Cho Cô 500 Vạn, Quyến Rũ Con Trai Tôi

Chương 2:




2.
Tôi chợt thấy lạnh sống lưng. Vô ý thức ưỡn ngực lên.
Từ Đường chậm rãi lắc đầu. “So với Coco còn kém xa.”
“Anh thì hiểu cái gì?”
Tôn nghiêm của một người phụ nữ không thể bị thách thức.
Tôi chột dạ an ủi lấy hai hạt dưa hấu của mình.
"Cô đọng lại chính là tinh hoa."
Từ Đường thờ ơ nhìn một cái.
"Cô có thể xưng là tinh chế."
Từ Đường, đúng như tên gọi, hoang đường cực điểm, thích ngực to trắng muốt, mông vểnh, khuôn mặt đầy botox axit hyaluronic.
Cái gì có thể phá hỏng thể diện của một gia đình hào môn nhất thì cái đó có thể khiến Từ Đường rung động nhất.
Dáng vẻ của tôi như vậy, tất nhiên hắn sẽ không thích tôi. Có lẽ phương pháp tôi chọn hơi cực đoan và mới mẻ, tuy rằng chọc cho Coco tức giận bỏ đi nhưng Từ Đường lại không hề tức giận.
Đón gió châm một điếu thuốc. Hắn hỏi tôi.
"Mẹ tôi trả cho cô bao nhiêu?"
Tôi thành thật trả lời.
“Một vạn.”
“Mẹ tôi kẹt xỉ như thế từ bao giờ thế?”
Từ Đường sợ tới mức tay cầm điếu thuốc run lên.
Có lẽ là sợ….. gia đình sa sút? Đã quen với cuộc sống xa hoa này nên đương nhiên phải sợ rồi.
Tôi nhanh chóng đỡ lấy bàn tay to trắng của hắn, lời lẽ hùng hồn an ủi hắn.
“Nhà tôi ở trong núi, một vạn tệ ở chỗ chúng tôi cũng có thể tiêu mấy năm.”
Từ Đường cười cười, hàm răng trắng nhỏ lộ ra rất đẹp, hắn lạnh lùng liếc xéo tôi một cái.
“Cửa hàng trên núi nhà cô còn bán cả Cartier sao?”
“Tôi xem quảng cáo trên TV, rất đắt tiền.”
Từ Đường không phải kẻ ngốc nên tự nhiên sẽ có hoài nghi. Đột nhiên, Từ Đường dập tắt điếu thuốc.
"Đói bụng rồi, có biết nấu ăn không?"
Tôi ngoan ngoãn gật đầu.
“Tôi nấu ăn rất ngon, mọi người đều khen như vậy.”
“Từng nấu cho đàn ông ăn chưa?”
Tôi lắc đầu. Tên thiếu gia có vẻ cực kỳ hài lòng, chắc là... một tật xấu do một gia đình giàu có nuôi dưỡng mà ra? Mỹ nữ phải là thượng hạng, phụ nữ nấu ăn cho cũng phải là độc quyền mới được?
“Vào nhà đi.”
Từ Đường quay đầu liếc tôi một cái.
“Nấu cơm cho ông đây ăn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.