Chớ Hỏi Chốn Quân Về

Chương 8: Chớ hỏi chốn quân về – chương 08




Edit: Kẹo Beta: Tiểu Ngọc Nhi Diệp Quân Lan thật ra cũng không phải người tốt gì, nàng chỉ quan tâm đến người quan trọng với mình, không dễ dàng đối tốt với người khác.
Vì vậy, nàng cũng không thích kiểu người có tính cách quá tốt như Lương Sơn Bá, so ra mà nói, nàng càng tán thưởng kiểu người biết đối nhân xử thế, thiện chí với kẻ tốt với mình, không vi phạm nguyên tắc nhưng cũng có thể không từ thủ đoạn giống như Mã Văn Tài. Lưu Bị và Tào Tháo, nàng thích Tào Tháo hơn, mặc dù Lương Sơn Bá không thể so sánh với Lưu Bị.
Đây cũng là lý do tại sao Mã Văn Tài được ở bên cạnh nàng, được nàng coi như bằng hữu, còn Lương Sơn Bá chẳng qua là bởi vì quan hệ với Chúc Anh Đài nên mới thỉnh thoảng giúp đỡ một chút thôi.
Chúc Anh Đài có lẽ sẽ cảm thấy kỳ lạ, trong lòng nàng, Diệp Quân Lan vẫn luôn là người tốt, tính tình hào sảng, dễ ở chung, trong nhà tuy nhiều tiền, nhưng không phải người ngạo mạn, cũng không xem thường giai cấp thứ dân, đều luôn đối xử bình đẳng.
Thật ra thì đúng là Chúc Anh Đài không thể hiểu hết được Diệp Quân Lan.
Diệp Quân Lan đối tốt với nàng, chuyện gì cũng giúp đỡ nàng bởi vì coi nàng là bằng hữu, khó có được một cô gái khí phách như Chúc Anh Đài, hào phóng khí khái, không làm ra vẻ nhu mì như những cô gái tầm thường, chỉ điểm này thôi đã đủ để Diệp Quân Lan bằng lòng kết bạn với nàng.
Nếu là người khác, Diệp Quân Lan mới không có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy đâu!
Cũng không biết tối qua hai người Chúc Lương làm cái gì? Sáng sớm ở trên lớp học đã quang minh chính đại ngủ gà ngủ gật, vừa vặn bị Trần Tử Tuấn bắt gặp.
Hai người đều tự biết mình đuối lý, nên không biết giải thích cái gì.
Tiểu Cửu ơi Tiểu Cửu, ngươi không biết hành động giúp Lương Sơn Bá ngày hôm qua của ngươi đã khiến Trần Tử Tuấn ghi hận trong lòng hay sao? Bây giờ ngươi còn thản nhiên ngủ trong giờ học của hắn? Ngươi còn muốn sống nữa hay không?
Diệp Quân Lan âm thầm lẩm bẩm trong lòng, khẽ thở dài một cái, đứng dậy lễ phép cúi chào với Trần Tử Tuấn, cười nói: “Phu tử, học sinh có lời này, không biết có nên nói hay không?”
Nhất thời, mọi người trong phòng đồng loạt nhìn về phía Diệp Quân Lan, kinh ngạc, nghi ngờ, kỳ quái, lo lắng, cảm kích, các loại ánh mắt bất đồng đều tập trung trên người nàng.
Mã Văn Tài ngồi bên cạnh Diệp Quân Lan, chăm chú nhìn nàng, khuôn mặt mỉm cười.
Trần Tử Tuấn nhíu mày, đối với Diệp Quân Lan hắn cũng không có ác cảm gì, giọng nói hơi hòa hoãn, nói: “Trò nói đi.”
Diệp Quân Lan thở phào nhẹ nhõm, cũng may hắn đồng ý nghe nàng nói, nếu không nàng thật không biết làm sao giúp Tiểu Cửu rồi, trên mặt mang theo nụ cười, cung kính nói: “Đa tạ phu tử!”
“Học sinh vốn đã nghe đại danh của Thư viện Ni Sơn, trong lòng kính trọng ngưỡng mộ. Lần này có thể được vào thư viện, được phu tử dạy bảo, cảm thấy vinh hạnh vô cùng.”
Sắc mặt Trần Tử Tuấn dần dần tốt hơn, gật đầu, ý bảo nàng tiếp tục.
“Hôm qua nghe nói được phu tử dạy học, trong lòng học sinh vô cùng kích động. Trằn trọc trở mình, khó có thể ngủ được, nói như vậy chắc Chúc huynh cùng Lương huynh cũng như vậy! Cho nên, mong rằng phu tử có thể nhìn vào sự kính trọng ngưỡng mộ của Chúc huynh và Lương huynh đối với người, tạm tha cho bọn họ lần này!”
“Như vậy càng thể hiện phu tử khoan dung rộng lượng, yêu quý học sinh!”
Trần Tử Tuấn gật đầu lia lịa, mắt nhìn Chúc Anh Đài cùng Lương Sơn Bá một cái, hỏi: “Đúng như lời Diệp Quân Lan nói?”
Diệp Quân Lan nhân lúc Trần Tử Tuấn không chú ý, lén lút ra hiệu với Chúc Anh Đài.
Chúc Anh Đài cảm kích nhìn Diệp Quân Lan một cái, kéo Lương Sơn Bá, cùng nhau nhìn về phía Trần Tử Tuấn, nói: “Mong phu tử tha lỗi!”
Trần Tử Tuấn nhìn bọn họ một cái, tiếp tục nói: “Lần này coi như cho qua! Chúc Anh Đài, Lương Sơn Bá, các ngươi phải học tập Diệp Quân Lan một chút cái gì gọi là tôn sư trọng đạo, suốt ngày làm loạn khắp nơi, không học theo gương tốt! Nghèo kiết hủ lậu đúng là nghèo kiết hủ lậu (ý châm biếm những nho sĩ nghèo)! . . . . . “
Tôn sư trọng đạo? Sao nàng không cảm thấy mình ngoan ngoãn như vậy? Diệp Quân Lan xấu hổ, thấy hắn càng nói càng khó nghe, trong lòng âm thầm cầu nguyện tính tình nóng nảy của Tiểu Cửu đừng nổi lên!
Đáng tiếc Chúc Anh Đài không nghe thấy lời cầu nguyện của Diệp Quân Lan, vừa nghe Trần Tử Tuấn bắt đầu chửi bới nhân cách bọn họ, liền vỗ mạnh lên bàn, chỉ vào mũi Trần Tử Tuấn: “Phu tử, ông thật quá đáng! Làm sao ông có thể vũ nhục chúng ta! Ông ông, ông thật uổng công làm thầy!”
Lương Sơn Bá muốn kéo nàng lại, nhưng không kéo được, lúng túng đứng một bên khuyên nhủ: “Anh Đài, đừng nói nữa!”
Trần Tử Tuấn tức giận, một tay cầm quyển sách ném về phía Chúc Anh Đài, ngón tay run rẩy chỉ vào cửa, quát: “Chúc Anh Đài, ngươi không cần học nữa, đi ra đứng ngoài cửa cho ta! Sau khi tan lớp, lập tức đi xách nước, không xách xong, thì đừng ăn cơm!”
“Phu tử?” Diệp Quân Lan vội vàng hô, thân thể kia của Tiểu Cửu, múc nước? Coi như xong!
“Phu tử, ta thay Anh Đài múc nước!” Lương Sơn Bá ở một bên nói, Chúc Anh Đài vẻ mặt cảm động nhìn hắn.
“Diệp Quân Lan, ngươi ngồi xuống, không cần nhiều lời!” Trần Tử Tuấn nhìn thoáng qua Diệp Quân Lan, bảo nàng ngồi xuống, nhìn về phía Lương Sơn Bá, tức giận cười nói: “Ngươi múc nước thay hắn? Được, ngươi đi múc nước. Chúc Anh Đài đi xới cơm cho ta!”
“Cái gì?” Chúc Anh Đài hô, “Chuyện này không liên quan đến Lương Sơn Bá, ta tự mình làm!” Nói xong, lao ra khỏi lớp học.
Lương Sơn Bá thấy nàng xông ra ngoài, quay về phía Trần Tử Tuấn đang nổi giận xin lỗi, rồi đuổi theo.
Lớp học xôn xao, Trần Tử Tuấn tức giận không kiềm chế được, quét mắt nhìn các học sinh đang ngồi: “Hôm nay khóa học kết thúc ở đây, tan lớp!” Phất tay áo rời đi.
Cuối cùng, Lương Sơn Bá khuyên can Chúc Anh Đài, thay nàng đi múc nước, còn Chúc Anh Đài đến phòng ăn xới cơm.
Diệp Quân Lan đứng phía sau góc viện, nhìn Lương Sơn Bá một thùng lại một thùng cố gắng múc nước, không khỏi cảm thán thế giới này thật kỳ diệu, Lương Sơn Bá này đúng là một người cực kỳ tốt.
Khó trách Tiểu Cửu thích hắn. Nếu như có một người ôn nhu chăm sóc nàng như thế, khắp nơi suy nghĩ vì nàng, lúc gặp nạn liền che chở trước mặt nàng, sợ là nàng cũng sẽ ái mộ giống như Tiểu Cửu.
Chẳng qua là. . . . .Diệp Quân Lan nhìn thoáng qua lỗ thủng trên bể, lắc đầu. Người này thật cố chấp, bể nước này lớn như vậy, hắn không thắc mắc vì sao đổ nhiều nước như thế mà bể vẫn không đầy hay sao?
Ngu xuẩn chết đi được! Diệp Quân Lan hơi có cảm giác tiếc hận khi rèn sắt không thành thép, Tiểu Cửu, chẳng lẽ ngươi không biết người tốt đều không sống dai, tai họa lưu lại ngàn năm sao, trong thời loạn thế này, dựa vào tính tình của Lương Sơn Bá, rất khó có được kết quả tốt.
Đang định đi ra nói cho Lương Sơn Bá một tiếng, đem bể kia sửa chữa một chút, thì lại nhìn thấy một người đang đi tới. Diệp Quân Lan híp mắt lại, đó là Vương Lan. Thấy Lương Sơn Bá thân thiết chào hỏi cùng nàng ta, hai người nói chuyện với nhau.
Diệp Quân Lan hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi. Tiểu Cửu, đây chính là người ngươi coi trọng sao? Hóa ra cũng chỉ như thế!
Trở lại phòng, thấy Mã Văn Tài lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, trong tay cầm một quyển sách, tỉ mỉ nhìn.
Mã Văn Tài dường như bị tiếng mở cửa làm giật mình, thấy nàng đi vào, ngước mắt cười một tiếng, ý cười không đến đáy mắt, hỏi: “Quân Lan, mới vừa đi xem Lương Sơn Bá?”
Diệp Quân Lan gật đầu một cái, tự rót chén nước, uống một hớp, rồi đi tới trước giá sách, định tìm một quyển sách xem một chút.
Lại nghe Mã Văn Tài giống như lơ đãng nói: “Hôm nay nắng gắt, gánh nước rất cực khổ đi?”
Diệp Quân Lan kỳ quái quay đầu nhìn hắn, thấy hắn buông quyển sách trên tay xuống, hai tay chống cằm, đôi mắt trong trẻo làm nàng nhìn mà khó hiểu, nghi ngờ nói: “Tu Nhân, huynh hôm nay rất lạ!” Từ lúc nàng giúp Tiểu Cửu nói chuyện đã rất lạ rồi.
Mã Văn Tài nhìn vẻ mặt không hiểu của nàng, cũng biết nàng đối với Lương Sơn Bá không có ý tứ gì khác, trong lòng không khỏi vui vui, cười nhạt, nhất thời rực rỡ như hoa, hỏi: “Đúng rồi, Lương Sơn Bá thế nào?”
Nhất thời đầu óc Diệp Quân Lan không theo kịp, thấy hắn nhìn nàng cười, khuôn mặt nóng lên, tiện tay cầm một quyển sách, vùi đầu đọc, khoát tay không để ý trả lời: “Không chết được!” Trong lòng căm giận nghĩ, tai họa a tai họa, thật đúng là tai họa ngàn năm mà. Hoàn toàn đã đem Lương Sơn Bá quên sau ót.
Tâm tình Mã Văn Tài càng thêm vui vẻ, cầm quyển sách trên bàn, miễn cưỡng lật.
Không có bia đỡ đạn để đùa nghịch, cho dù kịch hay cũng không có ai nhìn, có ai bằng lòng nhìn một nam một nữ suốt ngày dính nhau trên sàn chứ, nhưng không ai nỡ cầm gậy đánh uyên ương, nên đành dùng nó để phụ trợ cho tình cảm của bọn họ. Bởi vậy, có thể thấy tầm quan trọng của bia đỡ đạn, hi sinh thân mình thúc đẩy kịch hay.
Cho nên, Vương Lam Điền, ngươi liền dũng cảm trên sàn đi! Amen, mong Thượng Đế phù hộ cho ngươi!
Sẩm tối, ở phòng ăn.
Chúc Anh Đài đang xới cơm cho đám học sinh.
Vương Lam Điền đối với nàng đã sớm ghi hận trong lòng, lần này có cơ hội, sao có thể không trêu chọc Chúc Anh Đài một phen, lời ra khỏi miệng liền thấy ác khí.
Kết quả là, hai người liền cãi nhau.
“Ta nói, Vương Lam Điền à. . . . .” Phía sau một giọng nói lười biếng vang lên, thân thể Vương Lam Điền cứng đờ, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, không biết nói gì cho phải, đã nghe người nọ nói: “Màn cãi lộn này, làm hỏng hứng thú của ta cũng không sao, nhưng làm hỏng hứng thú của Mã huynh sẽ không tốt. Ngươi nói xem có phải không?”
Cô nãi nãi, làm sao ngươi lại thân thiết với tên sát tinh kia như vậy a! Hắn không chọc nổi, trốn cũng không được sao!
“Dạ, dạ, hiện tại ta phải đi, thật xin lỗi hai vị.” Vương Lam Điền vội vàng quay người lại, vái chào, cầm khay thức ăn, cũng không thèm nhìn Diệp Quân Lan cùng Mã Văn Tài, thật nhanh tìm chỗ ngồi xuống, vùi đầu vào ăn.
Xì!
Diệp Quân Lan nhìn Vương Lam Điền bộ dạng như thấy quỷ, nhất thời bật cười, mặt mày cong cong, hai lúm đồng tiền lõm xuống, hai mắt sáng lấp lánh, một bộ nam trang màu lam, lại có phong tình khác.
Thấy vậy đám học sinh xung quanh nhất thời ngây dại, chỉ ngây ngốc nhìn chằm chằm nàng.
Mã Văn Tài mặt lạnh, ánh mắt ngưng tụ, một đôi mắt đen lướt qua chúng học sinh, cho đến khi thân thể bọn hắn phát lạnh, run run, cúi đầu ăn mới chịu bỏ qua.
Hài lòng cười cười, xới cơm, rồi kéo Diệp Quân Lan không hiểu gì ngồi xuống, bắt đầu ưu nhã dùng cơm.
Chúc Anh Đài vốn thông minh, vừa nhìn như vậy, liền hiểu ra chuyện gì đó.
Không khỏi nhíu mày, cũng không biết Mã Văn Tài bởi vì biết Diệp Quân Lan là nữ mới thích nàng, hay vẫn cho rằng nàng là nam đây? Nếu như Mã Văn Tài bị đồng tính, thì làm sao bây giờ?
Nàng lo lắng nhìn Diệp Quân Lan, lại thấy Mã Văn Tài hướng về phía nàng, miệng ra dấu ba chữ, chính là ‘nữ giả trang’, rồi cúi đầu, sủng nịnh nhìn Diệp Quân Lan.
Chúc Anh Đài cười khổ, xem ra nàng lo lắng vô ích rồi, Mã Văn Tài đã sớm biết Quân Lan là nữ tử, mà Quân Lan hình như còn không biết Mã Văn Tài đã phát hiện ra. Lần này hắn nói cho nàng biết, chẳng qua chỉ vì bảo nàng đừng cản trở hắn thôi.
Bỏ đi bỏ đi, Quân Lan chậm chạp, Mã Văn Tài phát hiện thì sao chứ? Chúc Anh Đài yên tâm, có chút hả hê nghĩ, chợt nhớ tới Lương Sơn Bá đang chịu phạt, không biết Sơn Bá ra sao?
Trời dần tối, Vương Lan cũng đi, chỉ còn lại một mình Lương Sơn Bá.
Giờ phút này Lương Sơn Bá vẫn đang gánh nước, tuy nói sinh ra hắn là thứ dân, nhưng dù gì cũng là người đọc sách, trong nhà mọi người đối với hắn tràn đầy hi vọng, trừ đi học ra không phải làm việc nặng gì, những việc nặng luôn do thư đồng Tứ Cửu nhà hắn làm.
Lần xử phạt này thật đúng là hơi nặng.
Giống như Diệp Quân Lan nghĩ, Lương Sơn Bá trừ quá lương thiện ra còn có cố chấp. Dĩ nhiên, cái Diệp Quân Lan gọi là cố chấp, chính là kiểu người nếu không đụng phải Nam Sơn sẽ không quay đầu lại, có khi đụng phải Nam Sơn bể đầu chảy máu cũng không quay đầu lại.
Diệp Quân Lan kính nể người như thế, nhưng không thích người như thế.
Từ sớm bể đã có một lỗ thủng, cho nên dù Lương Sơn Bá cố gắng thế nào cũng không thể xách nước đầy bể. Cũng may có Vương Lan trợ giúp, bịt lại lỗ thủng kia, bây giờ chỉ cần đổ nước vào bể là xong. Cho nên, Lương Sơn Bá vẫn như cũ gánh từng xô nước.
Chúc Anh Đài xới cơm xong, vốn định mang thức ăn cho Lương Sơn Bá, nhưng thức ăn đã hết. Vì vậy tách khỏi đám Diệp Quân Lan, tự mình đi tìm Lương Sơn Bá.
Diệp Quân Lan nhìn bóng lưng vội vã rời đi của Chúc Anh Đài, vô cùng bất nhã trợn mắt, bất đắc dĩ thở dài, cái gọi là nữ sinh hướng ngoại, Tiểu Cửu a Tiểu Cửu, thư sinh Lương Sơn Bá ngu dốt kia có cái gì tốt? Đáng để ngươi tốt với hắn như vậy.
Nàng oán hận nghĩ, cúi đầu nhìn mũi chân mình, tức giận đá cục đá, lẩm bẩm nói: “Thư sinh đần kia có cái gì tốt?”
“Không có gì tốt hay không tốt.” Hử? Giọng Mã Văn Tài vang lên bên cạnh, nàng nhìn hắn, hôm nay hắn mặc một bộ áo lam, ánh trăng chiếu lên người hắn, như phủ lên một màn sương, vô cùng ôn nhu. Khuôn mặt tuấn mỹ, hai mắt sáng ngời, toát ra vẻ ôn nhu mơ màng, chợt nghe hắn nói: “Chỉ cần là người kia, chính là tốt nhất.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.