Cho Cô 500 Vạn, Quyến Rũ Con Trai Tôi

Chương 6:




8.
“Cô sờ chỗ nào?”
Giọng của Từ Đường trầm khàn, chậm rãi truyền vào tai tôi.
Mùi rượu xộc thẳng vào mặt, tôi chớp chớp mắt, tim đập thình thịch.
“Tôi… tôi chỉ…”
Chữ “tôi” đã nói mấy lần rồi, nhưng vẫn không nói ra được câu nào trọn vẹn.
Mà bàn tay của tôi vẫn những ngón tay của Từ Đường kẹp chặt. Đôi mắt đen lặng lẽ nhìn tôi.
"Đây là không thể đợi thêm nữa sao?"
Hắn cười nhẹ một tiếng. Trong ánh sáng lờ mờ, đôi mắt của Từ Đường không được coi là trong veo, nhưng mơ hồ có thể nhìn thấy sự lạnh lùng.
Nhìn xem, trong một ngày có thể chọc giận thiếu gia vốn được truyền miệng là tốt tính mấy lần liền, là lỗi của tôi.
"Thiếu gia..." Tôi hoàn toàn tỉnh ngủ.
“Tôi chỉ là tùy tiện tìm một căn phòng …”
Ai ngờ anh còn có đam mê này chứ, đêm khuya không người đến căn phòng được trang trí... nữ tính như thế này ngủ chứ.
“Bớt lảm nhảm cho ông.” Từ Đường cười lạnh. Mùi rượu phả vào mặt tôi, hắn ép giọng xuống rất trầm.
“Gan không nhỏ ha.”
“Hả?” Tôi sững người một lúc.
Đây là tức giận vì tôi ngủ trong phòng của hắn, hay là vì tôi đã dòm ngó bí mật không ai biết của hắn?
“Thiếu gia, anh nghe tôi nói… a…”
Còn chưa kịp nói ra lời biện hộ, cổ của tôi đột nhiên phát lạnh.
Đ.m đồ chó kia đã xé toạc đồ ngủ của tôi! Chỗ không nên lộ đã bị lộ ra một mảng lớn.
Tôi vội vàng muốn giơ tay che lại, nhưng Từ Đường khẽ xoay cổ tay, siết chặt hai tay tôi, áp l3n đỉnh đầu.
Tim tôi đập loạn xạ.
“Anh... anh làm cái gì?” Càng giãy giụa, tay Từ Đường càng dùng sức.
“Hoảng cái gì?” Hắn nhẹ nhướng mày, thanh âm lạnh lùng. “Còn chơi mấy trò lạt mềm buộc chặt đấy với tôi à?”
Hắn nhất định cảm thấy tôi — vô cùng đói khát.
Tôi nhìn vào ánh mắt kiêu ngạo của hắn —— Chết tiệt, lúc này tôi chỉ hận bản thân mình vì đã không học đánh giáp lá cà cho tốt.
Khiến hắn giả ngầu thành công rồi.
“Được thôi.”
Tôi buông tay ra, bắt đầu mặc kệ sự đời.
“Bị thiếu gia phát hiện rồi.”
Tôi cười tiến đến sát khóe môi hắn.
"Vậy tôi liền không thăm dò nữa, giờ đẹp cảnh đẹp, chúng ta làm nhanh lên, còn có thể ngủ thêm một chút nữa."
"Cô mẹ nó..." Từ Đường thanh âm đột nhiên ngừng lại.
Khi tôi định thần lại, thấy Từ Đường đang nhìn chằm chằm vào làn da nơi xương quai xanh của tôi, không động đậy.
Tim tôi đập thình thịch.
“Thiếu gia, cứ tạm chấp nhận chút đi.”
Tôi giả vờ bình tĩnh nói.
“Dù sao thì nó cũng là bản tinh chế mà.”
Đôi mắt của Từ Đường chậm rãi chuyển lên nhìn tôi.
Tôi thấy ánh mắt hắn run rẩy dữ dội, tôi cũng bần thần một chút, rồi lợi dụng sơ hở rút tay ra ôm lấy cổ hắn.
“Thiếu gia?” Từ Đường trầm mặc.
Tôi cúi xuống cắn vào khóe môi hắn. "Giờ đẹp cảnh đẹp không thể bỏ lỡ nha.”
Tôi nhìn khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Từ Đường, trong lòng dâng trào cảm xúc, là một người đàn ông, thế nào cũng phải...
Nhưng tôi không ngờ tới.
Thiếu gia khóc rồi.
Mới hôn có một cái, đã khóc rồi.
Mắt của Từ Đường... thực sự... đỏ lên.
Như thể tôi đã chiếm lợi của hắn mấy nghìn vạn vậy, thiếu gia vừa lăn vừa bò xuống giường, đóng sầm cửa lại đi mất như thể đang chạy trốn.
Tôi vẫn ở tại chỗ, não tạm dừng hoạt động.
Sờ lên những giọt nước mắt của Từ Đường rơi trên mặt, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu, nhưng cuối cùng tôi vẫn trở mình tiếp tục nằm mơ.
Dù sao đi nữa thì tiền tiêu vặt của cậu bạn mập vẫn quan trọng hơn.
9.
Sáng sớm hôm sau, tôi nấu cơm xong liền đến gõ cửa phòng thiếu gia, nhưng gõ thật lâu cũng không có người trả lời.
Tôi hơi sợ. Trực tiếp xoay nắm đấm cửa đi vào.
Thiếu gia hình như quá mệt mỏi, không c ởi quần áo liền trực tiếp ngã xuống giường.
Vẫn là thích nằm úp sấp khi ngủ.
Tôi rón rén bước tới, nắng chiếu vào mái tóc mượt mà của thiếu gia, tôi nhìn rất lâu.
Không thể không nói, làn da của thiếu gia thực sự rất trắng.
Tôi sắc dục huân tâm giơ tay chạm vào lông mi của Từ Đường, còn chưa kịp chạm vào thì tay tôi đột nhiên bị nắm lấy.
Giật mình, tôi ngay lập tức thả nhẹ hô hấp.
Ba mươi giây trôi qua, thiếu gia còn không có lật người.
Tôi chậm rãi thở ra một hơi, thứ này khi ngủ say thì sức lực vẫn rất khỏe, dù thế nào tôi cũng không thể rút tay ra được.
Tôi liền nằm xuống, ánh nắng trong phòng Từ Đường rất thoải mái, một lúc sau tôi đã ngủ thiếp đi.
Khi tôi mở mắt ra lần nữa, ánh nắng mặt trời đã không còn chói chang nữa, tôi dụi mắt, khuôn mặt đẹp trai của Từ Đường hiện rõ ngay trước mắt.
“Chào buổi sáng.”
Tôi giả vờ bình tĩnh, trên mặt nở nụ cười hihi.
"Cô... cô... tại sao… lại ở trên giường của tôi?"
Không biết có phải hay không bởi vì ánh nắng mặt trời hay không, sắc mặt của Từ Đường hồng nhuận, thanh âm vô cùng nhẹ nhàng mà... lắp bắp.
“Hôm qua…hôm qua chúng ta…”
Cố ý trêu hắn, tôi cắn môi, cụp mắt xuống giả vờ ngại ngùng.
Từ Đường ngây người nhìn tôi, mấy giây không nói chuyện. Tôi không nhịn được ngẩng đầu nhìn biểu hiện của hắn, chỉ thấy mặt hắn càng đỏ hơn.
Sao lại không chịu được bị trêu như thế cơ chứ, tôi cười thành tiếng.
“Thực ra, chúng ta…”
“Tôi chịu trách nhiệm với em.” Từ Đường kiên quyết ngắt lời tôi.
Lúc đó, tôi thừa nhận rằng giọng nói trầm khàn của hắn, ánh mắt hắn chân thành thâm tình, tôi, đã mạnh mẽ rung động.
Nhưng tôi... dù sao tôi cũng đã lấy một nghìn vạn từ bà mẹ giàu có của Từ Đường rồi.
Tôi đột nhiên bật dậy khỏi giường của Từ Đường.
“Mèo…mèo mập nhất định đói bụng rồi, cũng muộn rồi, tôi đi hâm nóng đồ ăn cho mèo mập đây.”
Tôi chạy vội vào bếp, mặt vẫn còn hơi nóng.
Thấm thoắt thời gian đã tới buổi trưa.
Tôi lại dọn một bàn ăn trưa, chờ một lớn một nhỏ xuống lầu.
Tiếng bước chân còn chưa tới, mèo mập đã bắt đầu kêu, tôi nhét một miếng vỏ bánh mì vào miệng, quay người đáp lại.
Má ơi, tôi gần như phun một ngụm bánh mì ra.
"Thiếu... khụ... thiếu... khụ khụ khụ... anh mặc thế này làm gì?"
Đôi bàn tay mảnh khảnh trắng nõn của Từ Đường nhanh chóng đưa cho tôi cốc nước, thuận thế trượt tay xuống vuốt lưng cho tôi.
Đợi đến khi tôi thuận khí rồi, Từ Đường vuốt tóc đứng cách xa ra một chút.
"Ông không... ơ, tôi…”
Giọng điệu có chút cứng ngắc.
"Tôi, em cảm thấy tôi, tôi đẹp trai không?"
Tôi:???
Tôi thực sự muốn lên Zhihu hỏi một chút, đây là bệnh gì, chữa mất bao nhiêu tiền, ai sẽ cách ly ở nhà mà đi mặc âu phục với vuốt tóc chứ...
Tôi tiến lên một bước, chạm vào trán thiếu gia.
Không có vấn đề về s1nh lý nha.
Má ơi, vậy tức là tâm lý có vấn đề lớn rồi.
“Anh đây là…?"
Tôi ngập ngừng không nói ra.
“Chúng ta đang cách ly ở nhà rồi thiếu gia à, trong nhà không có ai tới chơi với anh được…”
Thiếu gia sắc mặt hơi chút tái nhợt, ấp úng nói.
"Thật ra là tôi, không... không thường dẫn người... đến nhà chơi..."
Có lẽ là phương thức mở đầu không đúng, tôi nghĩ có lẽ nửa đêm hôm qua Từ Đường đã uống phải rượu giả hết hạn sử dụng.
Không nói sớm hơn làm, tôi quay đầu lao lên lầu, tôi muốn xem xem là tên thương nhân vô lương tâm nào, to gan làm vậy.
Nhưng Từ Đường đã nắm tay tôi từ phía sau, xúc cảm ấm áp, nhất thời chạm tới tận tim tôi.
Mặt trời giữa trưa chiếu qua cửa sổ, trong căn phòng bắt đầu nhanh chóng nóng lên.
“Hàn Lạc.”
Thanh âm rơi xuống. Lưng tôi cứng đờ.
Một lúc sau, mỉm cười quay đầu lại.
"Thiếu gia, tôi là Lạc Hàm."
*
Sau nửa tháng cách ly tại nhà, bác sĩ cũng đến cửa, tháo cửa cảm biến và giấy niêm phong đi.
Không khí trong lành bên ngoài cùng với bà mẹ giàu có của Từ Đường gần như đồng thời đến nhà làm khách.
“Cô ạ.”
Tôi cung kính mời kim chủ một cốc trà.
“A Đường còn ngủ sao?” Tôi gật đầu.
“Hôm qua uống chút rượu, hiện tại ngủ say.”
Phú bà tao nhã giơ điện thoại lên, trên màn hình là ảnh chụp chung của tôi và Từ Đường.
"Cô nói đều là sự thật? Nó đã bị cô mê hoặc đến... năm mê... năm mê... cái gì?"
"Mê đến không biết đường về, cô à."
Tôi sửa cho bà ấy.
“Ồ.” Phú bà giàu có hơi khinh thường liếc nhìn tôi.
"Nhìn không ra, cô còn có chút năng lực."
"Cô quá khen cháu rồi."
"Qua một đoạn thời gian nữa, nó càng thêm trầm mê hơn một chút nữa, rồi bỏ nó đi."
"Cô à, cháu nghĩ... "
Bộp một tiếng.
Là âm thanh của tấm séc rơi xuống bàn.
“Đây là trả tiền trung gian, năm trăm vạn.”
Tôi mím môi, đầu lưỡi lượn một vòng trong miệng.
“Được rồi, thưa cô.”
Khi Từ Đường đang ngái ngủ kéo lê đôi dép đi xuống cầu thang, tách trà của bà mẹ giàu có của hắn đã cạn rồi.
Rầm một tiếng, tách trà rơi xuống bàn.
“Con nhìn mình xem, thành bộ dạng như thế nào rồi, đã mấy giờ rồi?”
Thiếu gia dụi dụi mắt, khoác lấy bả vai tôi, hoàn toàn không để ý tới phú bà. “Mẹ anh đã nói gì với em rồi?”
Tôi âm thầm nắm chặt tấm séc trong tay, rụt rè liếc nhìn về phía phú bà, lắc đầu thì thầm nhỏ nhẹ.
“Cô không nói gì với em cả.”
Từ Đường cọ cọ vào cổ tôi.
“Cho dù có nói cái gì cũng không cần nghe, đi, lên lầu ngủ với anh một lát nữa.”
Phú bà tức giận đến khóe miệng run rẩy, ngón tay cũng run rẩy giơ lên.
"Con ngày ngày chỉ ăn chơi trác táng cùng với mấy người không ra gì! Sớm muộn gì cũng ăn thiệt thòi!"
Từ Đường giả điếc không nghe, ngẩng đầu cười hihi mổ một cái vào khóe môi tôi.
“Ăn cơm trước đi, không ngủ nữa, anh đói bụng.”
Nói xong liền giống như một phụ kiện hình người treo ở trên người tôi, trong tầm mắt của phú bà chậm rãi đi vào phòng bếp.
Phú bà tức giận đóng sầm cửa bỏ đi.
Tôi sờ tấm séc năm trăm vạn trong túi cười thành tiếng. Từ Đường uể oải ngẩng đầu lên.
“Có chuyện gì mà vui như vậy?”
“Vẻ đẹp của thiếu gia, quyến rũ em.”
Tôi nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.