Chớ Hỏi Chốn Quân Về

Chương 41: Phiên ngoại 2 (Lương Sơn Bá)




Edit: Hạ
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Sau này hắn mới dần dần hiểu được không phải mình không yêu, chẳng qua là không có cách nào để tiếp tục yêu nữa.
Năm đó, khi lần đầu tiên hắn gặp thiếu nữ mặc giá y kia, nhiệt tình sôi nổi như vậy, như có ngọn lửa bùng cháy. Tuy hắn chưa từng tiếp xúc với nàng, nhưng lần đầu tiên gặp được cô gái đặc biệt như vậy, cho nên ngẩn ngơ, trái tim trong nháy mắt rung động.
Sau đó, hắn luôn nghĩ nếu ngày ấy không gặp Anh Đài thì tốt biết bao. Không gặp, không ngẩn ngơ, trái tim không rung động, như vậy có nghĩa là tương lai của mình sẽ không như thế này đúng không?
Nhưng mà, lúc ấy chẳng ai biết được tương lai sẽ thế nào, hắn không biết, nàng cũng không biết.
Lần thứ hai gặp Anh Đài, là ở trên thuyền trước khi đến thư viện Ni Sơn, khi đó nàng giả trang làm nam nhi, hắn mơ hồ có cảm giác quen thuộc, nhưng lại không đoán ra. Ha ha. Khi đó hắn đơn độc cỡ nào, cho nên làm quen, kết giao, tất cả đều thuận lợi nước chảy thành sông. Về sau, để hắn nghĩ xem nào, về sau là cùng nhau trêu chọc Vương Lam Điền, rồi kết nghĩa, họ thành huynh đệ.
Tới thư viện Ni Sơn học tập vẫn luôn là giấc mộng của hắn, hắn cũng tin rằng dựa vào bản thân nhất định có thể lấy được công danh, sau đó làm một vị quan tốt, làm chủ cho dân.
Anh Đài cũng luôn cho là như vậy, nàng tin tưởng hắn, nhận ra tài năng của hắn, coi hắn là tri kỷ, dĩ nhiên hắn cũng coi nàng là tri kỷ.
Nhưng mà, hắn bị cự tuyệt ở ngoài cửa, đơn giản là vì học phí nộp không đủ.
Thật ra khi đó hắn cũng hiểu được sự chênh lệch giữa mình và Anh Đài, tám lạng với một trăm lạng, kém tròn chín mươi hai lạng, có điều lúc ấy hắn chưa từng nghĩ đến. Có lẽ khi đó hắn còn chưa biết Anh Đài là một cô nương, sau đó hắn lại điên cuồng yêu cô gái này, cho nên hắn không quan tâm.
Trên thực tế, yêu Anh Đài là một chuyện rất dễ dàng, Anh Đài là một cô gái đặc biệt như vậy, thiện lương, thông tuệ, dũng cảm, cố chấp, hơn nữa còn xinh đẹp. Quan trọng là nàng luôn hiểu hắn.
Nàng là tri kỷ duy nhất trong cuộc đời hắn, khi ấy hắn đã nghĩ như vậy.
Biết Anh Đài là con gái, chính là sau khi Anh Đài mất tích, họ gặp nhau một lần nữa.
Ở Chẩm Hà Lâu hắn gặp được Anh Đài trong trang phục nữ nhi. Lúc đó Anh Đài bị bệnh, không còn nhận ra người nào. Anh Đài đơn thuần, ngây thơ, xinh đẹp như vậy , còn gọi hắn là Sơn Bá ca ca.
Từ đó hắn đã hiểu rõ, hắn yêu nàng, khi còn chưa biết Anh Đài là con gái, hắn đã si mê nàng rồi. Cho nên sau khi vừa biết tin Anh Đài mất tích, hắn đã không ngừng tìm kiếm. Hắn sợ nàng đã chết, nếu như vậy hắn cũng sẽ chết. Trên cõi đời này không có Chúc Anh Đài thì sao có thể có Lương Sơn Bá.
Cứ như bây giờ, rất tốt. Hắn cười thật vui mừng.
Anh Đài khỏi bệnh rồi, hai người biểu lộ lòng mình, sau đó thề non hẹn biển. Anh Đài mang Bích Ngọc Hồ Điệp cho hắn. Đó là vật đính ước của họ, Anh Đài nói nàng muốn gả cho hắn.
Trong chớp mắt, hắn như nghe thấy âm thanh của hoa nở, khi ấy hắn rất hạnh phúc.
Chỉ có điều hắn không ngờ rằng Bát ca của Anh Đài lại phản đối hai người họ. Bát ca không thích hắn, có thể nói là ghét hắn. Bát ca không cho phép Anh Đài tìm hắn, cũng không cho phép hắn tìm Anh Đài. Bát ca nói, huynh ấy muốn mang Anh Đài rời xa hắn, về nhà.
Hắn đã hoảng loạn, không được, sao hắn có thể rời xa Anh Đài, Anh Đài sao có thể rời xa hắn, hai người họ yêu nhau như thế, tại sao những người đó không hiểu, mà lại phản đối bắt họ rời xa nhau.
Nhưng, Anh Đài đi rồi, cũng không để lại một câu, hắn cũng đổ bệnh, liệt giường không dậy nổi, Tứ Cửu rất lo lắng, nhưng hắn chẳng còn sức mà quan tâm. Hắn chỉ cần Anh Đài thôi, Anh Đài, tại sao nàng lại nhẫn tâm như vậy, nàng đã nói sẽ không rời đi cơ mà, nàng đã nói muốn gả cho ta cơ mà, tại sao?
Cũng may Anh Đài không có lừa gạt hắn, khi hắn sắp tuyệt vọng, hắn nhận được tin của Anh Đài.
Anh Đài nói nàng sắp phải lập gia đình, nhưng nàng yêu hắn, cho nên nang quyết định đào hôn, nàng sẽ đi tìm hắn. Hai người họ gặp nhau trước miếu Nguyệt lão ở Hàng Châu.
Khi ấy hắn rất kích động, không mảy may suy nghĩ một tí nào, liền quyết định kéo cơ thể đang đau yếu đi đến nơi hẹn.
Sau đó, rốt cuộc họ cũng gặp nhau, ôm nhau, cho rằng đây chính là hạnh phúc. Cuối cùng, hai người quỳ gối trước miếu Nguyệt lão, lấy trời đất làm chứng, thành hôn.
Về sau, họ đã trải qua rất nhiều rất nhiều chuyện, nhưng hắn và nàng không sợ. Hai người họ có nhau, có tình yêu, thế là đã đủ rồi.
Cuối cùng, cha mẹ và ca ca của Anh Đài dần dần tha thứ cho họ, có điều Anh Đài không về nhà nữa.
Hắn dẫn theo Anh Đài về nhà mình, gặp mẫu thân, mẫu thân rất yêu thích Anh Đài, cũng đón nhận nàng.
Bây giờ ngẫm lại, thật ra từ khi vừa bắt đầu hai người họ đã sai lầm rồi. Hai người họ không thích hợp, tuyệt đối không thích hợp. Trong thời gian ấy , hai người họ đã gặp sai người, cho nên đã định sẵn là một hồi bi kịch.
Vừa mới bắt đầu vài năm, cuộc sống của hai người trôi qua rất hạnh phúc, nàng vì hắn mà dốc lòng trang điểm, vì hắn mà đánh đàn, cùng hắn chơi cờ, cùng hắn ngâm thơ đối câu. Mà hắn cũng sẽ vì nàng mà họa mi trước gương, vì nàng mà vẽ tranh, vì nàng mà làm thơ. Hai người họ xứng đôi biết bao.
Có điều, họ vẫn không có con, mẫu thân cũng chưa từng oán trách than phiền. Lúc ấy hắn yêu Anh Đài như thế, hơn nữa họ còn trẻ, rồi cũng sẽ có con thôi.
Dần dần khuôn mặt của Anh Đài trở nên u sầu nhiều hơn, không buồn trang điểm nữa, không buồn đối câu ngâm thơ nữa. Nàng mặc áo vải thô, bắt đầu tính toán chi li, bắt đầu thích bàn luận thị phi giống mấy bà cô thôn quê xung quanh, hay phàn nàn oán trách với hắn về chuyện mẫu thân không đúng.
Khi đó, hắn bắt đầu dự tính tiếp tục đi học, hắn vì Anh Đài mà bỏ thư viện Ni Sơn, hiện tại hắn có chút hối hận, nhưng hắn không nói cho Anh Đài biết, dù sao hắn vẫn yêu nàng.
Cho nên khi Anh Đài bắt đầu oán trách giống tam cô lục bà, hắn chợt cảm thấy Anh Đài đã thay đổi, đã trở nên thực dụng, trở nên không biết điều, trở nên tầm thường, hắn bắt đầu hoài nghi lý do hắn yêu nàng.
Đêm đó hai người họ không ngủ chung phòng, hắn ngủ lại thư phòng.
Mọi cố gắng của hắn không uổng phí, rốt cuộc hắn cũng lấy được công danh, hắn vui mừng lắm. Anh Đài cũng vui mừng. Hắn cho rằng trời cao đã thấy được tài hoa của mình nên cuối cũng cũng cho mình một cơ hội, chứ không hề nghĩ đến công danh này vốn là do Bát ca Anh Đài bố thí.
Khi đó hắn còn chưa biết, cho nên hắn tận sức làm một vị quan tốt, quả thực hắn đã làm được. Dân chúng yêu kính hắn, nhưng các quan trên và đồng liêu gây khó dễ chèn ép hắn khắp nơi, hắn nghĩ bọn họ ghen tị với tài năng của mình, cho nên hắn học uống rượu, mượn rượu giải sầu.
Cũng từ trong miệng những người khác hắn biết được vì sao hắn lấy được công danh, thoáng chốc hắn suy sụp, tôn nghiêm của hắn, kiêu ngạo của hắn, Bát ca của Anh Đài cao cao tại thượng bố thí một công danh cho hắn, hung hăng chà đạp toàn bộ tôn nghiêm, kiêu ngạo của hắn ở dưới chân, khiến hắn thương tích đầy mình.
Hắn nghĩ hắn bắt đầu hận Anh Đài, nếu không phải cưới nàng, hắn vốn không cần phải đem tôn nghiêm của mình đặt ở trước mặt người khác, mặc cho người ta chà đạp. Nếu không phải cười nàng, hắn sẽ không vứt bỏ tiền đồ rạng rỡ ở thư viện Ni Sơn.
Cho nên hắn bắt đầu coi thường nàng, uống rượu mua vui cả ngày. Mà nàng, cũng không oán giận, còn đưa rượu cho hắn, an ủi hắn, giống như người vợ làm tốt tất cả mọi chuyện.
Nhưng mà, hắn không quan tâm nữa, thậm chí hắn còn oán hận nghĩ, có phải nàng biết bản thân nàng nợ mình hay không.
Bắt đầu từ khi nào, hắn đã chẳng hề yêu nàng, cũng không muốn yêu nàng nữa.
Vài năm làm quan va chạm, hắn từ quan, trở về nhà. Hắn bắt đầu viết chữ vẽ tranh làm thơ, còn có uống rượu. Hắn tin vào tài hoa của mình, một ngày nào đó sẽ có người phát hiện được tài năng của hắn, hắn không thể vì mấy đồng tiền, mà hủy đi toàn bộ sự kiêu ngạo tôn nghiêm của mình được.
Anh Đài vẫn luôn cho hắn đầy đủ tiền mỗi khi hắn cần, hắn không biết những số tiền kia lấy từ đâu ra, có lẽ đa phần là do Tứ Cửu kiếm được. Không ngờ số tiền ấy cư nhiên là Chúc gia cho.
Hắn tức giận tát Anh Đài, có phải nàng chê hắn nghèo, chê hắn vô dụng hay không? Tại sao nàng có thể chà đạp hắn như vậy! Cầm tiền của Chúc gia để sỉ nhục hắn, nàng thấy hắn còn chưa đủ mất mặt ở nhà nàng hay sao? Chúc Anh Đài, nàng thật độc ác!
Sau đó, rốt cuộc hắn cũng nhìn thấy mặt mũi già nua, da vàng như nghệ, mắt to trống rỗng, đôi môi tái nhợt, thân thể gầy yếu của người con gái hắn đã từng yêu. Đây đâu còn là Chúc Anh Đài nữa? Chúc Anh Đài sao có thể thành như vậy?
Cho nên, hắn đã bỏ chạy, giống như một kẻ đào ngũ thảm hại.
Những năm gần đây, sức khỏe của hắn càng ngày càng kém, nhưng hắn vẫn chưa có con, mẫu thân luôn oán trách, càng ngày càng chướng mắt Anh Đài.
Mẫu thân chủ trương nạp thiếp, hắn không phản đối, hắn cũng muốn có con. Lương gia không thể tuyệt hậu. Anh Đài không nói gì, dạo này càng ngày nàng càng trầm tĩnh.
Tuy Lương gia nghèo khó, nhưng cũng được coi là dòng dõi thư hương, vẫn có người đồng ý gả cho hắn. Vì thế chọn ngày lành tháng tốt, nạp thiếp.
Nhớ ngày đó nạp thiếp, Anh Đài ngồi ghế chủ vị, ánh mặt lạnh nhạt hờ hững, lúc nhìn về phía hắn cũng không còn tình yêu say đắm như trước đây.
Hắn đột nhiên tỉnh ngộ, hoá ra không chỉ có hắn không yêu nàng, mà nàng cũng chẳng còn yêu hắn nữa. Tình yêu của bọn họ cuối cùng chấm dứt trong những ngày tháng sống cùng nhau. Từ đó về sau trở thành hai người xa lạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.