anh có người bên ngoài, cố ý đem mấy thứ... thế này trở về, ép tôi đi? Tôi nói cho anh biết, muốn ly dị? Anh không có cửa đâu!"
"... Cô điên à."
Nương theo tiếng mắng của Lưu Phong, đèn trong phòng sáng lên, tiếp đó là tiếng mở cửa, rồi tiếng "Rầm" vô cùng lớn. Hành lang thoát khỏi bóng tối tĩnh mịch, trở nên sáng sủa.
Vương Vu Dạng và Chu Dịch giấu mình trong tối, thấy Lưu Phong mặc đồ ngủ đi vào một căn phòng.
Tất cả cửa phòng được mở ra, hơi ẩm từ bên trong ùa đến tụ lại trên lối đi, rồi lại tản ra chung quanh.
Lưu Phong đứng ở đầu cầu thang nghe điện thoại: "Alo."
Trong điện thoại là giọng của một đồng nghiệp: "Lão Lưu, giọng anh sao thế này, lại cãi nhau với chị nhà à?"
Lưu Phong lau gương mặt thanh thú của mình: "Đã trễ thế này còn gọi tôi làm gì?"
"Nếu không ở nhà được nữa thì ra ngoài chơi cho thích." Đồng nghiệp đùa, "Tới "Kim Tôn" làm vài ly."
Lưu Phong dừng lại: "Bây giờ?"
Đồng nghiệp đáp: "Đúng rồi, mọi người đều đang ở đây, còn thiếu mỗi anh thôi đó."
Lưu Phong phát giác ra điều gì: "Các cậu đều tới cả?"
Đồng sự nói: "Đừng giật mình thế, lẽ nào anh không muốn đi?"
"Đương nhiên tôi không đi." Giọng điệu Lưu Phong xem chừng thiếu kiên nhẫn, "Nếu như là chuyện đó, vậy quên đi. Tôi không đi, các cậu cứ uống."
Đồng nghiệp khuyên nhủ: "Lão Lưu, đãi ngộ của Thẩm Thị rất tốt, nhưng tình hình hiện giờ thì không ổn. Anh mang người của mình đi, đến đâu thì không được coi trọng cơ chứ?"
"Cậu nói nhăng nói cuội gì đó? Tôi chịu ơn của nhị gia." Lưu Phong cả giận, "Tôi đi bây giờ thì còn ra thể thống gì?"
Đồng nghiệp to giọng: "Nghe cứ như chúng tôi không có ơn của nhị gia đấy."
"Nếu nhị gia còn sống, chúng ta nhất định sẽ phục tùng như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Nhưng giờ hắn chết rồi, mấy người họ Thẩm không biết đoàn kết chống giặc ngoài, chỉ biết nắm đầu nhau trong nội bộ. Người ngu ai cũng biết ở Thẩm Thị không được, tan đàn xẻ nghé là chuyện sớm muộn, chúng ta ở lại cũng chỉ còn đường chết."
Lưu Phong đến gần máy phun sương ở góc tường: "Hôm nay là tang lễ của nhị gia, Lâm lão gia và Lâm thiếu gia đều tới. Là Lâm thiếu gia tự tay đưa nhị gia đến nghĩa trang, nghe nói Lâm thiếu gia ôm di ảnh nhị gia khóc cả đường đi. Lâm gia và Thẩm gia đã bắt tay nhiều năm, lẽ nào lại bàng quan đứng nhìn."
Đồng nghiệp nói: "Lão Lưu, anh vẫn không hiểu. Thẩm gia mà không còn nhị gia thì chỉ là cái vỏ rỗng, không còn đường cứu vãn."
Lưu Phong im lặng: "Gặp mặt nói sau đi."
Trong bóng tối, biểu cảm Vương Vu Dạng quái dị. Trên người Lưu Phong quá nhiều cảm giác xa cách với cục diện hiện tại, tựa như chưa từng phản bội anh.
Có vấn đề...
Trong đầu Vương Vu Dạng chợt lóe lên, cẩn thận rướn cổ lên kiểm tra, phát hiện Lưu Phong khom người, vùi vào máy phun sương ẩm ướt, giữ mãi tư thế khiến ai nấy chẳng thể lý giải.
Chu Dịch giữ vai anh lại, túm anh về trong góc, dùng khẩu hình nói: "Ở lại."
Mũi Vương Vu Dạng ngứa, muốn hắt xì.
Chu Dịch nhanh chóng đưa tay che lấy khuôn mặt nhợt nhạt, chặn trên mũi anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.