Chinh Chiến

Chương 42: Nhóm ba người, năm người đều được (3)




Trên xe ngựa, chuông đồng kêu leng keng.
Nhìn xem chiếc chuông đồng được treo ở trên thùng xe, Hạng Thanh Ngưu có chút khóc không ra nước mắt. Hiện tại hắn càng xác định cái tên thiếu niên áo đen này không phải là người tốt, cho dù không phải là ác ma của Tu La đạo lạc đến nhân gian thì cũng là bại hoại có tội ác tày trời. Khi biết hắn là người của Mộ Sơn Quan, và khi biết hắn tích lũy được mấy ngàn lượng bạc thì người kia không tin vào hắn nữa, bắt đầu dùng bạo lực lục soát trên người hắn. Sau khi phát hiện trên người hắn không có đồng nào, chỉ có một cái chuông đồng thì cướp đoạt cái thứ không đáng giá này luôn.
Hắn vốn cho rằng đụng phải chiếc xe ngựa này là vận may của mình, bây giờ mới biết là bắt đầu của cơn ác mộng.
- Đó là thứ ta dùng để ăn cơm.
Hắn đau khổ liếc nhìn Trương Thế Nhân, muốn lấy cái chuông đồng trên ở trên xe ngựa về.
- Còn không bằng nói nó chính là thứ mà ngươi dùng để gạt tiền người khác.
Trương Thế Nhân trợn trắng mắt nhìn hắn, nói:
- Ngươi cho rằng ta không biết ngươi dùng thứ đó làm gì? Khi tới một nơi mà tin tức bế tắc, thâm sơn cùng cốc, một tay ngươi cầm cái lá cờ vải, một tay lắc lư cái chuông đồng này, còn phải hô vài câu kiểu như biết năm trăm năm trước, biết cả tương lai vào năm trăm năm sau phải không?
Hạng Thanh Ngưu nghiêm trang nói:
- Ta chưa từng nói biết trước năm trăm năm hay biết năm trăm năm sau đó… Bình thường ta đều hô biết một ngàn năm trước và biết được một ngàn năm sau.
- Bội phục!
Trương Thế Nhân ôm quyền:
- Chuông này đã trở thành tiền cơm của ngươi rồi. Ở trên đường đi, nó lung la lung lay cũng giải được chút buồn. Đúng rồi… Ngươi nói ngươi cũng đi đế đô, ngươi đi làm cái gì?
- Ta muốn đi Kinh Võ Viện.
- À? Ngươi cũng đi Kinh Võ Viện.
Hạng Thanh Ngưu khẽ giật mình, nhìn về phía Trương Thế Nhân, hỏi:
- Ý của ngươi là ngươi cũng đi Kinh Võ Viện sao? Bằng không thì vì sao ngươi lại thêm một chữ “cũng”?
- Ta không phải!
Trương Thế Nhân lắc đầu, nói:
- Bất quá ta có một người bạn ở ngoài Tương Thành chờ ta, chúng ta cùng kết bạn đi đế đô. Hắn là thí sinh tham gia cuộc thi năm nay của Kinh Võ Viện, hơn nữa là xuất thân từ thế gia. Thế gia đồng nghĩa với có tiền, có tiền thì đồng nghĩa với đi đường mà không cần lo ăn uống.
- Vậy cũng thật quá tốt rồi!
Hạng Thanh Ngưu lập tức quên mất lo âu và sợ hãi của chính mình, liền mở to hai mắt nhìn Trương Thế Nhân, thật lòng nói:
- Ngươi biết ta đi đế đô làm cái gì sao? Ta tin rằng ngươi cũng đoán không ra.
Trương Thế Nhân nhìn xem hắn, cười ha hả nói:
- Ngươi còn chưa nói ngươi có chắc chắn xác định ta là người chết hay không? Có phải là khẳng định chắc chắn rằng ta là người của Tu La đạo? Nếu như ngươi khẳng định chắc chắn mà nói… thì ngươi không nên đắc chí ở trước mặt ta… Ngươi có tin ta hiển lộ ra chân thân, há mồm nuốt ngươi hay không?
- Kỳ thật… Ta cũng không biết có thật là có tồn tại sáu đạo không nữa.
Hạng Thanh Ngưu ngượng ngùng cười cười hồi đáp.
Trương Thế Nhân hơi giận, nói:
- Vậy vừa nãy ngươi làm gì sợ hãi như vậy!
Hạng Thanh Ngưu nói:
- Đây là thuyết pháp mà Đạo Tổ lưu lại, Đạo Tổ có công tham tạo hóa, tu vị cao như vậy, trí tuệ sâu như vậy, có lẽ sẽ không nói hưu nói vượn đâu? Đã Đạo Tổ từng nói thì chắc chắn sẽ có một đạo lý riêng của nó.
Trương Thế Nhân hừ một tiếng:
- Đạo Tổ, Phật Tổ đều chẳng qua là một cái giả thần mà thôi… Rốt cuộc ngươi đi đế đô làm gì vậy.
- Ta là giám thị!
Hạng Thanh Ngưu ưỡn ngực về trước, nói ra:
- Ta là giám thị lần này của Kinh Võ Viện, đảm nhiệm trọng trách tuyển chọn học sinh!
- Ai nha!
Bịch.
Hạng Thanh Ngưu bị Trương Thế Nhân đá một cước vào trên mông, hắn hét thảm một tiếng rồi rớt khỏi xe ngựa, hoàn toàn không có phong thái của cao thủ mà ngã bẹp xuống đất. Thân thể to lớn của hắn quấy nên một mảnh khói vụi ở trên đường đi. Trong nháy mắt khi hắn rơi xuống đất, nếu như có thể xem quay chậm… nhất định sẽ phát hiện thịt mỡ trên mặt hắn nhộn nhạo như sóng lớn, tạo nên một cảnh tượng đẹp đẽ.
Cái tên mập mạp có thân phận gần bằng Tiêu chân nhân của Nhất Khí Quan này nhịn không được tức giận mà mắng một tiếng, sau đó đứng lên, lắc lắc cái cặp mông, chạy theo với nhịp rung động vừa phải. Nhìn hắn mập đến mức không hợp thói thường, nhưng tốc độ chạy của hắn cũng không chậm. Không bao lâu sau thì hắn đã đuổi kịp xe ngựa, leo lên thùng xe ở đằng sau.
Ban đầu hắn định tiến vào trong xe, nhưng bỗng nhiên nghĩ đến trong xe còn có một nữ tử xinh đẹp như yêu tinh, hơn nữa còn là một người có một cặp đùi trắng bóc như tuyết, lại còn có cái eo rất mảnh. Nghĩ đến đây hắn đã sợ đến mức run rẩy. Thế là hắn nhảy xuống, lại chạy về phía trước, vểnh bờ mông lên, lách ra một chỗ ở bên cạnh Trương Thế Nhân mà ngồi xuống.
Hắn vừa lên xe, cái con ngựa kéo xe lập tức thống khổ, rên rỉ một tiếng.
- Nếu ngươi biết rõ là ngươi đã đạp bờ mông của người nào thì ngươi nhất định sẽ hối hận.
Trương Thế Nhân hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ngươi thực đê tiện, đã đánh ngươi xuống xe mà còn tự bò lên.
Hạng Thanh Ngưu nhìn Trương Thế Nhân, nói thật lòng:
- Nếu như để người khác biết ta làm giám thị năm nay của Kinh Võ Viện, ngươi có thể tưởng tượng sẽ có bao nhiêu người dùng đại kiệu tám người khiêng mà mang ta đi sao? Ngươi có thể tưởng tưởng sẽ có không biết bao nhiêu tiền tài chồng chất ở trước mặt ta, ngay cả cái xe ngựa này cũng không chứa hết sao? Ngươi có thể tưởng tượng ngay cả quan to Tứ phẩm, Tam phẩm ở đế đô thấy ta cũng sẽ phải luôn bày ra bộ dáng cung kính sao? Ta ngồi xe ngựa của ngươi chính là cho ngươi mặt mũi… Ai nha! Ngươi lại đạp ta!
Bịch.
Trương Thế Nhân nhìn xem cái thân thể to mọng kia rơi xuống đất lần thứ hai, không khỏi khinh bỉ nói:
- Tuy rằng ông đây đạp mông ngươi đến chán, nhưng ông đây cũng không dám khoác lác như vậy. Nếu ngươi là giám thị của Kinh Võ Viện, ông đây là viện trưởng Chu Xuân Thu của Kinh Võ Viện.
Lần thứ hai mập mạp cực kỳ chật vật leo lên xe ngựa, hắn phủi đi bụi đất ở trên người, nhịn không được cầu khẩn:
- Ta liền đi nhờ cái xe, ngươi không thể hiểu được đạo hiếu khách sao?
- Ngươi không khoác lác thì ta sẽ không đánh ngươi.
- Ai… Vì cái gì mà ngươi cũng không tin?
Hạng Thanh Ngưu đưa tay chống cằm, dường như là nhớ lại, biểu tình có chút đau khổ:
- Lúc trước, thời điểm ta ở tỉnh Giang Hoài, nói mình là Đạo Tổ chuyển thế thì chưa từng có người hoài nghi. Lời khoác lác lớn như vậy mà đều đã lừa không biết bao nhiêu người, hôm nay nói thật thì trái lại, lại bị người đánh… Con mẹ nó, đây là thế đạo gì vậy.


Tại Tiễn Khách Đình, nơi cách thành đông Tương Thành mười lăm dặm.
Trương Thế Nhân nhìn người nam tử trung niên mặc cẩm y, người có sắc mặt âm trầm, đang đứng ở phía trước với biểu tình không nỡ. Trên thân người trung niên này có một cỗ khí thế đặc thù của người bề trên, tuy rằng tướng mạo của hắn không có bao nhiêu uy nghiêm, nhưng xác thực mang theo một loại cảm giác áp bách cho người đối diện.
Người nam nhân này không nói gì, chỉ có ánh mắt có chút lạnh đảo qua mọi người, cái ánh mắt làm người ta cảm thấy không thoải mái.
Mặt vuông chữ điền, chòm râu đã được cạo sạch chỉnh tề, thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi. Ngoại trừ dưới bụng có một phần mỡ thừa nhô ra, thì dáng người của hắn quả thật là không tệ.
Mặc dù trên người hắn không có chức quan nào của Đại Nam, nhưng hắn lại có một cái tước vị hầu tước. Người như vậy, đối với bách tính bình thường mà nói, vĩnh viễn là cao cao tại thượng.
Cho nên khi Trương Thế Nhân nhìn thấy trong ánh mắt người trung niên này có nhàn nhạt khinh miệt, Trương Thế Nhân cũng không thấy phản cảm. Trương Thế Nhân đã từng nói, mắt chó nhìn người luôn thấp. Cho rằng là thế, nhưng trong mắt hắn vẫn giữ vững sự chân thành và tôn kính, sau đó chắp tay, cúi người, hành một cái đại lễ của vãn bối.
- Xin ra mắt tiền bối.
- Tiền bối?
Nam tử trung niên nao nao, lập tức lắc đầu nói:
- Ngươi là bằng hữu của Thương Lượng, hơn nữa đêm qua đã giúp hắn một chuyện không nhỏ, lại nói ngươi cũng là ân nhân của Thôi gia ta, nếu như ngươi không chê, liền gọi ta một tiếng bá phụ.
Không để Trương Thế Nhân có ý kiến gì, nam tử trung niên tiếp tục nói:
- Trong đêm qua Thương Lượng đã cẩn thận nói tất cả mọi chuyện với ta, chuyện này các ngươi tuy làm qua loa, nhưng âu vẫn là do bị bất đắc dĩ. Thôi gia ta tại Tương Thành tuy rằng không phải danh môn vọng tộc gì, nhưng cũng không phải là hạng tép riu mà bất kỳ người nào muốn ức hiếp thì ức hiếp.
- Thương Lượng muốn đi tham gia cuộc thi của Kinh Võ Viện, chuyện này không thể trì hoãn. Các ngươi là quen biết cũ, hơn nữa là bạn tri kỉ, cùng nhau đi cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau, ta cũng ít đi vài phần lo lắng.
Hắn khoát tay áo, lập tức có mấy người tôi tớ dắt mấy con ngựa cao, to đi tới.
Nam tử trung niên nhìn chiếc xe ngựa cũ nát của bọn người Trương Thế Nhân, khẽ nhíu mày:
- Nếu là tham gia cuộc thi của Kinh Võ Viện, tự nhiên vẫn là cưỡi ngựa tốt hơn. Bằng không thì sau khi đến đế đô sẽ làm cho người khác cảm thấy các ngươi vô cùng an nhàn và lười nhác, điều này không tốt. Mấy con ngựa này tặng cho các ngươi, ta lại an bài thêm mấy cái hạ nhân có thân thủ không tầm thường bảo hộ theo ven đường, tất cả chi phí ăn uống đều sẽ có người lo.
Hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua Thôi Thương Lượng, nói:
- Bản thân ngươi có tính tình không tốt, ta không có bất kỳ kỳ vọng đối với ngươi. Ban đầu ta định đợi ngươi trở nên trầm ổn thì giao cho ngươi quản lý tất cả đất đai của gia tộc. Nhưng cô cô ngươi phí biết bao nhiêu công sức, phí biết bao nhiêu mối giao hảo mới giúp ngươi lấy được danh ngạch thí sinh của Kinh Võ Viện, ngươi cũng không thể cô phụ tình yêu thương của người dành cho ngươi. Lần này đi đế đô… Ngươi phải cố gắng hết sức, đừng để cho cô cô ngươi thất vọng.
Thôi Thương Lượng cúi đầu nói:
- Con đã biết.
Gia chủ Thôi gia hừ lạnh một tiếng, nói:
- Hôm nay cô cô ngươi đã là quý phi, chuyện này người của Nguyễn gia và Lưu gia cũng biết, cho nên mới không có ai quấy rối. Tiểu tử Nguyễn gia cùng tiểu tử Lưu gia kia hẳn là một bọn cặn bã nên mới chưa từng nghe người nhà nói qua, bằng không thì làm sao sẽ sinh ra một ý định ngu ngốc đầy hung ác đó? Ngươi không cần phải lo lắng chuyện ở Tương Thành, ta ngược lại thật muốn nhìn xem ai có thể làm gì Thôi gia ta!
- Phụ thân, để ngươi vất vả, hài nhi bất hiếu.
Thôi Thương Lượng cúi thấp đầu, nói ra.
- Đi thôi, làm gì mà như cái đứa bé gái thế? Đi Kinh Võ Viện thì phải như đại trượng phu đỉnh thiên lập địa, chứ không phải cái người mềm mềm mỏng mỏng.
Nói xong câu đó, nam tử trung niên quay người rời khỏi. Đi ra ngoài ba, bốn bước thì bỗng nhiên lại quay người nhìn về phía Trương Thế Nhân:
- Thiếu niên, ngươi tên gì?
- Trương Thế Nhân.
Người trung niên gật nhẹ đầu, hắn nghe được giọng điệu bình thản của Trương Thế Nhân, hắn liền liếc nhìn Trương Thế Nhân, nói thật tình:
- Thôi gia ta sẽ nhớ kỹ cái tên này.
Sau khi nói xong thì lại cất bước, muốn đi gấp.
Hạng Thanh Ngưu lại không vui, nhảy ra cản trước mặt hắn, chỉ chỉ vào mặt mình, hỏi:
- Ngươi hỏi tên của tiểu tử kia thì vì sao lại không hỏi tên ta?
Người nam tử trung niên bất mãn, nhưng cũng không biểu hiện cái gì:
- Xin hỏi vị đạo trưởng này có đạo hiệu là?
- Không có đạo hiệu, nhưng cái này cũng không có sao… Ta cho ngươi biết, song ngươi cũng không cần bị dọa sợ. Chuẩn bị sẵn sàng để nghe sao? Thế thì ngươi hãy nghe cho kỹ… Ta là giám thị năm nay của Kinh Võ Viện, bệ hạ cố ý phái khâm sai đến mời ta đi đế đô đấy.
Nghe được câu này, khóe miệng cùng lông mày của người trung niên không nhịn được mà co quắp vài cái. Hắn hít một hơi thật sâu, sau đó ngoắc ngoắc tôi tớ, gọi lại. Rồi chọn lấy một khối bạc nhỏ nhất đặt ở trong tay Hạng Thanh Ngưu:
- Đạo trưởng mua trà uống, chuyện khảo thí của khuyển tử liền nhờ ngươi rồi. Cáo từ…
Hạng Thanh Ngưu nhìn khối bạc trong tay, đang muốn phát tác thì Trương Thế Nhân đã phóng tới chỗ hắn, dùng tay bụm miệng hắn lại. Sau đó kéo hắn lên xe ngựa.


- Vị Thôi công tử này, ngươi biết ta đi đế đô là để làm gì sao?
Hạng Thanh Ngưu ngồi ở trên xe ngựa, nhìn xe Thôi Thương Lượng đang cưỡi ngựa rảo bước ở bên cạnh mà nói.
- Nếu như ngươi biết thân phận của ta, ta đảm bảo ngươi sẽ sợ đến mức té từ trên lưng ngựa xuống.
Thôi Thương Lượng nhìn thoáng qua Hạng Thanh Ngưu, lại nhìn Trương Thế Nhân – kẻ đang hưng phấn tìm niềm vui thú khi cưỡi trên ngựa.
Dù Trương Thế Nhân là trinh sát ở thành Gia Trang, nhưng ở trong thành Gia Trang chỉ có bốn, năm con chiến mã, ngoại trừ khi chấp hành nhiệm vụ thì ai cũng không thể dùng. Từ trước tới giờ hắn vẫn luôn thích cảm giác phóng ngựa mà đi, lúc này có được một con thuộc về chính mình, hắn quả thật có chút cao hứng.
- Trên người có mang bạc sao?
Trương Thế Nhân hỏi Thôi Thương Lượng.
Thôi Thương Lượng gật đầu nói:
- Gia phụ biết rõ ta đã quen tiêu phí, tự nhiên đã chuẩn bị không ít bạc. Bất quá tiền tài đều ở trên người mấy cái tôi tớ, trên người ta cũng không có nhiều.
Trương Thế Nhân nói:
- Đưa một lượng bạc cho vị đạo trưởng này, hắn sẽ đảm bảo ngươi đỗ vào Kinh Võ Viện.
Hạng Thanh Ngưu trừng mắt liếc nhìn Trương Thế Nhân, khách khí nói với Thôi Thương Lượng:
- Bạc thì không cần, đã thân phận của ta là giám thị năm nay của Kinh Võ Viện thì tất nhiên phải tuân thủ pháp luật và kỷ luật của triều đình, nhất định không được nhận hối lộ đấy. Nhưng mà ta nhìn thấy tướng mạo của ngươi cũng không tầm thường, cốt cách vững vàng, tương lai tất sẽ vang danh. Như vậy đi, về sau mỗi ngày ngươi chu cấp rượu thịt cho ta, ta tặng không ngươi một quẻ, như thế nào?
- Tốt!
Thôi Thương Lượng gật đầu, trong lòng tự nhủ: “Đã chính mình cũng cần phải ăn cơm, mà có thể đồng hành thì đó là duyên phận, kết giao thêm một người cũng tốt”.
Hạng Thanh Ngưu hài lòng gật đầu, dựa vào thùng xe mà nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trương Thế Nhân nhìn nhìn Đại Khuyển, nhìn nhìn Hạng Thanh Ngưu, nhìn nhìn Thôi Thương Lượng, trong xe khẳng định còn có một Mộc Tiểu Yêu có cặp đùi đẹp. Hắn thấy đội ngũ của mình cũng đã có nhiều người, thầm nghĩ lần đi đế đô này sẽ không tịch mịch. Nghĩ đến đây hắn sinh ra chút cảm khái, thoáng giãn gân cốt ra, cất cao giọng nói:
- Người xưa nói… Nhóm ba người… Năm người cũng được…
Thôi Thương Lượng kinh ngạc nói:
- Không phải nhóm ba người thì tất có thầy ta sao?
Trương Thế Nhân nói:
- Nhóm ba người thì tất có thầy ta, nhóm năm người thì tất có ngu ngốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.