Chớ Cười Ta Hồ Vi

Chương 22:




Trong mắt người đời sau, Trụ Vương khiến người không thể nào khoan dung, ngoại trừ thường định kỳ tổ chức dân chúng tập thể "trần truồng" mê loạn, còn có ao rượu, rừng thịt xa hoa lãng phí.
Hồi tưởng đến đoạn lịch sử dông dài này, Tô Tô may mắn có thể nhìn thấy một phần.
Yến tiệc đầu xuân ngày càng gần, trong cung mùi vị khói thuốc súng chiến tranh càng phát ra đậm đặc.
Tô Tô ở trong hậu cung, chỉ mơ hồ nghe nói Đế Tân sắp sửa phát động chiến tranh lần thứ hai. Đồng thời, Văn Trọng cũng sẽ dẫn binh uy hiếp Chu Phương quốc.
Chu Phương quốc? Nàng tỉ mỉ suy nghĩ một chút, liền biết ngay đây chính là đại chư hầu tương lai thay thế Thương. Thật là không thú vị a, nếu lúc trước nàng đi chính là Chu Phương quốc, có lẽ tình huống sẽ tốt hơn rất nhiều, chí ít cũng không giống như hiện giờ tại Triều Ca.
Người luôn luôn kỳ quái như vậy, tình huống hơi có chút kích thích liền muốn đi trốn ở đâu đó hưởng thụ chút ngày bình yên, nhưng nếu thật sự sống trong an bình, lại có cảm giác như mình chỉ biết ăn rồi chờ chết vô cùng buồn chán không hề có mục đích để sống, càng không nói đến hậu cung Thương cơ bản không có hoạt động gì có thể tiêu khiển giết thời gian, nhất là gần đây n Hồng bị Đế Tân đánh ba mươi côn rồi đá vào lãnh cung giam lại, n Giao liền rốt cuộc... không tới Thọ Tiên cung nữa, thỉnh thoảng đụng mặt hắn ở buổi yến tiệc, hắn càng là một bộ trừng mắt lạnh lùng nhìn nhau, cả người mang bộ dạng xù lông.
Lẽ ra nàng phải nên ngoan ngoãn để cho hai huynh đệ này khi dễ, không được phản kháng sao?
Đế Tân sau đó cũng tới hai lần, bất quá không có lần nào ngủ lại. Tô Tô lặng lẽ đi tìm hiểu đám cung nữ, phát hiện dạo này Đế Tân không có ngủ lại ở bất cứ tẩm cung phi tần nào, điều chết người chính là, sau trận đại chiến đêm trước, hắn tựa hồ lại phát bệnh, giờ phút này các nhóm ngự y đang nôn nóng vì hắn xua bệnh trừ tà.
"Haiz..." Tô Tô nhướn mày, hắn quả nhiên là "không được" a.
Buổi trưa canh ba, cách bức tường nội cung, đột nhiên truyền tới một trận tiếng vũ khí cọ xát, cung nữ và các nô lệ nối liền không dứt đi ra đi vào nội cung. Tô Tô hiếu kỳ ra ngoài cửa cung tìm hiểu, mới biết thì ra thời điểm chiến tranh đã được định ra, còn sớm hơn mấy ngày so với buổi yến tiệc Hoan Lạc cốc đầu xuân.
Có cần phải vội vã khai chiến như vậy không? Tô Tô thầm nghĩ. Màn đêm buông xuống, nàng bị triệu gấp đến Long Đức điện.
Cung nhân gần như là kẹp lấy nàng, vô thanh vô tức đi rất nhanh trong đêm đen.
Tô Tô chưa kịp hiểu đã bị đưa đến tẩm cung của Đế Tân, trong tẩm cung lại sớm đã đứng líu nhíu hai hàng cung nhân. Giữa mũi ngửi được mùi thảo dược nồng đậm, tầm mắt chỉ có thể nhìn thấy một tấm rèm tua rua hết sức xa hoa che phủ cái giường lớn.
Nàng cảm thấy cảnh tượng trước mắt tương tự với cảnh tượng đêm trước khi nàng bị mang đi khỏi Ký châu, đằng sau tấm rèm mạn giường khép kín truyền đến một tiếng ho khan nặng nề đầy áp lực, hắn ho khan không ngừng, phảng phất như sắp ngất tới nơi, nhưng vẫn như cũ cố chấp nói, "Để nàng....khụ khụ...đến gần ta."
Tô Tô bước tới gần hơn một chút, đột nhiên cảm thấy sinh lực Đế Tân tựa hồ ngày càng suy kiệt.
Hai người cung nữ tiến tới kéo tấm rèm lên, trước mắt nhất thời sáng ngời, Đế Tân nằm nghiêng trên giường, bàn tay trắng nõn che lại môi, nhíu mi buồn bực ho không ngừng.
Hai người cung nữ bên cạnh lập tức khom người bước tới, định vì hắn thuận khí....
Đế Tân chỉ suy yếu phẩy bàn tay bảo bọn họ lui, nằm nghiêng người bên giường chăm chú quan sát nàng, sắc mặt hắn cực kỳ tái nhợt, bởi vì trận ho kịch liệt, hai gò má thoáng hiện vẻ đỏ bừng, cực kỳ xinh lệ.
Tô Tô thở dài trong lòng, quả nhiên là thụ a, thật sự mỹ mạo thụ.
"Trước đây, nàng có tham gia qua tế điển chưa?"
"Không có."
Hắn lại nói, "Nàng, mười sáu sao?"
Tô Tô vô sỉ hiền thục trả lời, "Chưa đủ."
Đế Tân nở nụ cười, theo sau đó là một trận ho không bị khống chế, suy yếu xua tay ra hiệu đám cung nữ nôn nóng xúm lại lui ra, hắn xoay người nằm ngửa, nâng tay che khuất đôi mắt, sợi tóc mềm mại bám vào bên má hắn, chỉ lộ ra đôi môi mỏng đỏ hồng.
"Tô Tô, ngươi còn thích trẫm sao?" Sẽ không là muốn nàng đi chịu chết a?
Tô Tô thận trọng trả lời, "Vâng! Ta thích bệ hạ, hi vọng về sau vẫn có thể phụng dưỡng bệ hạ." Cho nên đừng hy vọng nàng chịu hiến thân.
Hắn không nói chuyện, chỉ là lại bắt đầu ho khan kịch liệt, không có bất kỳ hồi âm.
Tô Tô quỳ tại chỗ, thật sự lo lắng hắn có thể hay không khụ khụ như vậy liền trực tiếp rơi rụng luôn.
Thật lâu hắn rốt cục ngừng ho, lại nửa ngày không có âm thanh, bốn phía yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng hít thở. Một gã đạo sĩ râu tóc bạc trắng tay cầm gậy xương thú tới trước giường hắn, cung kính gọi, "Bệ hạ."
Đế Tân nói, "Chính là nàng đi."
Tô Tô nội tâm khiếp sợ hai tay ôm mặt, chính là nàng? Cái gì kêu chính là nàng?!
Cứng ngắc bị nhóm cung nữ xốc nách hồi thẳng Thọ Tiên cung. Trước khi ra khỏi cửa, chỉ mơ hồ nghe đến tiếng đạo sĩ khóc không ra tiếng, "Bệ hạ bị thần phạt nhiều năm, bệnh khí..."
Chẳng lẽ hắn cũng biết, năm đó Đế Tân trêu chọc Nữ Oa, bị Nữ Oa trừng phạt, cho nên mới bị bách bệnh quấn thân, thân thể ngày càng suy kiệt?
Nhưng mà..., nàng thế nào cũng không thể tưởng tượng được cảnh Đế Tân đi trêu chọc Nữ Oa, hơn nữa lại chỉ là bức tượng hình Nữ Oa, hắn không có thể nào thuộc loại người luyến vật phích đi?
(luyến vật phích: yêu vật dụng, đồ đạc.)
Sau khi hồi tẩm cung của mình, Tô Tô nằm trên giường lăn qua lộn lại, thật lâu sau, nàng ngồi dậy, tìm mảnh linh vũ của Mị Hỉ...
Không biết tiểu gia hỏa kia hiện tại thương tích ra sao?
Nhớ lại ánh mắt động tình của hắn trước khi đi ngày đó, Tô Tô không tự giác nắm chặt mảnh linh vũ trong tay, vì cái gì như vậy? Tình huống trước mắt của nàng cơ bản không cho nàng có sự lựa chọn khác.
Đạo lý kia, bản thân Mị Hỉ đương nhiên cũng hiểu rõ vạn phần, nếu không với tính nết ưa tùy ý làm bậy của hắn, hắn sẽ không lựa chọn ẩn nhẫn.
Ý chỉ của Nữ Oa cũng không phải là trò đùa.
Nếu không trong đoạn thời gian Tô Tô ở trong hậu cung, không phải là không có cơ hội chạy ra cung.
Nhưng trước khi lẩn trốn, nàng nhất định phải cố mê hoặc Trụ vương một lát, để ứng phó với bài kiểm tra của Nữ Oa. Cho nên, nàng bây giờ, không thể không mê hoặc Trụ vương, nhưng là không thể xuất tất cả vốn liếng đi mê hoặc hắn, nàng phải nỗ lực khiến cho chính mình trở thành cố sủng phi, sau đó, mới là thời cơ tốt để nàng trốn đi
Đối với Mị Hỉ, nàng cũng không phải không hiểu nỗi phân vân của hắn, nhưng giờ phút này chuyện dư thừa cảm tình đối với bọn họ vô ích. Tác phong xử sự của nàng luôn luôn lý trí, Mị Hỉ muốn nói lại thôi, nàng cũng hiểu rõ cố kị của hắn.
Nếu nàng mê hoặc Mị Hỉ, cho hắn mang nàng đi, cũng không phải là không được. Nhưng như vậy, chính là
hủy hoại hắn. Hắn còn phải suy tính lợi ích cho đàn tộc của hắn, từ trước tới giờ nàng cũng không phải là yêu tinh chân chính, huống chi chính giữa ngăn trở còn có ý chỉ Phong Thần của Nữ Oa, không phải là thứ mà bọn họ có khả năng phản kháng.
... Dưới ánh trăng, Tô Tô cúi đầu nhìn linh vũ nửa buổi, sau đó, một lần nữa gói lại kỹ, đem cất.
~~o~~
Ngọn cây ngô đồng, cách thủy kính, nhìn nhất cử nhất động của Tô Tô, thiếu niên trầm mặc triệt hồi thủy kính, trước mắt nhất thời mất đi bóng dáng của nàng.
Đầu ngón tay miết trên đóa hoa ngô đồng, chậm chậm, từng chút nghiền nát nó.
Hắn dù sao...
Cũng không phải phượng hoàng.
~~o~~
Hôm sau.
Tô Tô gần như là bị sự thô lỗ rung tỉnh, hừ, mới bỏ mặc đám cung nữ này vài ngày, toàn bộ liền khi dễ nàng yếu đuối, bây giờ càng lúc càng càn rỡ.
Dụi dụi, mới vừa mở mắt ra, đôi mắt nàng đã bị ánh sáng chiếu lóa đâm vào thiếu chút nữa nước mắt đã chảy ra.
"Đẩy ra xa một chút." Tô Tô nỗ lực tỉ mỉ xem xét trong ánh sáng chói lóa, "Đây là chuyện gì?"
"Hồi nương nương, đây là lễ y hiến tế của ngài." Cung nữ quỳ xuống, hai tay nâng lên một bộ y phục ánh vàng rực rỡ.
Hiến tế?
Vẻ mặt Tô Tô như lọt vào trong sương mù, sau khi gặng hỏi vài câu, thì ra ngày hôm qua Đế Tân nửa đêm nửa hôm triệu nàng tới là vì tuyển định chủ tế buổi hiến tế chiến tranh lần này.
Thương vương triều còn sót lại qui luật đậm đặc của chế độ mẫu hệ, tổ tiên lưu truyền, nữ chủ trì hiến tế đa số là vương thê. Nữ giới ở Thương được nam giới rất tôn sùng, nhân tuyển trở thành nữ chủ trì hiến tế cũng phải được Vương các triều đại suy nghĩ cặn kẽ, cẩn thận lựa chọn trong đám thê tử của mình.
Bởi vậy Tô Tô mới triệt để lờ mờ, nàng sẽ không khờ dại cho rằng Đế Tân đã bị nàng cấp mê dược mê nàng chết đi sống lại, chỉ có thể ngờ vực mà nhận lễ y chờ đợi buổi hiến tế sắp được tổ chức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.