Chớ Hỏi Chốn Quân Về

Chương 31:




Edit: Tiểu Kim Châu
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Thư viện Ni Sơn, phía sau núi, ven hồ hoa đào, trong phòng nhỏ, Chúc Anh Đài, Lương Sơn Bá và Tứ Cửu đã ở nơi này được vài ngày, bệnh của Lương Sơn Bá vốn do Chúc Anh Đài nên mới bị, hiện tại có Chúc Anh Đài ở đây, so với thuốc còn có tác dụng hơn, dĩ nhiên đã không còn nghiêm trọng nữa.
Hai người mới vừa tân hôn, chính là thời điểm tình cảm mặn nồng nhất, Chúc Anh Đài cả ngày ở bên cạnh Lương Sơn Bá cẩn thận chăm sóc hắn, dưới sự chăm sóc của Chúc Anh Đài, sau vài ngày bệnh tình của Lương Sơn Bá đa không còn gì đáng ngại.
Đào Uyên Minh vẫn chưa trở về, căn nhà nhỏ được xây ở nơi vô cùng đẹp, bên cạnh có hồ hoa đào, phong cảnh hữu tình, yên tĩnh, mặc dù có hoa đào, nhưng lại bị các dãy núi bao quanh, cây cối tươi tốt, đi thêm vài bước là một dòng suối, nhưng có rất ít người biết đến.
Chúc Anh Đài đánh giá một phen, cảm thấy bệnh của Lương Sơn Bá mặc dù đã tốt hơn, nhưng cũng không thể lên đường mấy ngày liên tiếp được, vị đại thúc kia cũng là người tốt nên sẽ không so đo với bọn họ, có lẽ bọn họ cũng nên chờ đại thúc ấy trở về rồi tạ ơn mới phải. Quan trọng hơn là nàng vừa đào hôn, nếu bị bắt trở về sẽ không tốt, chỗ này ít người biết rất thích hợp để ẩn cư.
Nàng đem suy nghĩ này nói với Lương Sơn Bá, Lương Sơn Bá vốn là chính nhân quân tử, luôn cho rằng Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo (*), cảm thấy mình hẳn nên nói một tiếng tạ ơn ở trước mặt Đào Uyên Minh, nên liền đáp ứng.
(*) ân nghĩa nhỏ như giọt nước cũng phải dùng cả con suối để báo đáp. tương ứng với câu ‘ăn một quả khế trả một cục vàng’ và ‘một miếng khi đói bằng một gói khi no’ của VN.
Hai người không thể nào ngờ được, Đào Uyên Minh thực ra đối với bọn họ e là muốn tránh còn không kịp, trước khi bọn họ rời đi, ông làm sao có thể trở về? Đáng tiếc, nữ nhân khi yêu thường không có suy nghĩ, nam nhân khi yêu sợ là cũng không tốt hơn nhiều lắm.
Hai người Chúc Lương ở trong căn nhà nhỏ hưởng thụ cuộc sống gia đình tốt đẹp hạnh phúc, nhưng hạnh phúc luôn trôi đi rất nhanh, lúc này gậy đánh uyên ương giáng xuống, khiến bọn họ trở tay không kịp.
“Sơn Bá, hôm nay thời tiếp tốt, thiếp đỡ chàng đi ra ngoài dạo một chút nha.” Chúc Anh Đài hiền lành đỡ Lương Sơn Bá, vịn hắn đi ra cửa.
Trong mắt Lương Sơn Bá tràn đầy ý cười ôn nhu, yêu thương nhìn Chúc Anh Đài, tùy ý để Chúc Anh Đài vịn hắn ra cửa, đi về phía ven hồ hoa đào.
Vạn dặm không mây, ánh nắng tươi sáng, từng tia sáng mặt trời chiếu xuống hồ, nổi lên một vầng kim quang.
Ánh mặt trời tháng sáu vô cùng đẹp, chỉ hơi nóng, khi gió thổi qua mặt hồ, làm cho người ta cảm thấy có chút say, Chúc Anh Đài giương mắt nhìn người bên cạnh, không khỏi si mê, tình cảm ái mộ từ trong mắt nàng tràn ra, được ánh mặt trời chiếu vào càng thêm nóng bỏng vài phần. Nàng chưa bao giờ hiểu được lòng mình giống như giờ khắc này, nàng yêu hắn.
Lương Sơn Bá cảm giác được, nghiêng đầu sang nhìn nàng, nhất thời bị yêu thương trong mắt nàng làm cho rung động, hai người si ngốc nhìn nhau, trong lòng như có lửa thiêu đốt, hắn từng chút từng chút cúi đầu, từ từ để sát vào cánh môi mỹ lệ mà hắn khát vọng đã lâu, rốt cục hôn nàng, sau đó dục vọng trong lòng thoáng cái dâng lên, càng không thể vãn hồi.
Cho nên, hai người bọn họ đứng ở ven hồ hoa đào ôm hôn, quên đi hết thảy, dục tử dục tiên.
“Chúc Anh Đài, Lương Sơn Bá, các ngươi đang làm gì!” Tiếng gầm giận dữ truyền đến.
Chúc Anh Đài và Lương Sơn Bá kinh ngạc vạn phần, vội vàng tách ra, men theo âm thanh nhìn về phía người đang đi tới.
Dưới ánh mặt trời, cách ven hồ hoa đào không xa, có ba người đi tới, hai nam một nữ, giờ phút này người đang nổi giận đùng đùng nhìn bọn họ chính là Chúc Anh Tề, mà hai người khác, một người mặc cẩm bào màu đen, trong mắt tràn đầy giễu cợt khinh thường, một người mặc váy thêu thanh nhã màu xanh nhạt, bất đắc dĩ cười cười, đương nhiên là Mã Văn Tài và Diệp Quân Lan.
Chỉ thấy Chúc Anh Tề đi lên một bước, tựa như gió bay đến trước mặt Chúc Anh Đài và Lương Sơn Bá, không thèm đếm xỉa tới Lương Sơn Bá, chỉ nhìn Chúc Anh Đài, trong giọng nói bình tĩnh đè nén lửa giận: “Cùng huynh trở về.”
“Bát. . . Bát ca.” Chúc Anh Đài cúi đầu gọi, “Muội sẽ không trở về, muội muốn cùng Sơn Bá ở chung một chỗ.” Sau đó nàng một tay nắm chặt tay Lương Sơn Bá, giống như từ trong đó có thể cung cấp thêm dũng khí cho mình.
“Không được!” Chúc Anh Tề lập tức từ chối, hít sâu một hơi, lại nói: “Theo huynh trở về!” Chúc Anh Tề vươn tay, một phát bắt được cánh tay Chúc Anh Đài, sau đó một tay dùng sức đẩy Lương Sơn Bá đang muốn ngăn cản ra, khiến hắn ngã trên mặt đất.
“Không, Bát ca, muội không về, muội yêu Sơn Bá, muội muốn cùng chàng ở chung một chỗ.” Chúc Anh Đài vừa liều mạng tránh thoát tay của Chúc Anh Tề, vừa gào thét tê tâm liệt phế.
Lương Sơn Bá té trên mặt đất giãy dụa đứng lên, chạy đến ngăn cản Chúc Anh Tề, khẩn cầu quỳ xuống trước mặt Chúc Anh Tề: “Bát ca, xin huynh đừng bắt Anh Đài trở về, chúng ta thật lòng yêu nhau, xin thành toàn cho chúng ta!” Hắn quỳ trên đất, liều mạng dập đầu, máu tươi từng chút từng chút chảy ra. Chúc Anh Đài lệ rơi đầy mặt, càng không ngừng kêu “Sơn Bá, đừng!” “Sơn Bá, đủ rồi!”
Chúc Anh Tề mắt lạnh nhìn Lương Sơn Bá dập đầu, lúc nào cũng nói một câu thành toàn? Vậy ai đến thành toàn cho Chúc gia chúng ta? Một câu chân ái là có thể xóa sạch tất cả mọi thứ sao? Cửu nha đầu, đây chính là người muội yêu sao?
“Công tử, công tử, người đang làm cái vậy?!” Tứ Cửu nghe được tiếng động, liền chạy ra, nhìn thấy công tử nhà mình đang quỳ gối trước mặt một người dập đầu, liền một tay nâng công tử nhà mình dậy, sau đó căm tức nhìn Chúc Anh Tề: “Là ngươi ép công tử sao! Ta đánh chết ngươi!” Nói xong, một quả đấm liền đánh về phía mặt Chúc Anh Tề, Chúc Anh Tề kinh ngạc định tránh né nhưng không kịp.
Bốp ——
Quả đấm không có rơi vào mặt Chúc Anh Tề, ngược lại khiến Tứ Cửu bay ra ngoài, tiếp theo Lương Sơn Bá cũng té trên mặt đất.
“Bát ca, huynh không sao chứ?”
Chúc Anh Tề sững sờ nghe giọng nữ ân cần hỏi mình, nhìn vẻ lo lắng trên mặt Diệp Quân Lan liền hiểu rõ, là Mã Văn Tài đã ngăn cản Tứ Cửu, một cái dùng sức, liền ném Tứ Cửu bay ra ngoài, thuận tiện đánh ngã luôn Lương Sơn Bá đang được Tứ Cửu đỡ: “Huynh không sao.”
“Vậy thì tốt, nếu không phải Tu Nhân phản ứng nhanh, Bát ca huynh liền thảm rồi!” Diệp Quân Lan thả lỏng tâm tình, sau đó bắt đầu khoe khoang Tu Nhân nhà mình, vô cùng đắc ý.
Mã Văn Tài đứng ở bên cạnh, bất đắc dĩ cười cười, ánh mắt nhìn về phía Diệp Quân Lan vô cùng ấm áp.
Chúc Anh Tề thở dài, không để ý đến Tứ Cửu, nhìn Lương Sơn Bá còn đang chật vật trên mặt đất, cũng bởi vì hắn nhất thời buông tay nên Chúc Anh Đài một lần nữa chạy vọt tới bên cạnh ôm Lương Sơn Bá, cùng là người yêu, nhưng vì sao một đôi này nhìn thế nào cũng không thích hợp? Cửu nha đầu, ánh mắt của muội làm sao vậy! Tại sao lại nhìn trúng một thư sinh nghèo như thế!
Mà thôi, dù sao cũng là muội muội hắn đã cưng chiều bấy lâu a! Chúc Anh Tề một tay túm Chúc Anh Đài lại, đánh bất tỉnh, rồi ôm lấy, hắn không còn kiên nhẫn khuyên can nữa rồi, tiếp theo một cước đá văng Lương Sơn Bá đang ôm chân mình ra, sau đó xoay người rời đi, chỉ bỏ lại một câu: “Lương Sơn Bá, nếu như ngươi thật sự muốn cưới Cửu nha đầu, hãy tới Chúc gia trang ở Thượng Ngu!”
“Bát ca vẫn là mềm lòng rồi.” Diệp Quân Lan kéo ống tay áo của Mã Văn Tài nói: “Hình như không còn chuyện gì của chúng ta nữa rồi, chúng ta đi thôi!”
“Được!” Mã Văn Tài đương nhiên đáp ứng, dắt tay Diệp Quân Lan rời đi.
Bỏ lại Lương Sơn Bá và Tứ Cửu chật vật ngã trên mặt đất, nhìn mấy người rời đi nhưng lại vô lực ngăn cản.
“Tứ Cửu, chúng ta đi Chúc gia trang.” Lương Sơn Bá trầm tư, nhớ tới lời của Chúc Anh Tề, trong mắt lần nữa dấy lên hi vọng, Anh Đài, chờ ta!
Mặt khác, Bạch Hằng chạy tới Mã phủ, không nhìn thấy công tử nhà mình, lại gặp được Mã Thống.
Bạch Hằng luôn nhìn Mã Thống không vừa mắt, một người giả trang mặt liệt, một người vẻ mặt thật sự liệt, một người thường xuyên ở ngoài, một người quanh năm hầu hạ, song cố tình võ công của hai người lại tương đương, cộng thêm việc đều sùng bái công tử nhà mình. Nên Bạch Hằng càng chướng mắt Mã Thống, bình thường vừa gặp nhau liền đánh một trận.
Chẳng qua lần này không có biện pháp đánh nhau, Mã Thống liền đưa mật hàm ra, Bạch Hằng tức giận cầm lấy xem xét.
Hồi lâu, Bạch Hằng không thể tin xem lại lần nữa: “Cái gì, để ta và ngươi cùng nhau thi hành nhiệm vụ lần này?” Công tử a công tử, người quá độc ác rồi!
Mã Thống lạnh lùng gật đầu, hắn cũng không muốn a, nhưng đây lại là mệnh lệnh của công tử.
“Được rồi! Vậy thì tiến hành đi!” Bạch Hằng cũng không phải người không phân biệt được công tư, đương nhiên cũng biết tầm quan trọng của nhiệm vụ lần này.
Mã Thống khẽ gật đầu, mỗi người phân phó xuống dưới, chia nhau hành động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.