Chớ Chọc Tiểu Bạch Kiểm

Chương 6:




Edit:Bo


☆, chương 6 ta chờ ngươi


Hàn Lâm Kỳ nhìn Thích Tĩnh Văn đã tìm tới cửa, tuyệt đối là bởi vì Diệp Nam Đình cùng Hạ tiên sinh đi thân cận, nên Thích Tĩnh Văn lập tức liền chạy tới tìm Diệp Nam Đình.


Hàn Lâm Kỳ có chuyện xảy ra, hiện tại fans của Thích Tĩnh Văn vừa nhiều lại vừa bưu hãn,bọn họ ai thèm quản ngươi có sai hay không, một giây là có thể đem ngươi mắng đến hồn phi yên diệt, đến cặn bã cũng không còn.


Hàn Lâm Kỳ cười gượng một tiếng, liền nói: "Diệp ca, em hình như quên lấy đồ rồi , em trở lại trên xe lấy một chút, anh đi trước đi."


Hắn cũng không đợi Diệp Nam Đình đáp ứng, nhanh như chớp chạy, chỉ còn lại có Diệp Nam Đình cùng Thích Tĩnh Văn hai người.


Diệp Nam Đình thực bình tĩnh trên dưới đánh giá Thích Tĩnh Văn, lộ ra một nụ cười hữu hảo, nói: "Hảo a, bất quá ta lập tức có công việc, ở chỗ này nói đi, dù sao cũng không ai đi qua."


Thích Tĩnh Văn nhìn hai bên, xác định không có người khác, lúc này mới gật gật đầu, nói: "Kỳ thật cũng không phải chuyện gì quan trọng......"


Thích Tĩnh Văn thực trẻ,là loại hình cao gầy, mặt có vẻ đặc biệt nhỏ, lớn lên cũng đặc biệt tinh xảo, thoạt nhìn lại thực vô hại, bộ dáng ôn nhu. trước đó diễn mấy bộ phim truyền hình, lập tức liền bạo hồng lên, thu hoạch vô số fans.


Thích Tĩnh Văn lại nói: "Ta vừa rồi thấy Hạ tiên sinh tới tìm ngươi, hắn...... Có hay không làm khó dễ ngươi a?"


Diệp Nam Đình nhướng mày, nói: "Hắn khó xử ta?"


Thích Tĩnh Văn lộ ra biểu tình lo lắng, nói: "Đúng vậy, ta chính là sợ hắn làm khó dễ ngươi, cho nên mới lại đây hỏi một chút. Ngày hôm qua...... Ta cũng biết, ngươi là không cẩn thận mới đem rượu vang đỏ hắt trên người ta, mọi người đều hiểu lầm ngươi, ta căn bản không để ở trong lòng, cũng khuyên bọn họ không cần tiếp tục hiểu lầm, nhưng mà bọn họ giống như đối với ngươi ấn tượng rất kém......"


Diệp Nam Đình vừa mới thưởng thức tiểu mỹ nhân trước mắt, cảm thấy rất hợp khẩu vị chính mình, kết quả Thích Tĩnh Văn đột nhiên nói như thế, làm Diệp Nam Đình cảm thấy giống như nhai một miệng cát.


Ê răng.


Thích Tĩnh Văn tiếp tục nói: "Nhà của Hạ tiên sinh cùng nhà ta vô cùng quen thuộc, cho nên từ khi còn nhỏ, hắn đối với ta đặc biệt chiếu cố, tuyệt đối không cho ta bị người khác khi dễ dù chỉ một chút. Ta sợ hắn nghe nói gì đấy, hiểu lầm ngươi, lại mang phiền toái tới cho ngươi, cho nên cố ý lại đây xem ngươi."


Diệp Nam Đình cũng không phải là tiểu tử mới ra đời, Thích Tĩnh Văn tuy rằng miệng nói đều là lời hay, thế nhưng toàn thân tràn ngập địch ý, vừa thấy liền biết không thích Diệp Nam Đình, lại muốn ở trước mặt cậu giả bộ làm người tốt.


"Nhàm chán......"


Thích Tĩnh Văn nói nhiều như vậy, bỗng nhiên nghe Diệp Nam Đình nói "Nhàm chán", có điểm sững sờ, nhịn không được nói: "Ngươi nói cái gì? Ta không nghe rõ."


Diệp Nam Đình một chút mặt mũi cũng không cho cậu ta, nói: "Ta nói, thực nhàm chán."


Hắn trước kia còn tưởng rằng Thích Tĩnh Văn là một tiểu mỹ nhân đáng giá thưởng thức, nào biết cái người miệng đầy chính nghĩa lòng dạ lại khó lường như thế còn làm ra bộ dáng ngay thẳng chính nghĩa giả trân, đúng là hai mặt, *bất nhập lưu đồ vật*. [ bo: ai giải thích hộ mình với ]


Thích Tĩnh Văn lộ ra biểu tình bi thương, nói: "Ta chỉ là muốn quan tâm ngươi, ngươi đây là có ý gì?"


Diệp Nam Đình nhẹ giọng cười, nói: "Ngươi quan tâm ta? Chúng ta không thân không thích, ngươi đột nhiên tới quan tâm ta? Ngươi là quan tâm Hạ Chuẩn vì sao vừa rồi đến tìm ta đi? Mới cố ý ở chỗ này chờ ta, tới thử ta."


Thích Tĩnh Văn thật sự là có ý tứ này, hắn cũng không nghĩ rằng Diệp Nam Đình có thể nhìn ra được, không nghĩ tới Diệp Nam Đình đã nhìn ra, còn đột nhiên vạch trần, làm hai người xé rách mặt.


Thích Tĩnh Văn trước kia không thích Diệp Nam Đình, nhưng Diệp Nam Đình là một người thích giữ thể diện , mọi việc sẽ ngẫm lại hậu quả nên ít khi vả mặt cậu trực tiếp như thế.


Diệp Nam Đình thấy cậu ta vẻ mặt khiếp sợ không nói, liền tiếp tục nói: "Ta nói không đúng sao? Muốn ta nhìn ra ngươi cùng Hạ Chuẩn có quan hệ. Ngươi thích Hạ Chuẩn hẳn là sự thật, hơn nữa thích đến không thể tự thoát ra được. Nhưng mà Hạ Chuẩn a, hắn khả năng đối với ngươi không để bụng như vậy, phải hay không? Nếu hắn để bụng ngươi, khẳng định sẽ cùng ngươi giải thích rõ ràng, sẽ không để cho ngươi lo lắng và hiểu lầm như vậy, càng sẽ không khiến cho ngươi chạy tới thử ta."


Diệp Nam Đình nói quả thực giống như dao nhỏ cứa vào tim Thích Tĩnh Văn, một đao một đao cắm lên ngực Thích Tĩnh Văn, thực tàn nhẫn, quả thực đau đến không gượng dậy nổi !


Thích Tĩnh Văn sắc mặt có điểm thay đổi, không còn ôn hoà như lúc nãy. Hắn cùng Hạ Chuẩn có quan hệ gì, Hạ Chuẩn vì sao lại chiếu cố hắn, người khác tuy rằng suy đoán nhưng đều đoán không được nguyên nhân, nhưng trong lòng Thích Tĩnh Văn là rõ ràng nhất. Lúc trước Diệp Nam Đình hất rượu vang đỏ vào người cậu ta, Thích Tĩnh Văn đều cũng không có lộ ra biểu tình khó coi như vậy.


Diệp Nam Đình vẫy vẫy tay, nói: "Đã đến giờ, ta đi trước, xin lỗi không hầu ngươi được."


Thích Tĩnh Văn âm u nhìn chằm chằm cậu, nắm chặt nắm tay, mắt nhìn vẻ mặt Diệp Nam Đình "Kiêu ngạo ương ngạnh" liền rời tầm mắt.


Thích Tĩnh Văn thật sự không cam lòng, hung tợn nói: "Ngươi chờ."


Diệp Nam Đình tìm được địa điểm quay chụp, Hàn Lâm Kỳ đã sớm ở đó. Hắn căn bản không phải về xe lấy đồ vật, chỉ là chạy trốn.


Hàn Lâm Kỳ nhìn đến Diệp Nam Đình đi lại đây, lập tức đón hắn, bát quái hỏi: "Thế nào? Thích Tĩnh Văn đối với anh nói gì đó?"


Diệp Nam Đình nhìn hắn liếc mắt một cái, lười nói chuyện.


Hàn Lâm Kỳ chạm vào một miếng bùn nhão, lộ ra biểu tình không vui, nói: "Đừng nói em không nhắc nhở anh, fans của Thích Tĩnh Văn rất lợi hại, anh đắc tội Thích Tĩnh Văn sẽ bị dìm đến chết rất khó coi. Em nghe nói Thích Tĩnh Văn nhân mạch rất rộng, còn nhận thức một ít người không đứng đắn, lỡ như hôm nào anh đi đêm coi chừng bị người một gậy đập hôn mê."


Diệp Nam Đình nghe xong lời này,quay đầu nhìn thoáng qua Hàn Lâm Kỳ, cười nói: "Như vậy à, ta còn rất chờ mong."


"Cái gì?" Hàn Lâm Kỳ hoài nghi lỗ tai chính mình hỏng rồi, thế nhưng có người chờ mong loại chuyện này? Sợ không phải điên rồi đi?


Diệp Nam Đình ôm cánh tay nói: "Không có kẻ thù liền không có thương tổn, ta đột nhiên một kẻ thù, phát hiện ngươi so người nào đó càng khiến người ta vui mắt hơn."


"Cái gì?" Hàn Lâm Kỳ lại bắt đầu hoài nghi lỗ tai chính mình , Diệp Nam Đình nói cậu dễ gần? không phải ngu đi?


Hàn Lâm Kỳ khinh thường Diệp Nam Đình, rõ ràng một hồng bài, đã từng là ảnh đế, lại bị chính bản thân ngu ngốc đẩy chính mình vào con đường chết, khiến hiện tại nghèo túng. Có bao nhiêu người mới phải giá và nổ lực so với Diệp Nam Đình gấp trăm lần ngàn lần, thế nhưng vẫn cứ là một diễn viên tuyến mười tám mơ hồ? Hàn Lâm Kỳ chính là này một trong số đó, hắn đương nhiên chán ghét Diệp Nam Đình, ghen ghét Diệp Nam Đình.


Hàn Lâm Kỳ cũng biết, Diệp Nam Đình cũng chán ghét cậu ta, quả thực nhìn nhau không vừa mắt, không chừng ngày nào đó sẽ cuốn gói, cậu ta sớm đã chuẩn bị.


Chính là......


Vừa mới Diệp Nam Đình nói hắn dễ gần......


Diệp Nam Đình không lắm để ý, nói: "Ta ghét nhất là loại người hai mặt, rõ ràng ghét ta ghét muốn chết, lại ở trước mặt ta tươi cười ghê tởm. Còn không bằng ghét ta liền trực tiếp mắng ta, giống như ngươi, chán ghét ta trực tiếp viết ở trên mặt thì tốt rồi."


Hàn Lâm Kỳ bị hắn nói sửng sốt, nhịn không được giơ tay sờ sờ mặt. Cậu đem chán ghét Diệp Nam Đình biểu hiện rõ ràng vậy sao? Diệp Nam Đình hiện tại là trào phúng cậu ta, muốn biểu hiện ra đi?
Diệp Nam Đình nói xong lời này, nâng tay tới nhìn thoáng qua đồng hồ: "Đến giờ rồi, sao còn không bắt đầu, người ở nơi nào?"


Hàn Lâm Kỳ cười, nói: "em thiếu chút nữa đã quên, Diệp ca không thích người khác đến trễ. Kia Diệp ca ngươi cần phải nhịn một chút, em vừa nãy mới tới, nghe nói bọn họ hiện tại có chút việc, đều đi họp rồi, phỏng chừng trong thời gian ngắn không thể trở về được."


Diệp Nam Đình nhíu mi, lộ ra biểu tình phi thường không vui, cậu đích xác ghét nhất kiểu người không tuân thủ quy tắc, người nói không giữ lời, không đáng lui tới


Diệp Nam Đình dứt khoát nói: "Nếu đối phương lỡ hẹn, chúng ta đây trở về đi."


Hàn Lâm Kỳ hoảng sợ, lập tức ngăn lại cậu, nói: "Không được, Diệp ca! Đây chính là công việc duy nhất tháng này của anh, hơn nữa còn có hợp đồng anh không được tuỳ hứng như thế,anh phải dựa vào số tiền này để trả nợ nữa không có tiền đền hợp đồng đâu."


Diệp Nam Đình vừa nghe, chính mình còn thiếu nợ? Này cũng quá thảm đi?


Hàn Lâm Kỳ không cho cậu đi, Diệp Nam Đình cũng không nghĩ vừa xuyên qua tới liền phải đi ăn xin, đành phải nhẫn nại tính tình ngồi xuống đợi trong chốc lát.


Mười phút thôi Diệp Nam Đình cũng đã không kiên nhẫn nổi, mà sự thật là Diệp Nam Đình đã cố gắng nhẫn nại tính tình đợi 50 phút.


Đột nhiên đi mở họp, nhân viên của đoàn phim rốt cuộc cũng khoan thai tới muộn, kỳ thật không nhiều người, có điểm giống studio.


Đạo diễn bên người đi theo một người, Diệp Nam Đình thật xa liền thấy được, là người mới vừa gặp mặt a, chính là Thích Tĩnh Văn.


Đạo diễn cười đến nổi mặt nhăn như cúc hoa, hận không thể quỳ liếm Thích Tĩnh Văn, một đường vừa cười vừa nói đi tới.
Đạo diễn thời điểm nhìn thấy Diệp Nam Đình, trên mặt lộ ra một tia xấu hổ, bất quá chợt lóe qua mà thôi, thực mau kiên cường lên.


Đạo diễn nói: "Tiểu Diệp a, hôm nay quay chụp liền ngừng đi, chúng ta hôm nào lại liên hệ."


Hàn Lâm Kỳ nghe xong cái thứ nhất liền kêu lên, nói: "Đây là có ý tứ gì? Làm chúng ta đợi một giờ, bỗng nhiên nói không chụp? Kia muốn dời tới khi nào?"


Thích Tĩnh Văn đứng ở bên cạnh, cười nói: "Ai mà không biết Tiểu Diệp đây thời gian rộng rãi chứ, hôm nào đến cũng không có vấn đề gì lớn đi?"


Diệp Nam Đình vừa nghe đã hiểu, do lúc nãy cậu vừa chọc Thích Tĩnh Văn nghẹn một bụng, cho nên Thích Tĩnh Văn chạy tới muốn gây chuyện lại, cố ý muốn cậu xấu mặt.


Vừa rồi kỳ thật cũng không có họp cái gì cả, chỉ là trợ lý của Thích Tĩnh Văn đột nhiên tới, đem đạo diễn kêu đi rồi, nói muốn cùng đạo diễn thương lượng chút việc.


Đạo diễn cũng chỉ là một đạo diễn rất nhỏ, không có tác phẩm gì, nghe nói Thích Tĩnh Văn một đại minh tinh như vậy tìm ông, lập tức tung ta tung tăng liền đi, trực tiếp đem Diệp Nam Đình bỏ ở chỗ này một giờ chẳng quan tâm.


Lúc này Thích Tĩnh Văn cảm thấy thời gian không sai biệt lắm, liền đi theo đạo diễn cùng nhau tới, muốn xem biểu cảm của Diệp Nam Đình.


Thích Tĩnh Văn lời này vừa nói ra, Hàn Lâm Kỳ cũng không biết như thế nào phản bác. Diệp Nam Đình thật sự hiện tại rất rảnh rỗi, căn bản không có thông cáo nào mời cậu.


Đạo diễn dứt khoát nói: "Diệp Nam Đình ngươi nếu là không có thời gian, chúng ta cũng không bắt buộc, dứt khoát thay đổi người liền xong rồi."


Đạo diễn hiển nhiên bị Thích Tĩnh Văn thu mua, đi theo Thích Tĩnh Văn cùng nhau khiến Diệp Nam Đình khó xử.


Diệp Nam Đình cũng không tức giận, thực sảng khoái nói: "Không chụp liền không chụp, vừa lúc có người hẹn ta giữa trưa gặp mặt, vừa lúc."


Hắn nói, liền lấy ra di động, sau đó ấn vài cái, ở sổ đen tìm được số điện thoại Hạ Chuẩn.


Hàn Lâm Kỳ liền ở bên người hắn, kinh ngạc nói: "Diệp ca, anh như thế nào đem Hạ tiên sinh kéo đen?"


Diệp Nam Đình bình tĩnh nói: "Bởi vì hắn luôn gọi điện thoại tới, thực phiền."


Hàn Lâm Kỳ: "......"


Hàn Lâm Kỳ vẻ mặt ngốc ngốc nhìn cậu, Hạ tiên sinh luôn gọi điện đến Diệp Nam Đình?


Diệp Nam Đình chính là làm trò cho Thích Tĩnh Văn xem, nên mới chặn số điện thoại Hạ Chuẩn.


Lúc này tiếng chuông mới vừa vang, Hạ Chuẩn lập tức liền bắt máy.


Diệp Nam Đình cũng chưa tới kịp nói chuyện, Hạ Chuẩn đã trước mở miệng nói: "Diệp Nam Đình! Ngươi trước kia có phải hay không đem ta kéo đen?"


Diệp Nam Đình thực thản nhiên nói: "Đúng vậy."


"Vậy ngươi hiện tại còn dám gọi điện thoại cho ta?" Hạ Chuẩn nói.


Diệp Nam Đình nhìn thoáng qua Thích Tĩnh Văn, khẩu khí ái muội nói: "Bởi vì ta bỗng nhiên muốn gặp ngươi."


"Hiện tại?" Hạ Chuẩn có chút kinh ngạc, nói: "Ta đã rời phim trường rồi."


Diệp Nam Đình lộ ra biểu tình khó xử, nói: "Ngươi đã rời phim trường? làm sao bây giờ? Rốt cuộc muốn gặp mặt hay không, không thì ta tắt máy."


Hạ Chuẩn trầm mặc hai giây, trả lời Diệp Nam Đình, nói: "Gặp."


Diệp Nam Đình vừa nghe liền cười, nói: "Hảo a, ngươi nhanh lên, ta chờ ngươi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.