Chớ Cười Ta Hồ Vi

Chương 1:




Thanh thiên bạch nhật, bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng sấm rền.
Các nô lệ ngẩng đầu nhìn về hướng bầu trời, chỉ thấy trên trời có một khối ánh sáng đỏ tươi, đang bay về phía ngọn núi này.
Bọn họ nhao nhao e ngại né tránh, cẩn thận mà sợ hãi, rụt rè trốn tránh sau lùm cây dò xét khối ánh sáng đỏ kia.
Khối ánh sáng đỏ vừa chạm đất gây ra một cơn chấn động, sau khi ánh sáng hoàn toàn biến mất, hiện ra một nữ tử thân mặc trường y màu đỏ cánh tay áo rộng nằm sấp trên mặt đất, mái tóc dài hơi che nửa mặt, xa xa xem không rõ ràng.
Một vài tên nô lệ to gan cẩn thận dè dặt dựa sát vào nhau tiến đến xem nàng, nhìn thấy rõ nữ tử kia lộ ra một tai thú nhọn hoắt màu trắng, một trận thét chói tai truyền khắp sơn dã!
“Yêu quái!”
“Có yêu quái a!”
Nàng là bị những tiếng ồn ào kia làm bừng tỉnh.
Cô X mở mắt ra, chống tay ngồi dậy, quay nhìn hoàn cảnh xung quanh bỗng nhiên sửng sốt— Giờ phút này nàng đang ở dưới một gốc cây già xung quanh là núi rừng, cách đó không xa mà một đồng ruộng vừa mới khai khẩn được một nửa, trong đó là những nông cụ hình thức quái dị phong cách cổ xưa...
Tiếng ồn ào càng ngày càng gần, nàng nhất thời không rõ chính mình đang ở chỗ nào, không tự giác quay đầu nhìn về chỗ phát ra thanh âm.
Ánh vào tầm mắt chính là một đám nam nhân trước bụng chỉ mang một cái khố để che đậy, thân thể bọn họ đầy rẫy những hình xăm dữ tợn màu xanh, vừa nhìn thấy tầm mắt nàng lập tức hốt hoảng thét to!
"Yêu quái! Chính là yêu quái!"
Nàng nghe không hiểu bọn họ đang kêu la cái gì, nhưng có thể cảm giác được bọn họ có bao nhiêu là... hưng phấn? Xem diện mạo bọn họ là người Á châu, nhưng... ừ, nhưng riêng cách ăn mặc đặc sắc, khiến cho bọn hắn càng giống như là một đám người nguyên thủy chưa khai hóa.
Nàng thở sâu, nở một cười khoe ra hàm răng hoàn mỹ tươi tắn, "Hi, các ngươi hảo, xin hỏi đây là chỗ nào?"
"Yêu quái nói chuyện! Đôi mắt ả màu vàng! Ả đang niệm chú, muốn nguyền rủa chúng ta!"
Cô X phát hiện nhóm người này tựa hồ càng thêm hưng phấn kêu lên, nàng đứng lên, đi từng bước về phía bọn họ, đối phương lập tức lớn tiếng kêu sợ hãi, run rẩy nhanh chóng lui về phía sau vài bước.
Nàng chỉ có thể dừng bước lại, buông tay. "Được, được, được, ta không qua đó nữa. Vậy có thế xin hỏi một chút, các ngươi có biết nói tiếng Trung Quốc?"
Các nô lệ nhìn chằm chằm nàng, yên lặng lại lui từng bước.
Nàng chỉ có thể lúng túng bảo trì trầm mặc cùng bọn hắn đưa mắt nhìn nhau...
"Thầy mo tới! Thầy mo tới!"
Một lát sau, bên ngoài rừng lần thứ hai vọt tới một trận ồn ào náo động, lần này thanh thế càng lớn, cô X nhìn thấy nhóm nam nhân mặc khố lúc nãy nhao nhao khiêm tốn quỳ phục trên mặt đất, đầu dán chặt lấy mặt đất, nhanh chóng dạt sang hai bên. Theo giữa đường mà bọn họ tách ra, một lão già mặc trường y màu đen đi về phía nàng.
Cô X ngạc nhiên nhìn thấy lão già nâng ngón tay chỉ một gã nam nhân trong nhóm người đang quỳ, chỉ thấy gã kia chỉa tay về phía nàng bắt đầu kích động huyên thuyên, nàng vẫn là có nghe không có hiểu.
Bất quá nụ cười hẳn là ngôn ngữ thông dụng trên toàn thế giới, nàng chủ động lộ ra nụ cười vô hại với lão già kia, "Ngươi hảo."
Lão già kia chậm rãi từ đầu đến chân tinh tế đánh giá nàng, cặp mắt lưu lại tại đôi đồng tử màu hổ phách đồng tử cùng với đôi tai nhọn lông mềm như nhung, sau đó quát, "Yêu nghiệt! Chớ có càn rỡ!"
Nàng nhăn mày, tuy rằng không thích cái cảm giác bị xem kỹ như phạm nhân, nhưng cũng kiềm chế bất mãn xuống, như cũ bảo trì ôn hòa vô hại tươi cười, "Xin lỗi, ta nghe không hiểu ngươi nói cái gì. Ta không có ác ý gì, chỉ là muốn biết rõ đây là nơi nào? Các người có người nào nghe hiểu tiếng Trung Quốc không?"
Dứt lời, lại thấy người xung quanh lui càng xa, từng đôi mắt tràn ngập địch ý và hoảng sợ nhìn nàng chằm chằm.
Nói chơi, nàng chưa có lộ ra bộ mặt hung dữ gì mà= =!
Trước mắt lão già thấy nàng mở miệng liền lập tức trầm lạnh mặt xuống, tóc rối bù, tay cầm mai
Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang : Chớ Cười Ta Hồ Vi Trang 3 - Tiểu Thuyết Ngôn Tình | Đọc Truyện | Kênh Truyện http://m.khutaigame.com/doc-truyen/940-cho-cuoi-ta-ho-vi-page-3.html#ixzz2Ybs2a3px
rùa nhảy lên vũ đạo kỳ dị.
Các nô lệ phía sau lão thầy mo trầm mặc, may mắn nhìn thấy tình hình thầy mo và yêu quái đấu pháp, nữ yêu vừa mới niệm chú, thầy mo liền bắt đầu dùng toàn lực áp chế lời nguyền rủa của nàng, nhưng tâm nữ yêu thật ác độc, vẫn tiếp tục mở miệng niệm chú giết bọn họ!
Cô X thấy lão già kia bắt đầu nhảy như điên chung quanh nàng, trên trán không ngừng tuôn ra hắc tuyến, "Ơ... Ngươi hảo?"
Lão già không chút lịch sự, càng nhảy điệu múa trừ tà càng hăng.
"... Này, ta nói..."
... Càng tiếp tục nhảy xung hơn! "... Này, ngươi bị gì vậy?"
Càng nắm chặt mai rùa nhảy càng thêm điên loạn!
Cô X chỉ cảm thấy sợi dây thần kinh trong đầu mình đứt "Phựt" một cái, đột nhiên đưa tay đoạt lấy mai rùa trong tay lão già, cố rặn thêm một nụ cười méo mó, "Xin hỏi, trước tiên có thể dừng nhảy một chút, nghe ta nói chuyện được không?"
Toàn bộ hiện trường thoáng chốc yên ắng, một giây sau, tất cả mọi người xung quanh đều hét lên thảm thiết, hoảng sợ ù té chạy đi...
"Này? A?"
Không đến mười giây, chung quanh cô X không một bóng người, chỉ trừ lão già bị nàng đoạt mai rùa đang đứng lặng người ở đó ngớ ngẩn không nói một lời.
Giựt lấy mai rùa của lão đối với lão đả kích lớn như vậy sao?
Nàng duỗi tay đưa lại mai rùa cho lão, “Cái này đối với ngươi quan trọng vậy sao? Xin lỗi, ta không cố ý, bây giờ trả nó lại cho ngươi.”
Lời nói chưa dứt, trước mắt đột nhiên nổi lên một trận gió, hai gã nô lệ đi mà quay lại, bay nhanh tới mỗi người cắp một bên nách lão già, kéo phăng đi như một tia chớp!
"Ơ này..."
Trong rừng hiện giờ chỉ thừa lại nàng một người, cô X đi một vòng trong khu rừng rộng lớn này, càng ngày càng cảm thấy quỷ dị.
Lưu lại trong rừng là những công cụ cấy ruộng đốn rừng làm bằng đồng thau hoặc làm bằng đá, không phát hiện dấu vết có thiết nhôm, nàng đang hoài nghi hiện tại mình có phải đang lưu lạc tại một nơi hoang dã hay không, không biết rõ có lãnh thổ một nước hay không, trước khi hôn mê ấn tượng của nàng là tầm nhìn bị bao phủ bởi một ánh sáng màu đỏ đậm, chẳng lẽ nàng bị hỏa tinh nện?
Một con chim trĩ sắc thái diễm lệ bức người đột nhiên từ trên ngọn cây bay đến bên cạnh nàng, "Là ngươi sao?"
"?" Nghe đến thứ ngôn ngữ xa lạ giống như của đám người kia, vừa rồi ….là con chim trĩ nói chuyện, hay là nàng nghe lầm?
“Trời, có lẽ mình…”
Ngay sau đó, con chim tri hóa thành một thiếu niên, hắn chải lấy bím tóc, kết thành một búi tóc nhỏ, một cây trâm màu xanh nhạt cài xuyên qua búi tóc, làn gió nhẹ nhàng thổi phất qua y phục của hắn, làm lộ ra đôi hài vểnh hình hoa văn dưới chân.
"Ngươi, ngươi..."
Một màn không thể tưởng tượng này làm cô X cứng họng, này.. này hẳn không phải là ảo giác rồi.
Thiếu niên bĩu môi thượng hạ quét mắt liếc nàng một cái, hoa văn rực rỡ trên áo lộng lẫy vô cùng. Thực là phiền toái, xem tới nàng ngôn ngữ không thông, chỉ có thể dụng tâm truyền lời tới tâm.
Trong đầu cô X bỗng nhiên vang lên giọng nói xa lạ của gã thiếu niên. "Ngươi chính là hồ ly tinh trong truyền thuyết ?"
Nàng trực giác khinh bỉ trả lời, "Ngươi mới là hồ ly tinh, cả nhà ngươi đều là hồ ly tinh!"
Thiếu niên càng khinh bỉ hơn, nói "Ta là trĩ kê tinh. Hazz... Chưa bao giờ gặp qua hồ ly tinh vừa ngu vừa già như vậy." Thậm chí ngay cả dòng tộc cũng không phân biệt rõ ràng.
Sau đại chiến viễn cổ, thiên hồ đã mang theo tộc nhân đi Thanh Khâu, từ đó hồ ly tinh liền trở thành cường đại yêu quái chỉ tồn tại trong truyền thuyết mà thôi.
Lần này nếu không phải Nữ Oa nương nương hạ chiếu, sợ là vô pháp đem thiên hồ thỉnh rời núi.
Chỉ là... hắn ra sao cũng tưởng tượng không đến, hình dạng của thiên hồ lại là như thế này.
"Già..." Mặt cô X hiện lên vài khe nứt, "Ta... già?!"
"Đại nương." thiếu niên kia vểnh vểnh khóe miệng lên, "Hay là gần đây Thanh Khâu lưu hành loại mô đen này?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.