Chớ Cười Ta Hồ Vi

Chương 42:




Hắn mông lung cảm giác được trước ngực đột nhiên nổi lên một trận ấm ý, nguyên bản thân thể lạnh buốt cảm giác cứng ngắc chậm rãi bị đuổi đi xa...
Mơ hồ trong ý thức, hình như truyền tới một trận hơi thở thơm tho thoang thoảng.
Hắn nỗ lực muốn mở mắt ra, trước mắt lại tựa hồ còn cách một tầng chướng bích vô hình thật dày, ra sao cũng thấy không rõ lắm...
Là ai?
Hắn ngưng tụ lại khí lực quanh thân, duỗi tay ra...
Phải...
"Này, còn không có tỉnh lại sao?"
Khương Thượng bỗng dưng mở mắt ra, chỉ thấy một con hồ ly toàn thân tuyết trắng bên mép giường hắn, đang giơ lên một đôi móng vuốt rục rịch chuẩn bị cào lên gương mặt hắn, "Tô Tô?"
"A, hôm nay khí trời tốt." Hồ ly lập tức làm như không có việc gì, leo lên giường hắn, đặt mông ngồi lên trên ngực hắn, "Nghe nói ngươi hai ngày nay đã sắp khỏi hẳn, cảm giác ra sao?"
Khương Thượng hai tay nâng lên hồ ly, đem nó nhấc tới bên gối, chống nửa tay ngồi dậy, "Đầu có chút hơi choáng váng, bất quá đã không có gì đáng ngại."
Tô Tô "Ờ" một tiếng, xem ra mật bảo hiệu quả thật không sai, về sau có thể đi chỗ đại trưởng lão đào đào góc tường.
"Hôm nay sao ngươi tới sớm như vậy?" Ngày xưa nó phần lớn là sau buổi trưa mới xuất hiện.
"Bởi vì ta thôi." Dưới giường đột nhiên truyền tới thanh âm của con thỏ.
"Ngươi?"
Con thỏ chậm rì rì thối lui vài bước, thần kỳ trống rỗng ngậm ra một cây cây củ cải, "Ta tới đây khảo sát hoàn cảnh một chút."
Lần này ngay cả Tô Tô cũng có chút không hiểu, buổi sáng cùng con thỏ hạ nhân gian cũng chưa nghe nó nói qua việc này a.
"Thế nào, ta nghĩ học đạo pháp rất kỳ quái sao? Không lẽ yêu không nghĩ tu tiên đi?" Con thỏ thân sĩ lay lay lỗ tai một chút, cắn một ngụm cây củ cải.
Tô Tô tựa đầu nhìn ra ngoài giường, "Hừ, ngươi coi chừng ta chưng ngươi bây giờ con thỏ mập, nhận thức mấy trăm năm, ngươi nghĩ ly khai Thanh Khâu đi Côn Luân tu đạo mà không có nói cho ta biết trước, chán sống?"
Khương Thượng nói, "Vậy ngươi muốn bái môn hạ vị tiên sư nào?"
Con thỏ nhún nhún vai, "Phật viết: 'Không thể nói, không thể nói'."
Tô Tô từ trên giường nhảy xuống, há miệng cạp con thỏ bắt đầu tiến hành tái giáo dục, Khương Thượng một tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn bọn họ ngoạn náo.
"Khương sư huynh..."
Đang cãi nhau ầm ĩ đến một nửa bỗng nhiên nghe thấy thanh âm tiểu sư muội, Tô Tô mở miệng, buông ra con thỏ đang ai oán vì bị chà đạp, ngẩng đầu nhìn lại.
"A, Tô Tô ngươi cũng tới?"
Nàng gật gật đầu, liền nhìn thấy nguyên bản thiếu nữ rất là thanh xuân ngạo nghễ đột nhiên xuất hiện mặt phấn hàm xuân hiếm thấy, thẹn thùng ngượng ngùng.
Úc úc, quả nhiên là mùa xuân đến a.
"Không biết sư huynh thương thế ra sao? Hôm nay có khỏe không?"
Khương Thượng trả lời, "Đã không ngại."
Nàng "Vâng" một tiếng, cũng biết hắn luôn luôn ít lời, liền chủ động khơi mào đề tài, "Đã như thế, nước suối bất tử trong vườn đã tan băng, trước đây sư huynh ngươi không phải từng nói qua luyện chế bất tử dược còn thiếu nước suối làm thuốc dẫn, vậy... vậy... ta có thể bồi ngươi cùng đi lấy nước?"
Tô Tô tấm tắc lắc đầu, nàng có thể nhìn thấy kết quả thất bại ngay trước mắt.
Quá khứ mấy năm qua, vài lần tiểu sư muội tương mời, vì tránh hiềm nghi, Khương Thượng mỗi lần đều khinh miêu đạm tả từ chối. Nàng nhiệt tình như vậy không hiểu biết che lấp tâm ý, cơ hồ mọi người đều biết rõ nàng thích Khương Thượng, đều bóp cổ tay thở dài cảm khái nàng không có mắt.
Ai ngờ lần này ngoài dự liệu của nàng, lần này Khương Thượng chỉ trầm ngâm một chút, hơi gật đầu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu sư muội trong nháy mắt phát sáng lên, bật ra tiếng hoan hô nho nhỏ, rất là nhảy nhót!
Tiểu sư muội vốn là mỹ nhân, hình dạng thanh xuân lại ngây thơ như vây tự nhiên rất là khả ái.
Chân thành sờ tới kiên định.
Tô Tô nghĩ nhận thức như vậy lâu, chính mình cũng nên chúc mừng người ta, nhưng nhìn thấy hình dạng hạnh phúc động lòng người như vậy của tiểu sư muội, lại mơ hồ cảm thấy có chút chói mắt.
Nữ nhân ghen tị tối khó coi, Tô Tô duỗi ra móng vuốt dùng lực xoa nắn xoa nắn mặt hồ ly, cho nên nói không nên quá an nhàn rất tốt tâm, hưởng thụ đã lâu đãi ngộ đặc thù của Khương Thượng đối với nàng, cũng khó trách đại phát thiện tâm phát ra cứu hắn, hiện tại nhìn thấy chính mình không còn là một cái đặc thù nữa, tất nhiên sẽ cảm thấy không khoan khoái không công bằng.
"Tô Tô." Khương Thượng quay đầu hỏi nó, "Các ngươi muốn cùng nhau đi hay không?"
Tô Tô nhẫn không được 囧 xuống, không biết nên nói hắn là không kinh nghiệm hay vẫn là bị thần kinh, nữ hài tử nhà người ta cố lấy dũng khí ước hẹn đi với ngươi, ngươi còn nghĩ muốn cho cặp kỳ đà chướng mắt đi theo?
Tiểu sư muội khó nén vẻ thất vọng, lại cũng hảo tỳ khí nói, "Tô Tô, ngươi cũng cùng đi đi."
Nàng biết điều lắc đầu, "Không được, ta muốn ở đây ngủ một chút, đợi lát nữa các ngươi trở về tái kêu ta."
"Được rồi." Khương Thượng cũng không miễn cưỡng, đẩy cửa ra, đắm chìm dưới quầng ánh sáng mặt trời, hảo nhất phái phong quang tễ nguyệt phong thần xinh đẹp tuyệt trần sáng trong quân tử.
Con thỏ nhìn thấy bọn họ hai người càng chạy càng xa, cho tới khi thân ảnh bọn họ biến mất, "Hảo cho một đôi bích nhân đi?"
"Nhìn qua quả thật rất xứng." Tô Tô giương tay lên, cửa phòng
liền tự động đóng lại, nàng nháy mắt khôi phục nhân hình—
Chỉ thấy trong một giây, một thiếu nữ nhu mỹ cả người trần truồng như nhộng, mái tóc dài chấm đất xuất hiện tại chỗ, một nửa mái tóc đen thật dài che xẹt qua trước ngực nàng, hai chân khép lại đúng mức ngăn trở tiết lộ xuân quang dưới bụng...
Con thỏ ngơ ngác phun ra hai dòng máu mũi. "Đừng... đừng nhượng lão nhân gia xem hình ảnh kích thích như vậy..."
Tô Tô một cái tát đánh bay nó, tùy tay kéo qua chăn mền Khương Thượng che khuất thân thể.
Con thỏ dùng hai thỏ trảo che lại xoang mũi giờ phút này phá lệ yếu ớt, "Ngươi........ngươi…hôm..nay......chẳng lẽ muốn dùng sắc dụ Khương Thượng?"
Tô Tô đương nhiên gật đầu.
"Vậy... vậy còn tiểu sư muội?" Đến lúc đó trần trùng trục bị đuổi xuống giường không phải rất bẽ mặt?" Huống chi, ngươi từ trước không phải muốn giết hắn sao?" Tuy rằng là bởi vì cấm pháp, nhiều năm như vậy trôi qua mà không có xuống tay, nhưng hiện giờ nàng rốt cục thông qua tu nghiệp, vì sao lại nghĩ buông tha hắn?
Hắn tự nhiên sẽ không giống những cửu vĩ khác phán đoán nàng thường xuyên vãng lai Thanh Khâu cùng nhân gian là thích Khương Thượng, tuy rằng ngẫu nhiên sẽ hài hước trêu chọc nàng tâm thuộc tha nhân, nhưng hắn vẫn biết rõ ràng, làm bạn lâu dài như vậy, nàng trong lòng cùng hắn bình thường, dù là tái ra sao nói châm chọc cười vui cười tức giận mắng mỏ, đều là đem vị trí chính mình bày tại đầu não người. (vị trí đầu tiên trong suy nghĩ.)
Nàng nghĩ giết Khương Thượng, như vậy tất nhiên nàng có lý do. Hiện giờ nàng nghĩ buông tha hắn, tất nhiên nàng cũng có lý do của nàng.
Tô Tô liếc xéo nó một cái, "Ta chỉ là nghĩ thông, cho dù giết chết Khương Thượng, cũng sẽ có đệ nhị cái Khương Thượng xuất hiện, không bằng chủ động đi nắm hắn trong tay?"
"Ngươi hiện tại là nghĩ như thế, nhưng còn tương lai ni." con thỏ nói.
"Nữ tử so với nam tử dễ xúc động thay đổi, hơn nữa một chữ tình, luôn luôn không phải lý trí có khả năng khống chế. Ta sợ ngươi đến lúc đó lộng giả thành thật."
Lần đầu tiên gặp con thỏ nghiêm túc như vậy, Tô Tô trong lồng ngực nổi lên ấm ý.
"Ta sẽ đúng mực, nhược có chút không đúng liền đúng lúc bứt trở ra."
"Tô Tô, ta sợ ngươi sẽ thương tâm..."
Tô Tô trầm mặc xuống, "Ta biết..."
Nhưng theo một khắc nàng bị trói chặt tại thể xác Đát Kỷ này, nương theo sau dòng lịch sử vô pháp kháng cự chuyển động, nàng đã không biết rõ nên dừng lại
Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang : Chớ Cười Ta Hồ Vi Trang 55 - Tiểu Thuyết Ngôn Tình | Đọc Truyện | Kênh Truyện http://m.khutaigame.com/doc-truyen/940-cho-cuoi-ta-ho-vi-page-55.html#ixzz2Yc21sFJ5
thế nào.
~~o~~
Khi trở về đã gần đến hoàng hôn, cảnh chiều hôm nặng trĩu. "Sư huynh... Vậy, ta trở về."
Khương Thượng nhẹ gật đầu, xoay người đi vào biệt uyển của mình.
Cửa phòng vẫn đóng chặt, muộn như vậy, xem ra Tô Tô đã trở về rồi...
Không ngờ mới vừa mở cửa, trước mắt một cảnh xuân sắc khó chắn hướng hắn đánh úp lại!
Chỉ thấy trên giường hắn nhiều ra thêm một thiếu nữ khỏa thân, nàng cuộn tròn thân thể tựa như một tiểu động vật, bờ vai trắng nõn cùng hơn phân nửa bộ ngực non mềm nghênh ngang lộ ra ngoài, mái tóc đen nhánh như tơ lụa xõa tung, vài sợi buông lơi xuống, từ trong tóc đen hé lộ ra một khuôn mặt, cực kỳ tú lệ, quai hàm thanh xuân nhuận ngọc, phảng phất mờ mịt nhu hòa hoa quang.
Hắn cụp mắt, chưa tham xem xuân sắc cũng chưa chạy trối chết, chỉ lãnh đạm nói, "Cô nương, bất luận ngươi ngủ hay không, thỉnh tự trọng. Bổn thượng tự không nghĩ nhượng cô nương khó chịu."
Bị giọng nói hắn đánh thức, nàng "Ưm" một tiếng mở mắt ra, lúc thấy hắn bỗng nhiên mắt sáng ngời, phấn khởi reo, "Khương Thượng!"
Nói xong liền bao lấy chăn mền nghiêng ngả lảo đảo từ trên giường bước xuống, chân còn chưa giậm đến mặt đất, nàng liền 'Bẹp' một tiếng té úp mặt xuống đất. Nàng lại lôi kéo chăn mền lung la tung lay đứng lên, vừa mới đi được hai bước, lại 'Bẹp' một tiếng ngã úp mặt xuống đất, không khỏi ủy khuất ngửa đầu, nước mắt lưng tròng nhìn Khương Thượng, "Ta còn chưa quen dùng nhân hình để đi, Khương Thượng! Ngươi vì sao không tới đỡ ta?"
Khương Thượng đi hai bước về phía nàng, có chút chần chờ hỏi, "Tô Tô?"
"Đúng rồi! Bằng không thì là ai?" Nàng mang theo điểm làm nũng oán trách, mở ra hai tay phảng phất như còn là hồ thân lúc trước nói với hắn, "Ngươi ôm ta đi lên, ta đi không được."
Hắn chớp mắt nhìn thiếu nữ trước mắt, nỗi lòng luôn luôn yên tĩnh bỗng dưng có chút rối loạn, nhưng thiếu nữ trước mắt cũng là cửu vĩ chồn bạc mà hắn nuông chiều nhiều năm, lời nói lãnh đạm xa cách chung quy vô pháp xuất khẩu, chỉ có thể nhíu mi nói, "Tô Tô, ngươi có thể biến hồi nguyên hình không?"
"Có phải nhân hình ta rất xấu hay không?" Thiếu nữ như bị đả kích rớt lệ, "Xong đời, trong vòng hai năm ta không thể biến hồi nguyên hình. Nguyên bản nghĩ tu luyện thành nhân hình muốn cho ngươi là người đầu tiên xem, kết quả, kết quả..."
Đối diện ánh mắt mong chờ đáng thương tha thiết của thiếu nữ, huống chi hắn cũng không thế để cho nàng ngồi dưới nền đất lạnh như vậy, chỉ phải hít một hơi, ôm ngang người nàng...
Trong một khắc vừa tiếp xúc đến nàng, một cỗ mùi hương quen thuộc thoang thoảng đập vào mặt, hắn cúi đầu, quả nhiên...
"Tô Tô, đa tạ ngươi đêm đó cứu ta... Ngày sau ta sẽ tương báo ổn thỏa."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.