Chờ Anh Đến Cùng Gió

Chương 11: Vì yêu mà nhuộm tóc




“Thích tôi sao?”
Ba chữ này truyền đến bên tai Ôn Lê khiến cho cô sững sờ tại chỗ, trong khoảnh khắc đó đầu óc cô như ngưng trệ. Trái tim cô như thể chậm nhịp một giây, sau đó lại bắt đầu đập điên cuồng và dữ dội.
Hơi thở cô dồn dập, đầu ngón tay khẽ run.
Ôn Lê nắm chặt lòng bàn tay, cô cắn răng suy nghĩ nên nói thật hay nói dối. Không chờ cô trả lời thì Hạ Si Lễ đã rũ mắt bình tĩnh nói:
“Đừng thích tôi, tôi sẽ không cùng người khác yêu đương đâu.”
Ôn Lê ngẩn ra vài giây mới lấy lại tinh thần.
Cả người cô như bị nhốt vào hầm băng, trong lòng giá rét, cơ thể cứng đờ.  Gió đêm mùa thu lạnh thấu xương thổi qua khiến cho hốc mắt thiếu nữ đỏ hoe. Ôn Lê khẽ chớp hàng mi, cố gắng kìm nén cảm giác chua xót nơi chóp mũi: “Không thích.”
Hạ Si Lễ nhìn cô bằng đôi mắt đen sâu thẳm, bình tĩnh nói: “Không thích thì tốt.”
“Con người tôi thô tục hư hỏng, không đáng để em thích.”
Ôn Lê không ngờ tâm tình con người lại có thể đa dạng như vậy, từ xuân sang đông chỉ ngắn ngủi mấy phút, chỉ cần vài câu của anh mà lòng cô đã như rơi xuống vực thẳm.
Ôn Lê khẽ cười với anh: “Điều kiện nhà em không được tốt, sức khỏe bà nội thì đã yếu, cho nên mục tiêu hàng đầu của em bây giờ là thi đậu vào một trường đại học tốt. Em cũng không có dự định sẽ yêu đương lúc học cấp 3, với em bây giờ chỉ có học hành mới là quan trọng nhất thôi.”
Giọng cô mềm mại như bông, uyển chuyển nhẹ nhàng nhưng cũng rất kiên định.
Không biết tại sao, Hạ Si Lễ nghe xong nhất thời cảm thấy khó chịu, trong lòng vừa phiền muộn lại nóng ran.
Một lúc lâu sau, anh mới nói “ừ” một tiếng: “Rất tốt.”
Ôn Lê đứng lên: “Sau này anh đừng đánh nhau nữa.”
Hạ Si Lễ ngước mắt nhìn cô, ánh mắt của anh căng thẳng như thể đang muốn dò xét điều gì đó.
Ôn Lê hỏi: “Anh không đau sao?”
Anh nhỏ giọng đáp: “Không.”
Ôn Lê: “Vậy ba mẹ anh không lo lắng cho anh sao?”
Sắc mặt Hạ Si Lễ biến hóa trong nháy mắt, anh nâng mi nhìn cô, ánh mắt lạnh lẽo: “Ôn Lê, em nghĩ mình cái là gì của tôi?”
“Mà muốn quản chuyện tôi có đánh nhau hay không?”
Ôn Lê sửng sốt, sắc mặt tái nhợt: “Xin lỗi, là em vượt quá giới hạn.”
Cô quay người bước được vài bước lại quay trở lại, mang trà sữa pudding đậu đỏ để lên đùi anh, nhẹ giọng nói: “Anh còn nhớ không? Trước khai giảng một ngày anh đã giúp một cô gái trong con ngõ nhỏ, người đó là em.”
“Hạ Si Lễ, cảm ơn anh.”
Ôn Lê đè nén tâm tình của mình xuống, nhẹ giọng nói: “Chuyện hôm nay coi như là em báo đáp anh đã giúp em ngày đó đi.”
Nói xong, Ôn Lê xoay người rời đi.
Hạ Si Lễ nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Ôn Lê, nỗi lo lắng nơi đáy lòng dường như càng tăng thêm.
Đợi đến khi thật sự rời khỏi tầm mắt của anh thì bóng lưng thẳng tắp của Ôn Lê mới dần thả lỏng.
Cuối cùng thì cô gái nhỏ cũng rũ vai, ngồi xổm xuống ôm đầu gối, cuộn tròn người như một trái banh.
Nỗi chua chát bấy lâu nay đã hóa thành nước mắt thấm đẫm váy cô. 
“Ôn Lê, mày làm rất tốt.” 
Cô kìm nén nước mắt, lẩm bẩm như đang tự an ủi chính mình.
“Hạ Si Lễ không nên biết, anh ấy cũng sẽ không bao giờ biết được chuyện mày thích anh ấy đâu”
Nghĩ đến lời nói lạnh lùng châm chọc của Hạ Si Lễ, lòng cô chợt thấy tủi thân.
Chỉ đơn giản là vì cô thích anh còn anh thì không thích cô thôi mà.
Anh đâu có làm sai điều gì.
Người sai chính là cô, là cô tự cho bản thân mình luôn đúng, là sự tham lam không thể thỏa mãn ẩn sâu trong lòng cô. 
Nếu ông trời biến cô thành người cùng thế giới với anh, biến cô thành dáng vẻ anh thích nhất vậy thì anh có còn thích con người thật sự của cô không?
Sẽ thật tuyệt nếu trên đời này có một loại thuốc khiến anh uống vào sẽ hoàn toàn yêu cô, yêu con người thật sự của cô.
Vậy mà Ôn Lê vẫn còn nghĩ được lỡ như thuốc có tác dụng phụ thì sao? Vẫn là không nỡ để anh uống, uống vào sợ sẽ phát bệnh.
Trên đời này vốn dĩ không có “nếu như”, trong cuộc sống vẫn có vô vàn những nút thắt cả đời này cũng không thể tháo gỡ.
Ôn Lê đứng ở bên đường một lát, lau khô nước mắt rồi mới bắt đầu đi về nhà.
Về đến nhà, Tần Tú Anh nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô, vội lau tay rồi đi tới hỏi thăm: “Lê Lê, con làm sao vậy?”
“Không có gì ạ.” 
Ôn Lê ôm bà nội, hơi thở quen thuộc của bà ôm lấy cô, cô khẽ lắc đầu: “Bà nội, tối nay con ngủ với bà nội được không ạ?”
Tần Tú Anh xoa đầu cháu gái: “Được chứ, lâu rồi hai bà cháu mình không ngủ với nhau, để tối nay bà nội xoa lưng cho con ngủ nhé.”
“Lê Lê của bà lúc nhỏ rất hay nhõng nhẽo, không xoa lưng là nhất định không chịu ngủ. Bây giờ lớn rồi, so với hồi nhỏ ngoan ngoãn hơn nhiều đó nha.”
“Nhưng mà có đôi lúc, bà nội cũng mong con đừng quá nghe lời, đừng quá hiểu chuyện như vậy.”
Một lúc sau đợi cho tâm tình ổn định lại, cô mới cười nói: “Bà nội thương con nhất.”
“Chứ sao nữa, Lê Lê là đứa cháu gái duy nhất của bà, bà nội không thương con thì biết thương ai đây?”
Buổi tối, Ôn Lê mở điện thoại lên, cô ngắm ảnh đại diện của Hạ Si Lễ một lần nữa, cô cũng đọc lại các bài viết của anh, những bài viết này không biết cô đã đọc đi đọc lại bao nhiêu lần, đọc nhiều tới mức đã sớm thuộc lòng.
Đầu ngón tay cô khẽ động, cuối cùng bấm chặn QQ của Hạ Si Lễ. 
Đây giống như là lời chia tay với mối tình thầm kín suốt 2 năm của Ôn Lê, cho dù chưa có gì xảy ra thì cô vẫn muốn dành một lời tạm biệt cho mối tình đầu của mình.

Hôm sau, chưa đến 7 giờ 10 phút thì Hạ Si Lễ đã đứng dưới nhà Ôn Lê.
Anh vẫn đứng dưới mái hiên kho than, trên tay cầm chai sữa chua dứa, nhưng tâm tình thì không nhàn nhã như mọi ngày. Lòng anh cứ thấp thỏm lo lắng, thỉnh thoảng cứ bấm vào điện thoại để xem.
Đúng 7 giờ 10 phút thì Hạ Si Lễ nhắn tin cho Ôn Lê như thường lệ: 【Đến rồi.】
Giây tiếp theo, màn hình di động xuất hiện một dấu chấm than màu đỏ!
【Gửi tin nhắn thất bại, xin vui lòng gửi lời mời kết bạn trước.】

Mặc dù Ôn Lê biết Hạ Si Lễ sẽ không đến đón cô đi học nữa nhưng cô vẫn rời nhà sớm nửa tiếng để tránh phát sinh ngoài ý muốn.
Lúc cô đến trường phòng học còn chưa mở cửa, phải chờ một lúc thì lớp phó học tập mới chạy đến mở cửa: “Sao hôm nay cậu đến sớm thế?”
Ôn Lê: “Dậy sớm nên đi học sớm luôn.”
Kết thúc tiết tự học buổi sáng thì giáo viên chủ nhiệm vỗ vỗ bảng thông báo: “Thứ 4, thứ 5, thứ 6 tuần này sẽ là kỳ thi tháng.”
Thầy vừa dứt lời thì đám học sinh trong lớp bắt đầu khóc than ồn ào.
“Aida, nhanh vậy trời, rõ ràng là mới làm bài kiểm tra mà, sao mà lại phải thi tháng nữa rồi.”
“Tôi chưa có học cái gì hết trơn.”
“Cứu mị, tôi cũng vậy.”
“Đừng gào khóc nữa, có gào cũng không thay đổi được chuyện sắp phải thi đâu.” 
Thầy chủ nhiệm cầm bình giữ ấm, cười nói, “Thế thì báo cho các em biết 1 tin tốt, sau kỳ thi tháng là Quốc khánh, sẽ được nghỉ 7 ngày.”
Đám học sinh lập tức hò hét, đập bàn vỗ tay rần rần.
“Tất nhiên, trong 7 ngày nghỉ lễ này các em vẫn phải hoàn thành bài tập đã được giao đấy nhé!”
Tiếng hét phấn khích của đám học sinh lại biến thành tiếng thở dài thườn thượt một lần nữa.
Lúc sau, thầy chủ nhiệm gọi Ôn Lê và Trần Thượng ra ngoài dặn riêng: “Vòng tiếp theo của kỳ thi Olympic Toán học sẽ diễn ra vào tháng 10. Nhà trường sẽ bố trí dạy kèm ba buổi trong dịp nghỉ lễ Quốc khánh này, các em đừng quên nhé.”
Ôn Lê: “Dạ.”
Có lẽ việc quyết tâm chặn Hạ Si Lễ cũng khiến cho tâm tư của Ôn Lê nhẹ nhàng hơn, cô cảm thấy hiệu suất giải đề của cô phải tăng đến 20%.
Tiếng chuông báo kết thúc tiết học cuối cùng của buổi sáng vang lên, Sầm Khê lười biếng vươn vai: “Cuối cùng cũng tan học, mệt chết mất. Lê Lê, cậu lợi hại thật đấy, ngồi học cả buổi sáng cũng không thấy chán.”
“Đi nào, bọn mình tìm mấy người Lý Dịch Từ ăn cơm thôi, mình vừa gửi tin nhắn nhờ anh ấy giữ chỗ cho chúng ta rồi đó.”
Nghe đến những người có liên quan đến Hạ Si Lễ, Ôn Lê nhỏ giọng nói: “Khê Khê, mình không đi đâu, bài tập giáo viên phụ đạo giao mình vẫn chưa làm xong. Trước tiết thứ 2 chiều nay phải nộp rồi, cậu đi ăn với mọi người đi.”
“Hả?” 
Sầm Khê lắc lắc tay cô: “Lê Lê cậu đã quá gầy rồi, không ăn cơm không tốt cho cơ thể đâu.”
Ôn Lê cười cười: “Không ăn chắc mình thành thần tiên mất, làm xong mấy đề nữa mình đi ăn sau.”
“Vậy tớ đi trước nhé.”
“Ừm.”
Thời Duyên thấy Sầm Khê đến nhà ăn một mình liền hỏi: “Ôn Lê không đi cùng em à?”
Hạ Si Lễ tựa lưng vào ghế ngồi, đôi mắt đen nhánh không hề chớp nhìn Sầm Khê chằm chằm.
“Lê Lê đang bận làm đề ôn tập cho vòng tiếp theo của kỳ thi Olympic Toán học sắp tới,  gần đây cậu ấy khá bận, lại còn thêm kỳ thi tháng tuần này nữa. 
Lễ Quốc khánh còn phải học thêm ba buổi, sau kỳ nghỉ thì tham gia thi tiếp. Nhìn cậu ấy bận rộn mà em phục luôn đó, nếu là em chắc em gục ngã mất.” 
Sầm Khê vừa ăn mì vừa kể.
Một lúc sau Hạ Si Lễ mới “a” một tiếng, giọng điệu đầy trào phúng.
Sầm Khê bị dáng vẻ đáng sợ này của anh doạ hết hồn, cô khẽ nhích sát vào Lý Dịch Từ hỏi nhỏ: “Hạ Si Lễ bị sao thế? Mặt mày u ám đáng sợ quá đi.”
Lý Dịch Từ liếc anh một cái rồi cười khẽ: “Ai mà biết đâu, chắc cãi nhau với ai rồi.”
Thời Diên vừa nuốt đồ ăn xuống liền kể: “Đừng nói nữa, sáng nay đợi tiết tự học kết thúc mới thấy anh Hạ tới, sắc mặt sa sầm đáng sợ lắm kìa, chưa kể lúc vào lớp còn đá cửa một cái rầm, trong lớp không ai dám nói tiếng nào.”
“Chưa hết nha, trong giờ ra chơi, có một nam sinh giỡn trong lớp vô tình va vào bàn của anh Hạ, người ta cũng đã xin lỗi rồi mà anh Hạ chỉ lạnh lùng phun ra 1 chữ “cút”.
Nói thật chứ, khi đó tôi thấy tên đó bị dọa sắp khóc đến nơi rồi.”
Sầm Khê nuốt nước bọt: “……”
Ăn cơm xong thì cả đám thu dọn quay về lớp.
Hạ Si Lễ mặt hầm hầm khó chịu, trên đường còn bị một nữ sinh chặn lại.
Nữ sinh đưa thư tình cho anh: “Hạ Si Lễ, em thích anh.”
Hạ Si Lễ chỉ thờ ơ đáp:
“Cô rất tốt nhưng tôi không thích kiểu như cô.”
“Vậy anh thích kiểu con gái nào?”
Mọi người đều biết rằng con người Hạ Si Lễ tùy tiện phóng khoáng, chỉ chơi đùa qua loa với đám nữ sinh chứ chưa từng coi trọng bất kỳ ai, dù vậy thì nữ sinh nào cũng nguyện ý đâm đầu vào tường thành vững chãi này một lần.
Hạ Si Lễ rũ mắt, từ trên cao nhìn xuống liếc nhìn nữ sinh nọ một cái: “Tôi thích người ngoan ngoãn, nghe lời, xinh đẹp, cao hơn cô, ốm hơn cô.”
Nói đến đây anh đột nhiên cúi đầu cười đầy trào phúng, lúc ngước mắt lên thì sắc mặt đã khôi phục dáng vẻ hờ hững hằng ngày: “Hỏi những cái này thì có ích sao?”
“Vốn dĩ “thích” là một từ rất đặc biệt, trong lòng có bóng hình một người thì tất nhiên là thích tất cả mọi thứ về người đó rồi.”
Nữ sinh nhịn không được hỏi: “Anh…. anh đã có người mình thích rồi sao?”
Hạ Si Lễ bực bội nhíu mày: “Không biết, mẹ nó tôi nói vậy vẫn chưa đủ rõ ràng sao?”
“Bạn nữ kia đến tỏ tình với cậu à?” 
Thời Diên cùng Lý Dịch Từ đi tới: “Bị cậu từ chối rồi à? Nhìn cô ấy có vẻ sắp khóc đến nơi.”
Hạ Si Lễ tay đút túi quần, liếc Thời Diên một cái: “Nghĩ gì vậy? Làm rớt đồ bị tôi nhặt được.”
Nữ sinh kia đang đứng cách đó không xa, khóe mắt đã đỏ hoe nhưng lại nghe được Hạ Si Lễ đang giữ lại thể diện cho cô, giúp cô bảo vệ tự tôn của mình. 
Người như Hạ Si Lễ khiến cho người khác không có cách nào hoàn toàn quên được anh.
Trở lại lớp học, Hạ Si Lễ đội chiếc mũ lưỡi trai lên che đi gần nửa gương mặt, chỉ để lộ ra xương quai hàm cứng rắn, hai chân bắt chéo trên bàn, ra dáng một công tử ăn chơi trác táng.
Anh một tay cầm điện thoại, nhìn chằm chằm vào màn hình không ngẩng đầu lên hỏi: “Có người chặn QQ của tôi là có ý gì?”
Thời Diên nghe vậy sửng sốt: “Mẹ kiếp! Có người dám chặn QQ của anh Hạ sao? Ai mà can đảm vậy?”
Hạ Si Lễ rũ mắt im lặng, gương mặt lạnh lùng đến đáng sợ.
“Là con gái sao? Moá, anh Hạ thật sự bị một em gái chặn QQ à? Không đúng, anh Hạ à rốt cuộc thì anh đã làm cái quái gì để bị chặn vậy?”
Thời Diên dựa lưng vào ghế sảng khoái nói: “Đột nhiên tôi cảm thấy ông trời cũng công bằng lắm nha, thì ra thiên hạ đệ nhất Hạ Si Lễ cũng có ngày bị mấy em gái ghét.”
Hạ Si Lễ quay đầu nhìn Thời Diên đang lảm nhảm, mí mắt khép hờ, ánh mắt lạnh lùng đầy uy hiếp.
Thời Diên lúng túng giơ tay đầu hàng: “Được rồi được rồi, anh Hạ của tôi làm sao có thể bị gái ghét chứ, mấy em gái xếp hàng chờ làm bạn gái cậu còn dài kia kìa.”
“Có điều, người ta mà chặn cậu thì chắc chắn là cậu đã làm sai cái gì đó rồi, giải pháp duy nhất là đi dỗ người ta thôi.”
Hạ Si Lễ ngừng xoay điện thoại di động trong tay, liếc nhìn Thời Diên.
“Con gái rất dễ dỗ nha, huống hồ chi cậu có sẵn cái mặt này rồi, nói không chừng em gái kia thấy mặt cậu một cái thì đã không giận nổi nữa rồi.”
Thời Diên vừa nói xong thì thấy Hạ Si Lễ cầm điện thoại đứng lên bước nhanh ra khỏi lớp học.
“Ê anh Hạ, đi đâu nữa vậy?”
“…”
Thời Diên trợn trừng mắt, quay qua nói với Lý Dịch Từ: “Tiêu rồi, Hạ Si Lễ toi đời rồi, chắc là bị em gái nào đó bắt mất hồn rồi cũng nên.”
“Là tôi mù hay là trời sập, Hạ Si Lễ vậy mà xuống nước đi dỗ em gái nhỏ?”
“Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn mà, không biết em gái mà Hạ Si Lễ phải dỗ dành là ai nữa?”
Lý Dịch Từ mỉm cười đầy ẩn ý: “Có một ắt sẽ có hai, đây mới chỉ là bắt đầu thôi.”

Khi Sầm Khê quay lại lớp thì Ôn Lê đã làm xong 4 đề luyện tập mà giáo viên phụ đạo giao.
“Lê Lê, hai hôm nay cậu sao thế? Cứ sầu muộn như là thất tình á.” 
Sầm Khê ngồi xuống bên cạnh, hai tay ôm má nhìn Ôn Lê chăm chú.
Đầu bút Ôn Lê chợt dừng lại một lúc, cô mỉm cười: “Không có mà, do lễ Quốc khánh xong là thi vòng tiếp theo ngay, mình sợ nghỉ lễ bận rộn không làm xong đề ôn thôi.”
Hai cô gái ngồi ở hàng ghế quay mặt ra hành lang, ánh nắng chiều rải lên người Ôn Lê, làn da trắng nõn ửng lên cùng nắng chiều, nhìn Ôn Lê như một tiểu tiên nữ xinh đẹp khiến cho Sầm Khê ngắm đến mức ngẩn ngơ.
“Lê Lê chúng ta xinh đẹp thế này, không biết sau này cậu sẽ thích người con trai thế nào đây?” cô nàng tò mò hỏi.
Không ai nhìn thấy Hạ Si Lễ đang đứng ở hành lang, cạnh dãy cửa sổ của lớp.
Trên tay anh đang xách một túi đồ ăn vặt, trong đó có bánh mì, đồ ăn nhẹ, còn có một ly trà sữa pudding đậu đỏ ấm áp.
Ánh mắt Ôn Lê nhìn chằm chằm vào một khoảng không vô định, cô nhỏ giọng đáp: “Một người nhìn sạch sẽ, dịu dàng, không hút thuốc cũng không đánh nhau, không nhuộm tóc, nhìn là biết ngay một học sinh ngoan. Kiểu con trai như vậy khiến mình cảm thấy an toàn.”
“Hả?!?” Sầm Khê trợn tròn mắt, “Đó không phải là Lý Dịch Từ sao?!”
Ôn Lê nhìn bộ dáng sửng sốt của Sầm Khê có chút buồn cười: “Người cậu thích thì sao mình có thể thích được chứ.”
Những gì Ôn Lê miêu tả chính là dáng vẻ hoàn toàn đối lập với Hạ Si Lễ, dường như chỉ có vậy mới có thể giúp cô hoàn toàn quên được hình bóng của ai kia.
Sầm Khê xấu hổ: “Được nha Ôn Lê, mới có mấy ngày không gặp mà cậu trở nên hư hỏng rồi, còn biết trêu ghẹo mình nữa!!!”
Hai cô gái đùa giỡn vui vẻ, không một ai thấy Hạ Si Lễ mặt mày ủ rũ ném túi đồ ăn vặt vào thùng rác.
Ba ngày tiếp theo Nhất Trung tổ chức kỳ thi tháng, ban ngày thi còn buổi tối thì các học sinh cũng phải tự học.
Kỳ thi tháng kết thúc vào thứ sáu, bài tập của từng môn học cũng lần lượt được giao về cho các học sinh trong kỳ nghỉ.
“Trời ơi, 7 đề Toán, 4 đề Ngữ văn, tiếng Anh thì cũng có tới 4 đề, thêm 3 đề Hoá học nữa là tổng cộng gần 20 đề rồi còn gì!”
“Còn phải học thuộc Ngữ văn và Anh văn nữa…”
“A, không muốn nghỉ lễ nữa…”
“…”
Đám học sinh lại bắt đầu than vãn kêu ca.
Than vãn thế nhưng chuông tan học chưa vang lên thì đã thấy bọn họ thu dọn sách vở xong cả rồi.
Thầy chủ nhiệm đứng trên bục giảng dặn dò: “Các em, nghỉ lễ Quốc khánh 7 ngày không được đi lung tung, phải chú ý an toàn.”
“Chúc các em nghỉ lễ vui vẻ, hẹn gặp lại nhé!
“Thầy cô nghỉ lễ vui vẻ ạ!”
Trên đường về nhà, Sầm Khê kéo tay Ôn Lê hỏi: “Lê Lê, Quốc khánh cậu có rảnh không?”
Ôn Lê nghiêng đầu hỏi: “Sao thế?”
“Hai người bạn của Hạ Si Lễ ở Kinh Bắc tới tìm anh ấy, bọn họ muốn đi núi Thanh Dã cắm trai, rủ bọn mình đi cùng.”
Trong đầu Ôn Lê vẫn văng vẳng lời nói lạnh lùng của Hạ Si Lễ ngày đó, cô mím môi: “Mình không đi đâu.”
Sầm Khê thở dài: “Một trong hai người bạn kia chính là cô gái đã gọi điện thoại cho Hạ Si Lễ ở quán thịt nướng hôm nọ, lỡ như cô gái đó là bạn gái anh ấy hoặc là đối tượng mập mờ của Hạ Si Lễ thì sao? Nếu vậy thì chỉ có mình là con gái thôi, mà mình thì cũng không thân với bọn họ nữa, ngại lắm.”
Nghe Sầm Khê than vãn thì Ôn Lê cũng có chút mềm lòng nhưng trong lòng cô vẫn có chút nghẹn ngào.
“Đi đi mà Lê Lê ơi.” Sầm Khê làm nũng, “Đi nha, coi như cậu nghỉ xả hơi 2 ngày cùng mình đi.”
Ôn Lê do dự vài giây sau đó mới gật đầu: “Được.”

Ba ngày trước lễ Quốc khánh, ban ngày Ôn Lê vẫn lên trường ôn tập cho kỳ thi Toán sắp tới, buổi tối thì đến chỗ làm thêm.
Ngày 3 tháng 10, Ôn Lê bị Thời Diên kéo vào một cái nhóm QQ mới tạo.
Tên nhóm rất đơn giản và rõ ràng ——《 Nhóm dã ngoại núi Thanh Dã 》.
Dù cái tên nhóm này bị mọi người chỉ trích là vô tri nhưng cũng không ai buồn đổi lại.
Ôn Lê vô thức bấm vào danh sách các thành viên trong nhóm và phát hiện ra hình đại diện QQ củaHạ Si Lễ đã được đổi thành một nền đen đơn giản, biệt danh thì vẫn chỉ có một chữ “L” không thay đổi.
Cô còn phát hiện ngoài đám bọn họ thì còn có 2 người mới, chắc hẳn là bạn của Hạ Si Lễ ở Kinh Bắc.
【Lăng Tô Nhiễm: @L, Tôi và Cận Tư Tự đến Nam Đàn rồi, mau tới hộ giá ( icon dụ dỗ)】
【Lăng Tô Nhiễm: Cho cậu 20 phút tới đón】
【L:. 】
Ôn Lê tắt điện thoại, không xem nữa.
Đến tối thì tin nhắn trong nhóm đã lên tới 99+ tin, còn có người tag Ôn Lê vào cuộc trò chuyện nữa.
【Thời Diên: @mọi người, anh Hạ sẽ đi cùng bạn cậu ấy, sáng mai 8 giờ xuất phát, ba người bọn họ sẽ đến đón chúng ta ( icon kích động)】
Ôn Lê nhìn thoáng qua, chỉ có cô và Hạ Si Lễ là chưa phản hồi tin nhắn. 
Không phản hồi thì cũng không lịch sự lắm nên đầu ngón tay Ôn Lê kẽ động: 【OK. 】
Một giây sau, di động run lên.
【L: OK. 】
Tim Ôn Lê đập thình thịch.
Hạ Si Lễ thả vào một tin nhắn giống hệt với cô.
Ôn Lê không muốn bản thân mình suy nghĩ nhiều, vừa định tắt QQ đi thì phát hiện bạn của Hạ Si Lễ là Lăng Tô Nhiễm vừa gửi lời mời kết bạn cho cô.

Sáng sớm hôm sau, Ôn Lê tỉnh dậy với quầng thâm quanh mắt, cô lò mò đi chuẩn bị đồ đạc, khi xuống lầu thì đã thấy có một chiếc xe thương vụ màu đen 9 chỗ ngồi đang đậu trước khu nhà cô.
Cửa sổ ở hàng ghế cuối cùng trượt xuống, Sầm Khê vẫy tay với cô: “Lê Lê, mau lại đây.”
Các cửa sổ khác đều đóng kín nên Ôn Lê cũng không biết Hạ Si Lễ ngồi ở đâu, cô chỉ thầm hy vọng cô và anh sẽ không phải ngồi cạnh nhau.
Cô chạy lon ton tới, định mở cửa xe thì “cạch” một tiếng, cửa xe được ai đó mở từ bên trong. 
Ánh sáng trong xe mờ mịt nhưng Ôn Lê chỉ cần liếc một cái đã nhận ra được Hạ Si Lễ.
Mấy ngày không gặp, hôm nay anh đã nhuộm lại tóc đen và tóc cũng được cắt đầu đinh sát da đầu, kiểu tóc gọn gàng này càng khiến cho các đường nét gương mặt anh trở nên cứng rắn và lạnh lùng hơn. Hôm nay Hạ Si lễ mặc một áo khoác moto màu đen, quần túi hộp và bốt da ngắn, cả người anh đều lộ rõ sự nổi loạn, hoang dã.
So với trước đây còn thu hút hơn rất nhiều.
Bước chân Ôn Lê chợt khựng lại, trái tim đập liên hồi.
Ánh mắt anh sâu thẳm nhìn thẳng vào cô: “Lên xe đi, chặn đường phía sau rồi.”
Ôn Lê không còn cách nào khác đành phải cắn răng lên xe.
Lăng Tô Nhiễm đang ngồi ở ghế phụ quay đầu lại chế nhạo: “A Xa, sao cậu hung dữ với người ta thế? Với con gái phải dịu dàng một chút thì may ra mới có người thích cậu.”
Gò má Ôn Lê nóng bừng.
“Anh Hạ, sao lại cắt tóc rồi? Lại còn nhuộm đen nữa, một cuộc cách mạng đó nha ~” Thời Diên nói.
Hạ Si Lễ sờ soạng đầu mình rồi lại nghiền ngẫm hỏi: “Không đẹp trai sao?”
“Đẹp, ngầu dữ lắm, nhìn vô là thấy lưu manh vô lại rồi đó, các cô gái nhỏ bây giờ đều thích kiểu xấu xa như cậu thôi đó.”
Hạ Si Lễ cười cười: “Anh đây là học sinh ngoan đàng hoàng.”
“Này Hạ Si Lễ, cho dù cậu đã nhuộm tóc đen rồi mà nhìn cũng không thấy đứng đắn, đàng hoàng cho lắm. Đừng nói là có em gái nhỏ nào thích kiểu này nên cậu mới làm theo đó nha——”
Thời Diên bị Hạ Si Lễ liếc một cái nên đành phải im miệng.
Ôn Lê cố gắng thu mình, ngồi cuộn người lại như một quả bóng nhỏ.
Cận Tư Tự lái xe ở phía trước, trong xe mở vài bài nhạc nhẹ, chiếc xe màu đen cứ vậy tiến thẳng đến núi Thanh Dã.
Đường đến núi Thanh Dã vòng vo, cách trấn Nam Đàn hơn trăm cây số, phải lái xe hơn hai giờ đồng hồ. Đường núi xóc nảy khó đi khiến cho Ôn Lê ngồi trên xe có chút nhức đầu, choáng váng.
Lăng Tô Nhiễm quay đầu lại thì nhìn thấy Ôn Lê đang dựa vào cửa sổ xe cau mày, vẻ mặt mệt mỏi: “Người đẹp, sao sắc mặt tái nhợt vậy, say xe sao?”
Ôn Lê lí nhí đáp: “Có lẽ là do tối qua ngủ không ngon ạ.”
Hạ Si Lễ liếc cô một cái, nhướng mày: “Đưa tay ra.”
Ôn Lê sửng sốt một lát, quay lại đối diện với ánh mắt đen láy của anh.
Hạ Si Lễ thản nhiên nhìn cô, trút vào tay cô vài viên kẹo.
Ôn Lê cúi đầu nhìn, ba viên kẹo màu sắc rực rỡ đang nằm trên tay cô.
“A Xa.” Lăng Tô Nhiễm nhướng mày chế nhạo, “Phần của mình đâu, hình như mình cũng hơi say xe rồi đây.”
Đôi chân dài của Hạ Si Lễ dang rộng, tựa hồ như vô tình đụng phải chân của Ôn Lê.
Cả người thiếu niên tỏa ra một tầng nhiệt độ nóng bỏng truyền thẳng đến da thịt Ôn Lê thông qua lớp quần áo.
Ôn Lê cứng đờ, dịch chân qua bên trái một chút. 
Cô vừa mới dịch chân ra một chút thì chân của người kia lại chạm vào đầu gối cô.
Hình như là anh cố ý!
Ôn Lê ngước mắt lên thì thấy Hạ Si Lễ nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt nghiêm nghị, bình tĩnh nói: “Không có, say xe thì tự đi tìm Cận Tư Tự đi.”
Cô lại dịch chân một chút về bên trái.
Lăng Tô Nhiễm: “Chậc, không ngờ mới có mấy tháng không gặp mà cậu lại tàn nhẫn với mình đến vậy.”
Anh cười lạnh: “Tàn nhẫn?”
Ôn Lê cảm nhận được chân người kia lại cố tình đụng vào chân cô một cái, đi kèm là một ánh mắt như muốn nhìn thấu tâm tư cô.
Trong xe đang im lặng thì Hạ Si Lễ khẽ bật cười:
“Vậy thì nào có tàn nhẫn bằng ai đó đâu?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.