Chim Hoàng Yến

Chương 10: Tiếng ca




Cuối cùng thì Bùi Hướng Tước cũng biết được tên bạn cùng bàn.
Cậu ta tên là An Tri Châu.
Sau khi tan học, chiều cũng đã sắp tàn, người trong phòng học lần lượt đi về hết, cũng chỉ còn vài người còn lưu lại. Bùi Hướng Tước sắp xếp sách vở vào cặp xong, ôm lên trước ngực, đi đến đối diện An Tri Châu, vẫy vẫy tay: "Ngày mai gặp."
An Tri Châu còn đang làm bài tập, tay cầm bút ngừng lại một lúc, có hơi do dự nhưng nhìn Bùi Hướng Tước căng thẳng mím môi lại thì vẫn nhẹ giọng nói: "Tạm biệt."
Có mấy bạn học nhìn về phía hai người, nữ sinh kì quái sáng nay vây bên cạnh Bùi Hướng Tước nói với người bên cạnh: "Chẳng trách sáng nay không thèm trả lời bọn mình, hóa ra là chỉ vừa mắt An Tri Châu."
Xung quanh ồn ào phụ họa.
Bùi Hướng Tước đi qua bọn họ, mặc dù nghe không hiểu bọn họ nói gì, nhưng trực giác động vật nhỏ vẫn có thể nhận ra bọn họ có ý xấu.
Cậu lập tức rời đi.
Bùi Hướng Tước cúi đầu đi ra khỏi cổng trước, còn chưa kịp rẽ hướng đã bị một thanh âm gọi lại, cứ gọi như thế vài tiếng, hình như là tên của cậu.
Cậu ngẩng đầu lên, thấy Lục Úc đứng cách đó không sang, tây trang giày da, bộ dạng xuất chúng, nữ sinh xung quanh đều lén nhìn anh một lần.
Bùi Hướng Tước đi tới, mấp máy môi, đám đông xung quanh lại bắt đầu náo nhiệt, đi qua đi lại như mắc cửu, thậm chí còn có bạn cùng lớp, cho nên cậu không muốn viết chữ.
Lục Úc giống như hiểu rõ, dùng điện thoại đánh một hàng chữ: "Lúc tan ca nhớ ra hôm nay là ngày đầu tiên em đến lớp mới, cho nên thuận tiện đi qua đón em. Hôm nay ở trường thế nào?"
Anh dừng một chút còn cho thêm cậu: "Sợ em không nhớ đường về, lạc mất."
Bùi Hướng Tước hiểu ra ý tứ của Lục Úc, đột nhiên nhớ tới chuyện lúc nhỏ,đều là những kí ức u ám khó khăn.
Mẹ cậu sinh bệnh nằm trên giường, không thể ngồi dậy, sau đó ra đi từ rất sớm. Dì ghẻ không đau, cha ruột không thương, không ai để ý đến cậu. Trường tiểu học cậu học ở trấn trên, nhà lại ở trong xóm, đường đến trường rất xa, phải đi qua một con sông. Phía nam vào mùa mưa nước sông dâng cao, tràn lên cây cầu nhỏ, phải lội qua mới có thể đến trường. Bạn học của Bùi Hướng Tước đều được bố mẹ cõng trên lưng, cậu vô cùng hâm mộ nhưng mình chỉ có một mình, phải cố gắng cẩn thận bước chân, nếu không cẩn thận dù chỉ một chút cũng có thể đi hụt rồi bị nước sông cuốn trôi. Cậu cứ như vậy toàn thân ướt sũng đi đến trường, có đôi lúc ống quần rộng quá khổ trôi ra một con cá hay con ếch nhỏ, bạn học sẽ cười chê cậu, giáo viên còn tưởng cậu cố ý nghịch ngợm, liền phạt cậu đứng bên ngoài lớp học kiểm điểm. Khi đó Bùi Hướng Tước còn rất nhỏ, cũng không cảm thấy chật vật lắm, chỉ cho rằng vận mệnh của bản thân không giống với những bạn học khác, mệnh của cậu không tốt, cho nên mới không ai đưa cậu đến trường.
Nhưng hiện tại Lục Úc lại chờ cậu trước cổng trường. Trong lòng cậu có điểm vui vẻ, biết rõ đây chỉ ý tốt của Lục thúc thúc đối với hàng xóm là mình, cũng vẫn nhịn không được mà mong chờ, ủ rũ ban đầu hoàn toàn biến mất không còn một mảnh, cậu gật đầu.
Lục Úc nhìn thấy bộ dáng lúc vừa ra khỏi cổng trường của cậu cũng không quá tin tưởng, nhưng không vạch trần, chỉ viết: "Vậy thì tốt rồi, chúng ta về nhà thôi."
Tiểu khu này là do Lục Úc đích thân chọn lựa, cách trường học rất gần, chỉ từ đường lớn phải đi qua một con hẻm nhỏ, không dễ nhớ đường, cho nên Lục Úc mới lấy cái cớ này.
Chỉ là Bùi Hướng Tước lại nhớ rất rõ con đường này, đi xa hơn một chút, xung quanh cũng không còn học sinh qua lại nữa, Lục Úc mới vừa đi vừa hỏi tình huống cụ thể.
Đi trên đường khó có thể giao tiếp bằng giấy bút, Lục Úc đánh chữ trên điện thoại rồi đưa cho Bùi Hướng Tước để cậu trả lời. Bùi Hướng Tước chưa từng sử dụng loại điện thoại như thế này, cảm thấy nó có vẻ đặt cho nên cầm lên thật cẩn thận, hồi lâu mới đánh vài dòng chữ.
Lục Úc hỏi: "Ở trường có làm quen được với bạn mới không?"
Bùi Hướng Tước giật mình, tự ý đem bạn cùng bạn trở thành bạn bè: "Có một người, là bạn cùng bàn của tôi,"
Lục Úc tận lực thả chậm bước chân, lên tiếng hỏi: "Là người thế nào?"
Bên đường trồng rất nhiều cây cổ thụ cao lớn, ngày xuân cây cỏ nảy mầm, những cành cây khô gầy xuất hiện những mầm lá non xanh, không che nổi chút ánh nắng còn sót lại.
Vẻ tươi cười của Bùi Hướng Tước được ánh nắng không bị lá cây che khuất chiếu rọi trông vô cùng chân thành, lại có chút đáng yêu của thiếu niên: "Là người rất ổn. Không thích nói chuyện, vừa hay tôi cũng không nói chuyện được."
Lục Úc nhìn cậu, ngữ điệu thoáng nâng lên: "Vậy ngoài cậu ta ra thì những người khác thế nào?"
"Mọi người đều tốt lắm." Bùi Hướng Tước có chút khẩn trương, tay run lên, thiếu chút nữa thì làm rớt điện thoại, mới chậm rãi đánh ra dòng chữ này.
Lục Úc cầm lấy điện thoại, sắc mặt trầm xuống, tầm mắt hướng về phía Bùi Hướng Tước, nhẹ nhàng hỏi: "Thật không?"
Ánh mắt Bùi Hướng Tước tránh đi nhìn về hướng khác, không dám nhìn thẳng, nhưng do khí tức trên người Lục Úc thực bức bách, khiến cậu không thể nói dối.
Đầu ngón tay cậu đặt trên màn hình điện thoại, thật lâu mới chuyển động, mãi mới đánh ra một hàng chữ. Vốn cậu cũng không có phàn nàn gì, nhưng Lục Úc vừa hỏi, cảm xúc trong lòng cậu như đột nhiên trào dâng.
Con người thường như thế, giữa những ác ý đều sẽ không dao động, mạnh mẽ và kiên cường, nhưng đối với thiện ý đều khó có biện pháp cự tuyệt.
"Cũng không phải chuyện gì đáng ngại, chỉ là bạn học mới nói chuyện với tôi, tôi lại không hiểu họ nói gì. Bọn họ hình như rất khó chịu. Lúc vào lớp giáo viên giảng gì tôi cũng không biết."
Lục Úc đọc xong, thở dài, đây là điều anh đã dự đoán từ trước.
Thực ra sau khi trọng sinh, trước lúc quyết định cho Bùi Hướng Tước tiếp tục học lên anh cũng từng nghĩ đến vấn đề này. Bùi Hướng Tước không giống những người khác, cậu có điểm thiếu sót, hơn nữa điểm thiếu sót này đối với sinh hoạt tập thể sẽ càng bị phóng đại vô hạn.
Nhưng Lục Úc không muốn chỉ vì điều này mà tước đoạt ước mơ của Bùi Hướng Tước, anh hi vọng Bùi Hướng Tước có thể trải nghiệm cuộc sống mà bản thân cậu mong muốn, cho dù không đẹp đẽ như trong tưởng tượng, cũng không vui vẻ, nhưng lại thỏa mãn.
Hơn nữa cho dù thế nào, có anh ở sau lưng trợ lực, chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn.
Lục Úc nghĩ nghĩ, viết: "Đây là bởi em mắc bệnh. Mắc bệnh phải đến bệnh viện khác, bác sĩ sẽ chuẩn đoán rồi tìm cách chữa khỏi cho em. Tôi cùng em đến bệnh viện được không?"
Bùi Hướng Tước ngẩn người, môi mấp máy, chắc là muốn cự tuyệt, nhưng ham muốn nơi đáy lòng quá mạnh, chiến thắng lí trí không ngừng từ chối, nói mãi cũng không nên lời, cuối cùng vẫn là gật đầu.
Lục Úc mỉm cười, nhẹ nhàng đặt tay lên đầu Bùi Hướng Tước, xoa nhẹ rồi rời đi.
"Như vậy mới là bé ngoan. A Bùi của tôi."
Bọn họ hẹn nhau sáng thứ bảy đến bệnh viện khám, rồi ai về nhà này, trước khi vào nhà còn chào tạm biệt.
Bùi Hướng Tước vào nhà, mở đèn lên, nhớ đến những chuyện ra trong ngày hôm nay, có An Tri Châu, còn có Lục Úc và chuyện đi khám bệnh, cảm thấy vui vẻ không nhịn được.
Dốc sức bình sinh thiếu chút nữa còn nắm đứt nhúm tóc trên đầu, Bùi Hướng Tước rốt cuộc đã làm xong bài tập giáo viên đưa. Tắm rửa rồi chầm chậm nằm lên giường, lại bắt đầu câu cuộc viết nhật kí.
Bởi vì trong nhật kí của cậu chỉ ghi những chuyện vui vẻ, mà mấy ngày nay có quá nhiều chuyện vui đến với mình, cho nên nhiệm vụ này đột nhiên nặng nề ngoài sức tưởng tượng.
Những chuyện không vui sẽ nhờ những chuyện vui cứ dồn dập đến này mà biến mất.
Bùi Hướng Tước nghĩ đến bố cậu Bùi Định. Cậu do dự thật lâu, nghĩ xem có nên nói tình hình hiện tại của bản thân cho ông ta hay không, cậu đã mất việc nhưng lại có cơ hội đi học. Thực ra chuyện này không thể giấu được lâu, tới tháng sau, khi cậu không gửi tiền về nhà, Bùi Định nhất định sẽ hỏi nguyên nhân.
Nghĩ đến đó, Bùi Hướng Tước có chút lo lắng, ở trên giường trằn trọc không ngủ được, đành phải đứng trên giường hướng ra phía ban công hóng gió, lấy lại tinh thần.
Cậu muốn hát, bài hát mà mẹ từng dạy cậu khi còn nhỏ. Bà là một người phụ nữ truyền thống quê ở vùng sông nước, ôn nhu động lòng người, tiếng hát như tiếng nước mùa xuân, trong trẻo êm tai. Bùi Hướng Tước di truyền giọng ca của bà, thích hát, cũng muốn được hát cho thật nhiều người cùng nghe. Nhưng giống như người say nói mộng, không ai tin một người đến nói còn nói không được có thể hát hay.
Nếu đã vậy, cậu có thể tự hát cho mình.
Mà bên kia Lục Úc trở về nhà, mở máy tính, một văn kiện được gửi đến, là báo cáo sản nghiệp chủ yếu của công ty ở Hoài Thành. Anh lựa chọn một hồi, chọn ra một số hạng mục có tương lai phát triển, rồi lại tìm ra mấy loại cổ phiếu gửi cho Hạ Nguyên. Hạ Nguyên chính là lão yêu trong nhà, không cùng một mẹ sinh ra với mấy vị anh trai trong nhà, hiện tại tình hình không được tốt lắm.
Hạ Nguyên hỏi: "Vì sao?"
Lục Úc không kiên nhẫn nói: "Kiếm tiền, mua hay không đây?"
Hạ Nguyên "Ha" một tiếng: "Mua mua mua! Hiếm khi Lục tam thiếu gia keo kiệt vẽ đường cho tôi chạy, sao lại không mua!"
Sau khi cúp điện thoại, Lục Úc bắt đầu tiến hành giải quyết sự vụ phía Hoài Thành. Lúc ngẩng đầu lên thì đã là hừng đông, anh đứng lên, châm điếu thuốc, đốm lửa nơi đầu thuốc loe lóe, Lục Úc không nghiện thuốc, chỉ là thỉnh thoảng hút giết thời gian, thời gian để hút hết một điếu thuốc, thực ra cũng không hề ngắn.
Trong phòng ngập mùi khói, anh đi về phía cửa sổ, mở cửa ra, gió đêm rất lạnh, bên ngoài mơ hồ có tiếng hát truyền đến.
Là tiếng hát của Bùi Hướng Tước. Thanh âm của cậu rất nhỏ, nếu đây không phải là một bên của ban công khép kín Lục Úc lại trùng hợp mở cửa sổ, thì xung quanh đều sẽ không nghe thấy gì.
Lục Úc nhắm mắt lại, làn điệu này quá quen thuộc, không chỉ bởi vì trước đây Bùi Hướng Tước đã hát rất nhiều lần mà còn vì lần đầu tiên gặp nhau, cậu cũng hát bài này.
Lúc đó bánh xe vận mệnh của hai người họ bắt đầu lăn bánh.
Cho đến tận bây giờ, Lục Úc cũng chưa từng hối hận về cách mà bọn họ gặp gỡ.
Lục Úc đi đến ban công, gõ lên cửa sổ thủy tinh, Bùi Hướng Tước nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu liền thấy tờ giấy Lục Úc ném sang.
Phía trên ghi -------- Hát hay lắm.
Bùi Hướng Tước bị khen ngợi thấy xấu hổ vô cùng, gò má trong bóng đêm dần ửng đỏ, trở về phòng tìm bút, sau đó run rẩy viết lại một câu, ném qua cho Lục Úc.
"Cảm ơn."
Vẫn là không nên nói cho ông ta, tạm thời không thể nói. Bùi Hướng Tước ý thức được, một khi để Bùi Định biết, hết thảy những điều của hiện tại đều sẽ không còn. Cậu sẽ không còn được ở lại nơi này nữa.
Có lẽ còn không thể tạm biệt Lục Úc, một người tốt với cậu như thế.
Bùi Hướng Tước hát xong, ngượng ngùng cười với Lục Úc, rồi vội vàng chạy về phòng.
Mà Lục Úc vẫn đứng lặng nơi đó, ánh trăng chiếu lên người anh khiến cho hình bóng kéo dài của anh trên đất trông thật gầy.
Anh không hề uống thuốc ngủ, nhưng lại có một đêm an giấc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.