Chờ Anh Đến Cùng Gió

Chương 7: Mới chạm nhẹ một chút da đã đỏ lên




Ôn Lê ngẩn ra, không ngờ anh lại đang kêu mình.
Đầu ngón tay Ôn Lê nắm chặt dây đeo ba lô, Hạ Si Lễ kéo cô ra sau lưng anh trước ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người khác của Trang Kiều Nguyên và Mạnh Chân.
Bàn tay rắn chắc của chàng trai đang nắm lấy cổ tay cô, da thịt ướt át của cô gái nhỏ cảm nhận được ấm áp tỏa ra từ lòng bàn tay ấy.
Trong khoảnh khắc đó, trái tim của Ôn Lê đập thình thịch, cả người cô nóng bừng.
Mưa biến mất.
Cô ngẩng đầu thì thấy Hạ Si Lễ đang đưa hết ô về phía bên cô.
Đột nhiên trước mắt tối sầm, hoá ra Hạ Si Lễ đã đem mũ lưỡi trai của anh đội lên đầu Ôn Lê. 
Cô hơi ngửa đầu, trộm nhìn thân ảnh lạnh lùng, kiêu ngạo trước mắt, đập vào mắt còn có yết hầu bén nhọn đang nhô ra.
Hạ Si Lễ cụp mắt xuống bình tĩnh nhìn cô, yết hầu anh đang cuộn lên xuống liên tục, giọng nói trầm khàn của anh vang lên:
“Đi theo tôi.”
Trên mặt Trang Kiều Nguyên tràn đầy kinh ngạc, cô ta không ngờ Hạ Si Lễ vậy mà lại để tâm đến chuyện này.
Ánh mắt Mạnh Chân dán chặt vào bàn tay Hạ Si Lễ đang nắm lấy tay Ôn Lê, bàn tay đang nắm chặt ô của cô ta trắng bệch: “Nhìn đi, anh ấy đang bảo vệ cô ta, biết vậy ngay từ đầu nên kéo cô ta ra chỗ khác, dọa cô ta một phen.”
“Lắm chuyện!” 
Tay Trang Kiều Nguyên nắm cổ áo Mạnh Chân, mắt cô ta nheo lại, sắc mặt tái nhợt: “Tôi nói cho cậu biết, chuyện này tuyệt đối không được để cho Hạ Si Lễ biết, hiểu không?”
Ai sẽ thích một nữ sinh hay bắt nạt người khác?
Mạnh Chân bị Trang Kiều Nguyên doạ, trong mắt tràn ngập sợ hãi: “Mình…mình biết rồi.”
Trang Kiều Nguyên giật ô trong tay Mạnh Chân rồi chạy về phía Hạ Si Lễ.
“Anh Hạ, em thật sự chỉ đang nói chuyện với cậu ấy mà thôi, không tin anh hỏi cậu ấy xem.”
Trang Kiều Nguyên từ bên người của Hạ Si Lễ lại đi qua bên cạnh Ôn Lê hỏi: “Bạn học Ôn, cậu nói gì đi chứ?”
Ôn Lê mấp máy môi, nước mưa trôi từ cái trán trơn bóng xuống hàng mi đang run rẩy của cô gái nhỏ.
Hạ Si Lễ nắm chặt cổ tay Ôn Lê, phớt lờ Trang Kiều Nguyên tiếp tục đi về phía trước. 
“An Hạ, anh đừng phớt lờ em mà.”
Hạ Si Lễ dừng bước, liếc cô ta một cái, trong mắt chỉ còn lại sương lạnh: “Cô bớt phiền đi được không?”
Không hề giống với bộ dạng hờ hững lười biếng thường ngày của anh chút nào.
Trang Kiều Nguyên cắn môi, mặt mày cô ta giờ đây đã đỏ bừng: “Sắp tới giờ thi rồi, em ở đây đợi anh.”
“Lúc nãy em thật sự chỉ cùng bạn học Ôn Lê nói chuyện vài câu thôi, anh đừng nghĩ nhiều.”
Trang Kiều Nguyên nhìn bóng lưng hai người trước mặt, tức giận nhìn Mạnh Chân đang đội mưa chạy tới: “Tại sao không nói cho tôi biết Hạ Si Lễ cũng sẽ tham gia kỳ thi này?”
Nếu biết anh cũng đến, cô ta sẽ không bao giờ ra tay với Ôn Lê ở đây.
Mạnh Chân vô cùng căng thẳng: “Không cùng khối cho nên mình không biết… lần sau mình nhất định sẽ tra tất cả thông tin về các nữ sinh ở gần với Hạ Si Lễ rồi báo lại cho cậu.”
Trang Kiều Nguyên lạnh mặt nói: “Cậu về đi, tôi ở đây chờ Hạ Si Lễ.”

Hạ Si Lễ dẫn Ôn Lê đi thẳng đến sân vườn của trường Trung học trực thuộc Nam Đàn. Trời mưa còn lớn hơn lúc nãy nhưng không một giọt mưa nào chạm được đến Ôn Lê.
Cái ô trong tay anh không lớn nên giờ phút này khoảng cách giữa hai người đang rất gần, thậm chí Ôn Lê có thể cảm nhận được hơi thở và nhiệt độ tảng ra từ người anh. Cổ tay Ôn Lê vẫn bị anh nắm chặt như thể muốn đem cô hoà làm một với mình.
“Anh nhẹ chút……”
Ôn Lê không làm sao rút tay ra được nên đành phải nhẹ nhàng nhéo tay anh một cái: “Đau em.”
Toàn thân Hạ Si Lễ cứng đờ trong giây lát, anh cụp mi xuống nhìn chằm chằm vào Ôn Lê, khoé miệng cười cười, dáng vẻ lưu manh hỏi: “Ôn Lê, em đang quyến rũ tôi à?”
Ôn Lên nhìn nụ cười của anh đến mất hồn, không biết ma xui quỷ khiến sao lại gật đầu.
Hạ Si Lễ ngơ ngẩn, buông tay Ôn Lê ra, không có hơi ấm từ lòng bàn tay anh, hơi lạnh ập đến khiến Ôn Lê rùng mình.
Hạ Si Lễ cúi đầu nhìn dấu tay anh để lại rõ ràng trên cổ tay trắng nõn nà của Ôn Lê, ửng đỏ chói mắt.
Đôi mắt anh thâm trầm, nụ cười ma mị, giọng nói khàn khàn khiến người nghe tê cả tai: “Sao em mỏng manh vậy? Mới chạm nhẹ một chút da đã đỏ lên.”
Toàn thân Ôn Lê nóng bừng từ tai cho đến má.
Không chờ Ôn Lê đáp lời thì cổ tay cô lại bị anh nắm lấy, lực tay anh cũng không còn mạnh như lúc nãy nữa, anh nhẹ nhàng như thể đang nâng niu một vật quý giá, sợ không cẩn thận sẽ làm cô vỡ tan. 
Từ trước tới nay Ôn Lê vốn ghét những cơn mưa vừa nóng ẩm lại ướt át, nhưng bắt đầu từ hôm nay Ôn Lê lại bắt đầu yêu thích những ngày mưa.
Ôn Lê bị Hạ Si Lễ dắt tới trước cửa nhà vệ sinh trường Trung học trực thuộc Nam Đàn. Cô hoang mang nhìn anh thu ô lại rồi nghiêng người để ô ở một bên, không biết anh dắt cô đến đây làm gì.
Hạ Si Lễ cởi áo khoác, trong không gian yên tĩnh tiếng kéo khóa vang lên đặc biệt rõ ràng, lòng Ôn Lê chợt thấy căng thẳng.
Trên người anh chỉ còn một cái áo thun màu đen ngắn tay khiến cho cánh tay săn chắc lộ ra, trong hơi thở chàng trai mang theo hormone mạnh mẽ của tuổi trẻ.
Trước mắt cô đột nhiên tối sầm, áo khoác anh phủ lên đầu che khuất tầm nhìn của cô.
Ôn Lê nhẹ nhàng kéo vạt áo khoác của anh xuống một chút, để lộ ra đôi mắt hạnh ươn ướt trước mắt Hạ Si Lễ, anh bình tĩnh nói: “Cởi áo khoác ra.”
Ôn Lê phản ứng chậm nửa nhịp, nhìn xung quanh không có một bóng người, theo bản năng cô nắm chặt khóa kéo, trừng mắt nhìn Hạ Si Lễ.
Lồng ngực Hạ Si Lễ rung lên, cổ họng anh phát ra tiếng cười trầm thấp, khóe miệng anh nhếch lên: “Nghĩ cái gì đó? Áo em ướt vậy rồi sao mà mặc được nữa, mặc áo của tôi đi.”
Anh nhướng mày nhìn nhìn cô gái nhỏ, dáng vẻ hư hỏng: “Hay là… em muốn có cái gì đó với tôi?”
Ôn Lê xấu hổ, nghẹn đến mức mặt đều đã ửng hồng, không cách nào trả lời câu hỏi của anh, một lúc sau cô mới hỏi: “Anh không lạnh à?”
Hạ Si Lễ đút một tay vào, cười khẩy: “Tôi đây thì sợ lạnh gì.”
“Ở đây đợi tôi.”
Anh nhìn mái tóc hơi ướt của cô, chỉ bỏ lại một câu rồi bung ô đi vào màn mưa.
Ôn Lê đứng đó ngẩn ngơ một lúc rồi mới đi vào phòng vệ sinh cởi áo khoác ướt ra, nội y bên trong cũng ẩm ướt, cảm giác nhớp nháp khó chịu.
Ôn Lê do dự một lát, cuối cùng cô cũng mặc áo khoác của Hạ Si Lễ vào, một mùi hương cam quýt mát lạnh sảng khoái bao trùm lấy cô, giống hệt mùi hương trên người anh.
Lúc cô bước ra ngoài thì Hạ Si Lễ đã quay lại, ô cũng đã được thu lại để qua một bên, anh đứng đó tầm mắt dừng lại trên người Ôn Lê.
Vì trời mưa nên hôm nay Ôn Lê thay quần jean thường ngày thành váy xếp ly để giữ cho quần áo không bị ướt quá nhiều. Áo khoác của anh trông quá lớn so với cô gái nhỏ, phủ che đi vòng 3 của cô, nhìn cô không khác gì một đứa nhỏ trộm đồ của người lớn để mặc.
Từng giọt nước mưa trong suốt như pha lê từ từ trượt xuống đôi chân trắng như ngọc của cô, 
Ôn Lê cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Hạ Si Lễ, trái tim bé nhỏ thắt lại, cô cụp mi mắt, co rúm người. 
Trong nháy mắt, mũ lưỡi trai trên đầu cô bị lấy xuống, hàng mi Ôn Lê run run nhìn Hạ Si Lễ đang ung dung thong thả cầm khăn lau tóc cho cô.
Lông mi của anh dài lại cong vút, đôi môi mím lại, gương mặt lạnh lùng sắc bén giờ đây có chút nghiêm túc, đôi mắt vốn luôn hung dữ giờ phút này cũng dịu dàng hơn vài phần.
Ngay khi Hạ Si Lễ ngồi xổm xuống, muốn dùng khăn lau chân cho cô, Ôn Lê mới hoàn hồn lại, đỏ mặt liên tục xua tay: “Để em tự làm.”
Trái tim cô đập điên cuồng.
Sao anh tốt với cô như vậy?
Ôn Lê thậm chí còn có chút ảo tưởng rằng anh có tình cảm với mình, rồi lại tự cảm thấy xấu hổ về bản thân vì đã suy nghĩ như vậy.
“Ừ.”
Hạ Si Lễ nhẹ giọng đáp, đưa khăn lông cho cô nhưng lại không nhìn cô cái nào. Anh muốn hút một điếu thuốc nên sờ túi thì mới phát hiện túi mình trống rỗng, lúc này mới nhớ ra mình đã đưa áo khoác cho cô. 
Ôn Lê lau xong, dọn áo khoác và khăn tắm ướt đẫm vào bao nilon: “Khăn và áo khoác của anh đợi em về nhà giặt rồi đưa lại cho anh nhé?”
Hạ Si Lễ: “Xin lỗi.”
“Hả?” Đôi mắt cô mở to, đầy bối rối.
Hạ Si Lễ có chút cáu kỉnh: “Sau này bọn họ còn tới tìm em thì em cứ đi tìm tôi.”
Lòng Ôn Lê chợt thấy gấp gáp.
“Dù gì thì chuyện này cũng do tôi mà ra.” anh nói.
Chỉ trong hai giây, Ôn Lê đã rơi từ thiên đường xuống địa ngục. Hóa ra là anh đang tự trách mình, đối tốt với cô cũng chỉ vì muốn bù đắp cho cô.
Cô cụp mắt xuống để che đi những cảm xúc chua chát trong lòng mình.
Ôn Lê ôm túi quần áo, nhẹ giọng nói: “Em không trách anh, người họ ghét là em, dù em làm gì đi nữa thì họ cũng sẽ ghét mà.”
Hạ Si Lễ cúi đầu nhìn cô “chậc” một tiếng, hổ khẩu[1] chạm vào chiếc gáy trắng nõn của cô, anh đột nhiên dùng lực một chút khiến cho Ôn Lê phải ngẩng đầu lên chạm phải đôi mắt đen láy của anh.
“Đứng thẳng lên.”
“Có tôi ở đây, đừng sợ.”

Sau khi thi xong, Ôn Lê vẫn còn cảm nhận được hơi nóng từ bàn tay Hạ Si Lễ lưu lại ở gáy cô. Ôn Lê dùng tay ôm lấy hai má mình.. bớt nóng đi mà!
Ở vòng sơ khảo của kì thi Olympic Toán học này Ôn Lê làm bài rất nhanh, làm xong bài vẫn còn dư đến mấy phút. Nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa đã tạnh, trong không khí còn thoang thoảng mùi đất.
Ôn Lê thu dọn đồ đạc vào túi, theo dòng người đi xuống cầu thang, đi được nửa đường thì có một người đi tới bên cạnh cô.
Vẻ mặt Trần Thượng đầy lo lắng hỏi thăm cô: “Ôn Lê, cậu không sao chứ?”
Ôn Lê: “Không sao.”
“Vậy thì tốt rồi, khi nãy… mình còn quay trở lại tìm cậu nhưng không thấy đâu, còn tưởng là cậu đã xảy ra chuyện gì rồi.”, Trần Thượng nói.
Ôn Lê: “Chuyện đã qua rồi, lớp trưởng không cần bận tâm đâu.”
Trần Thượng thở phào nhẹ nhõm, phát hiện trên người cô đang mặc quần áo của nam giới liền hỏi: “Cậu mặc áo của ai vậy? Thật sự không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Có thể xảy ra chuyện gì được chứ.” Ôn Lê không mặn không nhạt nhìn cậu ta, “Một người tốt bụng đưa cho tôi.”
“Lớp trưởng, tôi đi trước đây.”
Trần Thượng ngượng ngùng “ừ” một tiếng, trong lòng hối hận vì lúc ấy không nói giúp cô tiếng nào, nhưng thật ra tận sâu trong lòng cậu ta lại không hối hận lắm vì cậu ta còn muốn thi đại học, cũng rất sợ rước phiền vào người, càng sợ những học sinh cá biệt kia hơn.
Lúc Ôn Lê bước ra khỏi cổng trường, đang định rẽ vào góc đường thì nghe thấy giọng nói nũng nịu của một cô gái.
“Hạ Si Lễ, em đã ở đây chờ anh cả buổi sáng rồi, tha thứ cho em đi được không?”
Ôn Lê nghe được Trang Kiều Nguyên đang nói chuyện, theo bản năng cô dừng lại, xoay người đứng nép vào cây cột ở cổng trường.
Hạ Si Lễ đút hai tay vào túi, uể oải dựa vào tường, chiếc mũ lưỡi trai che đi nửa gương mặt anh, nhìn vừa lạnh lùng lại mê người.
Trang Kiều Nguyên ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt đều là anh. Cô ta kéo mạnh góc áo Hạ Si Lễ, hận không thể dán chặt lên người anh: “Được không?”
Cho dù Hạ Si Lễ không nói gì, chỉ im lặng đứng đây thôi cũng đã khiến cô ta mất trí rồi.
Hạ Si Lễ bị làm phiền đến mức khó chịu, cúi đầu nhìn cô ta, lạnh lùng nói: “Trang Kiều Nguyên, cô thật nhạt nhẽo.”
“Vậy anh thích kiểu nào, em thay đổi theo ý anh là được phải không?”
Hốc mắt Trang Kiều Nguyên phiếm hồng: “Ngoan ngoãn, thuần khiết hay quyến rũ….em đều có thể học.”
“Nếu như anh ghét em bắt nạt người khác vậy thì sau này em sẽ không làm nữa, không đánh nhau, không hút thuốc, cũng không rượu bia nữa. Anh thích phong cách gì em sẽ ăn mặc theo ý anh, anh thích tóc dài em liền để tóc dài, thích tóc ngắt em liền để tóc ngắn. Chỉ cần anh thích em là được…”
Hạ Si Lễ liếc nhìn thời gian, vẻ mặt anh mất kiên nhẫn, anh đứng thẳng dậy, nghiêng đầu cười hờ hững nhưng đáy mắt anh lạnh lẽo không mang một chút ý cười: “Tôi thích gì cô cũng thay đổi?”
Mắt Trang Kiều Nguyên sáng lên, bước tới nắm cổ tay anh, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của thiếu niên truyền đến đốt cháy lòng bàn tay: “Em đổi! Em sẽ đổi!”
Hạ Si Lễ thản nhiên nói: “Dù cô có thay đổi thành cái dạng gì đi nữa nữa thì tôi cũng không có hứng thú với cô.”
Trang Kiều Nguyên dậm chân: “Anh không thể như thế!”
“Buông tay.” 
Trong nháy mắt, anh thu lại nụ cười hờ hững nơi khóe miệng, ánh mắt lạnh lẽo xa cách nhìn cô ta: “Đừng để tôi nói lần thứ hai.”
Nước mắt Trang Kiều Nguyên trào ra. Xung quanh có rất nhiều người nên cô ta không còn chút mặt mũi nào, cô ném cái ô vào vào người Hạ Si Lễ rồi xoay người rời đi.
Ôn Lê thu hồi tầm mắt quay mặt đi, tâm tình cô giờ đây đều đặt hết lên người Hạ Si Lễ. Nhìn anh cự tuyệt Trang Kiều Nguyên thì nói thật là trong lòng cô có chút vui mừng.
Nhưng giây tiếp theo cô liền thấy mình như một kẻ xấu đang vui vẻ trên nước mắt của người khác.
Cô đang chuẩn bị rời đi thì đột nhiên có một bóng người xuất hiện trước mặt cô. 
Hạ Si Lễ không biết đã đi lại chỗ cô từ lúc nào, từ trên cao nhìn xuống gương mặt trắng nõn của cô: “Còn chưa chịu đi, tính trốn ở đây đợi tôi chơi trò trốn tìm với em à?”
Ôn Lê chột dạ nắm chặt quai cặp giải thích: “Cổng ra chỉ có một, em còn đang mặc áo khoác của anh, sợ Trang Kiều Nguyên nhìn thấy sẽ hiểu lầm quan hệ chúng ta.”
“Em cũng không cố ý nghe lén đâu.” Ôn Lê bổ sung.
Hạ Si Lễ nhìn cô vài giây, sau đó với tay lấy cặp sách của cô đeo lên vai mình, anh bình tĩnh nói: “Đi thôi.”
Ôn Lê sửng sốt một giây: “Đi đâu?”
Hạ Si Lễ  không nói gì, chân cứ bước về phía trước.
Ôn Lê nhắm mắt theo đuôi anh bước lên xe buýt số 1, vừa thi xong nên có rất đông học sinh đang chen chúc trên xe. 
Trên xe buýt chật kín hành khách, Hạ Si Lễ để Ôn Lê đứng ở đằng trước anh, vừa tìm được chỗ để đứng thì bác tài lại đột nhiên nhấn ga, Ôn Lê đứng không vững nên theo quán tính ngã về phía sau.
Lưng cô va vào lồng ngực rắn chắc của Hạ Si Lễ, mà lúc này Hạ Si Lễ cũng vòng tay trái ra trước ôm eo Ôn Lê để giữ cho cô không ngã, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần. 
Cách một lớp áo khoác, Ôn Lê thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng của lòng bàn tay anh, nóng đến đáng sợ, chiếc váy xếp ly cọ xát với quần jean lạnh lẽo của anh, đùi cô bị ma sát nên đã ửng hồng một mảng.
Cả người Ôn Lê cứng đờ, cô vô thức ngẩng đầu nhìn lên thì đột nhiên đụng phải ánh mắt Hạ Si Lễ, anh đang cúi đầu nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, hơi thở ấm nóng.
Khung cảnh ngoài cửa sổ như mờ ảo, tiếng ồn ào trong xe như bị chặn lại, dường như trên thế giới chỉ còn lại hai người họ.
Trái tim Ôn Lê thổn thức, cô vùi nửa khuôn mặt vào trong áo khoác, che đi đôi má vốn đã đỏ bừng.
Suốt 10 trạm xe, đầu óc cô trống rỗng.
“Ôn Lê.”
Hạ Si Lễ đột nhiên gọi cô, giọng điệu bình tĩnh.
Ôn Lê quay đầu lại thì nhìn thấy anh cúi đầu nhìn cô, hàng mi dài rũ xuống, ánh mắt nghiêm túc: “Giữa tôi và cô ta không có gì cả.”
Mãi cho đến khi xuống xe rồi Ôn Lê vẫn cảm thấy choáng váng.
Hạ Si Lễ đang giải thích với cô về mối quan hệ giữa anh và Trang Kiều Nguyên sao? 
Ôn Lê nhớ lại vẻ mặt thản nhiên của anh lúc đó, giống như là anh chỉ thuận miệng nhắc đến mà thôi, cô thở dài một hơi, quyết định không nghĩ nhiều nữa, cô không muốn tự mình đa tình.

Sắp đến cửa tiểu khu nhà mình thì Ôn Lê mới nhớ tới ba lô của cô Hạ Si Lễ vẫn đang đeo.
Cô vội vàng quay đầu lại, xém đụng phải người ở phía sau.
“Hạ Si Lễ?”
Vóc dáng thiếu niên cao lớn, mái tóc màu cam sáng nổi bật dễ thấy, anh đút hai tay vào túi, nhướng mày nhìn cô với ánh mắt sắc bén, anh thản nhiên xoay xoay cái mũ lưỡi trai trong tay.
Nghe cô gọi vậy, anh cúi đầu mỉm cười nhìn cô: “Sao mà em không có một chút cảnh giác nào hết vậy, có khi tôi đem em đi bán em vẫn còn ngốc nghếch đếm tiền cho người ta mất.”
Ôn Lê bị bầu không khí ám muội trên xe buýt làm cho mơ mơ màng màng, cô tưởng xuống xe thì đường ai nấy đi, ai ngờ anh vẫn đi theo phía sau cô.
“Sao anh lại ở đây?” cô hỏi.
Hạ Si Lễ bình tĩnh nói: “Đi dạo thôi.”
Anh cằm nhìn cô: “Đi thôi.”
Ôn Lê có ngốc đến đâu cũng có thể nhìn ra là anh đang muốn đưa cô về nhà.
Cô đi trước, anh theo sau cô.
Ôn Lê nhìn hai cái bóng của cô và anh đang chồng lên nhau, không nhịn được mỉm cười. 
Nhưng khi cô nghĩ tới anh làm những việc này đều chỉ vì anh cảm thấy có lỗi khi Trang Kiều Nguyên quấy rầy cô chỉ vì anh thì lòng chợt chua xót, niềm vui nho nhỏ cũng lập tức biến tan.
Gần khu chợ bán thức ăn đều là những ngôi nhà cũ, nhà Ôn Lê cũng ở khu này.
Trước ba toà nhà sáu tầng của tiểu khu có vài dãy kho chứa than rộng khoảng hai mét vuông, dùng để chứa than sưởi ấm vào mùa đông.
Khi đến tòa nhà ở giữa, Ôn Lê lấy lại ba lô, vẫy tay với Hạ Si Lễ: “Tới nhà rồi, hôm nay cảm ơn anh nhiều lắm.”
Hạ Si Lễ nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.
Ôn Lê đeo balo đi vào tòa nhà, leo đến mỗi lầu cô đều cố gắng kiềm chế không nhìn ra ngoài, mãi cho đến khi leo lên lầu 4, cuối cùng cô cũng không nhịn được nữa, cẩn thận đi đến bên cửa sổ lén lút nhìn ra ngoài.
Hạ Si Lễ đang uể oải đứng trước kho than, nhìn xuống điện thoại di động. Ánh sáng từ màn hình điện thoại chiếu vào mặt anh, mơ hồ khắc hoạ dáng vẻ đẹp trai của anh khi nhìn từ xa.
Đột nhiên chàng trai hơi ngửa đầu nhìn lên khiến cho Ôn Lê sợ đến mức vội che miệng mình, suýt chút nữa cô đã thét lên. Cô ngồi xổm dưới cửa sổ hoa văn, nghe con tim mình nhảy múa, trái tim nhỏ của cô dường như muốn nhảy ra ngoài, chân cẳng cô đã bắt đầu bủn rủn.
Khu nhà cũ này không đón nhiều ánh sáng mặt trời, cho dù là ban ngày thì cũng sẽ hơi âm u.
Chắc là…anh không thấy cô đâu nhỉ?
Màn hình di động lúc này nháy sáng một cái, điện thoại phát ra âm thông báo QQ.
Ôn Lê lấy điện thoại ra, phát hiện ở cột “Danh bạ” có một chấm đỏ.
Cô vô thức bấm vào, khi nhìn thấy hình đại diện quen thuộc thì trái tim cô lại loạn nhịp lần nữa, lần này tim cô đập còn điên cuồng hơn lúc nãy, đầu óc cô trống rỗng, ngay cả ngón tay bấm vào hình đại diện cũng run run.
Mỗi ngày cô đều tìm kiếm dãy số QQ này nên làm sao không nhớ cho được.
Hạ Si Lễ gửi lời mời kết bạn cho cô kèm theo 2 tin nhắn:
【L: Hạ Si Lễ】
【L: 7:10 sáng mai tôi đợi em ở dưới nhà.】

[1] hổ khẩu: kẽ giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.